Editor: May
Tối hôm qua, Trình Thanh Thông trở về nhà lúc hai giờ khuya, người thích Tống Thanh Xuân không phải cô, cô lại vì Tô Chi Niệm thích Tống Thanh Xuân mà mất ngủ một đêm, khiến cho tâm tình cả ngày chủ nhật, cũng buồn bực không vui theo.
Thứ hai, Trình Thanh Thông đến công ty lúc chín giờ.
Trình Thanh Thông cho rằng sẽ giống như mười ngày trước, Tô Chi Niệm đến công ty rất sớm, đã bận rộn công việc hơn một lúc lâu, nhưng khi cô gõ lên cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, bên trong lại chậm chạp không có âm thanh truyền tới.
Đại BOSS làm việc liên tục gần nửa tháng, hôm nay lại vẫn không tới đi làm?
Trình Thanh Thông nghi hoặc đi trở về trước bàn làm việc mình, sửa sang tư liệu Tô Chi Niệm cần dùng vào lúc mười giờ sáng một chút, sau đó rót cho mình một ly cà phê, mở máy vi tính lên, xử lý công việc vụn vặt còn sót lại vào tuần trước một chút, mãi cho đến lúc chín giờ năm mươi lăm, Tô Chi Niệm mới khoan thai đi đến.
Âu phục màu đen trước sau như một, áo sơ mi màu trắng, kẹp cravate màu vàng dưới ánh đèn chiếu xuống rạng rỡ phát sáng.
Anh như vậy, tinh xảo mà lại tôn quý, hoàn toàn không tìm được một chút hơi thở bi thương khổ sở
Trình Thanh Thông sững sờ một lát, mới đứng lên: “Chào Tô tổng.”
Sắc mặt Tô Chi Niệm bình tĩnh gật đầu một cái, đi vào phòng làm việc.
Trình Thanh Thông ôm lịch hành trình, nhanh chóng đuổi theo, bởi vì mười ngày trước, mỗi ngày Tô Chi Niệm đều thêm lượng công việc, cho nên tiếp sau đó, khi Trình Thanh Thông báo cáo lịch hành trình, cũng sẽ tận lực sắp xếp đầy hành trình, lần này sau khi cô báo xong, Tô Chi Niệm mở máy vi tính ra, đang xem văn kiện, không xem lịch hành trình, mà là ngữ khí lãnh đạm nói: “Hủy bỏ cuộc họp mười một giờ, cũng hủy bỏ gặp mặt khách hộ lúc ba giờ chiều, hủy bỏ bữa tiệc tối, còn có thả chậm dần hạng mục YL...”
Tô Chi Niệm yên lặng nói mấy câu, gần như cắt giảm một nửa hành trình Trình Thanh Thông báo cáo lên.
Lúc trước thêm hành trình, Trình Thanh Thông kinh ngạc, bây giờ giảm hành trình, Trình Thanh Thông vẫn kinh ngạc như cũ.
Đại BOSS đây là bị Tống tiểu thư hoàn toàn tổn thương đến đần độn, hay là trong ngày chủ nhật ngắn ngủn không gặp, anh đã nghĩ thông suốt? Lại có thể không cần công việc tới tê liệt chính mình?
Nhưng mà đây không phải chuyện khiến Trình Thanh Thông kinh ngạc nhất, kinh ngạc nhất là lúc mở cuộc họp sáng, giám đốc phòng thị trường phạm một sai lầm hoàn toàn không nên phạm, dù đổi thành lúc tâm tình Tô Chi Niệm rất tốt, thỉnh thoảng gặp phải tình huống như vậy, anh cũng sẽ làm ra trừng phạt, nhưng ai biết anh cũng chỉ là khuôn mặt băng đạm nói một câu “Lần sau chú ý”, liền phong khinh vân đạm lật giấy chuyện này rồi.
Đừng nói là giám đốc phòng thị trường họp xong liền thấp thỏm bất an chạy tới trước mặt Trình Thanh Thông hỏi cô, có phải ông sắp bị cuốn gói không, ngay cả Trình Thanh Thông cũng cảm thấy chính mình giống như là đang nằm mơ.
Thậm chí vào giữa trưa, Tô Chi Niệm lại có thể giống như trước đây, dựa vào lưng ghế làm việc, còn nhắm mắt dưỡng thần hai mươi phút.
Nếu không phải ngày thứ bảy đó Trình Thanh Thông tận mắt nhìn thấy Tô Chi Niệm thất hồn lạc phách, khổ sở hao tổn tinh thần như thế nào, cô thật cho rằng, hình ảnh mình nhìn thấy vào ngày đó, chỉ là ảo cảnh không có căn cứ do mình tạo nên.
Bởi vì, hình ảnh Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam chọn nhẫn, chẳng những không có xáo trộn cuộc sống của Tô Chi Niệm, ngược lại khiến cho anh trở nên càng bình thường.
Bắt đầu từ ngày thứ hai đó, Tô Chi Niệm liền giống như là quãng thời gian trước, không liều mạng điên cuồng làm việc nữa.
Anh đi làm đúng hạn, tan tầm đúng giờ, thỉnh thoảng sẽ tăng ca, ngẫu nhiên còn sẽ đi ra ngoài tụ tập nhỏ với Đường Nặc.