Editor: May
Tần Dĩ Nam giống như là đang cân nhắc cái gì đó, không ngừng bấm phím mở máy của điện thoại di động, để cho màn hình điện thoại di động không ngừng sáng lên, tối đi.
Tần Dĩ Nam không biết rốt cuộc mình lặp lại hành động này bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn là nhấn mở phía khóa, mở khóa điện thoại di động, sau đó nhấn WeChat của Tống Thanh Xuân, gửi một tin nhắn qua: "Ngủ chưa?"
Qua nửa phút, Tống Thanh Xuân trả lời WeChat: "Chưa..."
Biểu hiện "Đối phương đang nhập vào" trên màn hình, có lẽ cô còn đang đánh chữ, Tần Dĩ Nam cũng không đợi cô gửi tin nhắn tới, mà là tìm số điện thoại của cô, gọi tới.
Gần như là vào khoảnh khắc điện thoại kết nối, liền được Tống Thanh Xuân tiếp nghe.
Cách điện thoại, Tần Dĩ Nam nghe thấy tiếng đi bộ bình bịch của Tống Thanh Xuân, theo tiếng mở cửa rơi xuống, tiếng nói của Tống Thanh Xuân truyền tới từ ống nghe: "Sao vậy, anh Dĩ Nam?"
"Tống Tống..." Tần Dĩ Nam nghĩ tới đã ngả bài với Đường Noãn, cũng đã bày bài với Đường Noãn, nhưng anh lại chưa từng nghĩ đến ngả bài với Tống Thanh Xuân.
Chuyện cô từng thầm mến anh, cô là người mượn sách truyền thơ đó, chỉ cần cô không nói, anh liền sẽ không nhắc đến.
Dù anh biết, đường tình của cô và Tô Chi Niệm đi qua nhấp nhô, cô có tình Tô Chi Niệm vô ý, nhưng anh vẫn không nghĩ ngả bài với cô.
Dù vào một khắc bây giờ, anh nghe được những lời Tống Mạnh Hoa nói kia, anh rất đau lòng cho cô, rất muốn cho cô một bả vai dựa vào, nhưng anh chưa từng nghĩ sẽ ngả bài với cô.
Nguyên nhân rất đơn giản, anh không muốn chế tạo ra bất kỳ quấy nhiễu nào khi mà tâm cô đã không còn trên người anh.
Càng huống chi, vào lúc cuối cùng khi cô buông tha thích anh, cũng không có nói với anh cô từng thích anh, điều này đại biểu, cô không muốn mất đi người bạn như anh.
Anh từng cho cô hứa hẹn... Nếu như vô duyên, bảo vệ em bình an... Anh bằng lòng thành toàn nguyện vọng của cô.
Cho nên, dù giờ phút này, anh nói là thật lòng của anh, cũng chỉ giả là bộ dáng giúp đỡ giữa bạn bè: "... hiện tại thân thể bác Tống không tốt, có thể sẽ muốn để cho em mau chóng có chỗ dựa vào... Một thời gian trước, không phải em nói với anh, cần anh phối hợp diễn kịch với em ư? Bây giờ anh gọi điện thoại cho em, là muốn nói với em, nếu như em cần, anh có thể chăm sóc em cả đời..."
Dù nhìn như anh không mang theo bất kỳ tình cảm quấn quýt nào, nhưng cô không biết, anh là sau khi chính mình đã xử lý sạch sẽ quan hệ với Đường Noãn, mới mở miệng với cô.
Tống Thanh Xuân biết ý tứ của Tần Dĩ Nam.
Có lẽ là anh sợ Tống Mạnh Hoa bức anh kết hôn với cô, cô ngại ngùng tới tìm anh, chọc cho Tống Mạnh Hoa càng tức giận, cho nên mới nói những thứ này với cô.
Thật ra đêm nay Tống Mạnh Hoa nói rất nhiều với cô, ý tứ giấu trong lời nói, chính xác là muốn để cho cô sớm kết hôn với Tần Dĩ Nam một chút...
Cô luôn ra vẻ không nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Tống Mạnh Hoa, lấp ɭϊếʍƈ cho qua .
Hiện tại Tần Dĩ Nam đã nói anh vui lòng giúp đỡ, có lẽ cô có thể dỗ Tống Mạnh Hoa vui vẻ, càng huống chi Tô Chi Niệm cự tuyệt cô đã cự tuyệt triệt để như vậy, nhưng trong đáy lòng cô vẫn là không bằng lòng...
Cho nên cuối cùng, cô vẫn là uyển chuyển cự tuyệt Tần Dĩ Nam: "Cám ơn anh nha, anh Dĩ Nam, nếu như em thật cần anh giúp đỡ, em sẽ nói với anh."
Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm phát triển đến một bước này, trên cơ bản có thể đường thuộc về đường cầu thuộc về cầu, ngay cả chính Tống Thanh Xuân cũng cảm thấy cô và anh sẽ không có một chút khả năng .
Sở dĩ cô cự tuyệt sự trợ giúp của Tần Dĩ Nam, chẳng qua là bởi vì để lại đường lui cho chính mình.
Nhưng cô không nghĩ tới, một tuần lễ sau phát sinh một sự việc, khiến cho cô đánh bậy đánh bạ phát hiện một thứ ở trong biệt thự của Tô Chi Niệm.