Editor: May
Tuy rằng đêm nay không phải lần đầu tiên của cô, nhưng đối với cô mà nói, lại không khác gì chưa biết mùi đời, liên tục hai lần, lại cộng thêm cô canh giữ bên cạnh anh hơn nửa đêm không ngủ, vào lúc kết thúc cuối cùng, cô trực tiếp ngất xỉu ở trong lòng anh.
Lúc Tống Thanh Xuân tỉnh lại, đã là ba giờ chiều.
Xương cốt toàn thân cô giống như gãy rời, nằm ở trên giường bừa bộn, thân thể chua xót đau đớn dữ dội.
Cô ngơ ngẩn nhìn chằm chằm trần nhà một lúc lâu, mới hậu tri hậu giác nghĩ đến những chuyện đã phát sinh với Tô Chi Niệm trước khi mình ngủ, sau đó trái tim cô đột nhiên co rút lại một cái, liền ôm chăn mền, ngồi dậy từ trên giường.
Trong phòng rất an tĩnh, không có một bóng người.
Nếu không phải trong phòng còn phiêu tán không khí ái muội nhàn nhạt, những dấu hôn sâu cạn không đồng đều trên người cô, còn có quần áo đã giặt sạch sấy khô ở trên tủ bên mép giường, cô sẽ cho rằng hình ảnh mới lướt qua trong đầu mình chỉ là một giấc mộng của cô.
Tống Thanh Xuân bọc ga trải giường, xuống giường, bởi vì hai chân mỏi nhừ, cô đi rất chậm.
Cô không có đi nhà vệ sinh tắm rửa trước, mà là đi đến trước cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng kéo cửa ra, ló đầu ra bên ngoài một chút.
Ánh mặt trời sau giờ trưa xuyên qua cửa sổ sát đất, yên tĩnh chiếu vào nửa phòng khách của phòng khách sạn, hoàn cảnh an nhàn tốt đẹp, giống như cô nhìn thấy khi vừa tỉnh lại, vắng vẻ trống không, ngoại trừ cô thì không còn ai khác.
Hóa ra, anh đã đi ...
Đáy mắt Tống Thanh Xuân thoáng hiện lên một chút ảm đạm, cô đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ sững sờ một lát, liền chân trần xoay người đi tới nhà vệ sinh.
Tắm nước nóng một chút, trên dưới toàn thân Tống Thanh Xuân thoải mái hơn rất nhiều, cô sấy khô tóc, sau khi ra khỏi phòng tắm, không sốt ruột đi mặc quần áo trước mà là đi đến phòng khách, tìm kiếm điện thoại di động.
Bởi vì không có điện, điện thoại di động đã tự động tắt máy.
Lúc cô xoay người trở về phòng ngủ, nhìn thấy trên bàn trà đặt một cái túi đồ ăn mua ngoài.
Cô nhíu mày một cái, dừng lại, mở ra, bên trong là bữa sáng cô thích nhất.
Là Tô Chi Niệm mua cho cô ư?
Đáy lòng Tống Thanh Xuân hiện ra ấm áp nhàn nhạt, nhưng sau đó lại nghĩ tới lúc anh và cô hoan ái, anh gọi là "Đình Đình", đáy lòng lại đau xót.
Lúc cô tỉnh lại có chút đói, nhìn thấy thức ăn cũng có xúc động muốn mở ra.
Nhưng hiện tại, cô lại không có chút khẩu vị, liền rút đầu ngón tay nhẹ nhàng tính cầm bữa sáng kia, xoay người quay trở lại trong phòng ngủ.
Đầu tiên cô tìm dây thun, buộc tóc lung tung lên, sau đó liền cầm đồ lót đã được giặt sạch sẽ lên mặc vào.
Tối hôm qua cô đi gấp, tùy tiện mặc một cái váy, một cái qυầи ɭót.
Cô dựa theo trật tự xếp quần áo trước sau, đầu tiên một cái qυầи ɭót, sau đó liền rút váy, lúc cô vừa mới chuẩn bị chui đầu vào, liền nghe thấy có đồ vật rơi trên mặt đất phát ra tiếng "bịch".
Cô không sốt ruột đi xem, mà là mặc xong váy trước, sửa sang lại tóc, rồi mới khom người nhìn xuống mặt đất.
Trên sàn nhà khách sạn trải thảm dày cộm sạch sẽ, đặt một cái hộp.
Cô hiếu kỳ cúi người xuống, nhặt lên, sau đó lúc nhìn thấy chữ trên hộp, sắc mặt cô chớp mắt trắng bệch, ngón tay khẽ run rẩy, hộp lại rơi mạnh xuống đất...
---
Hôm nay lần đầu tiên Trình Thanh Thông nhìn thấy Tô Chi Niệm, liền phát hiện được hôm nay anh rất không thích hợp.
Không nói đến gần đây đại BOSS luôn đi làm đúng giờ, nhưng mãi đến buổi trưa mới khoan thai chậm rãi xuất hiện ở công ty, sau khi anh đến công ty, cũng không nghe hành trình cô thông báo, trực tiếp vào phòng làm việc, thậm chí còn khóa trái cửa.