Editor: May
"Tô... Tô... Chi Niệm..." Lại là một tiếng khóc nức nở mang theo "Tô Chi Niệm" truyền tới.
Tần Dĩ Nam đột nhiên trở nên rất khổ sở, lồng ngực khó chịu giống như là bị vật nào đó dùng lực đè ép, khiến cho anh không thể hít thở được một chút không khí.
Đau đớn bỏ lỡ nhất trên thế giới là gì?
Là rốt cuộc khi bạn biết ai mới là người bạn yêu chân chính, người mà bạn nên yêu đó đã nhàn nhạt xoay người, cho người khác tình cảm tràn đầy thâm tình đó.
Lúc anh nằm viện, len lén mở hộp của cô ra, khi biết cô mới là cô gái lấy sách truyền thơ với anh, anh là thật muốn bồi thường cho cô thật tốt... Nhưng mà, hình như, hình như cô đã không cần anh bồi thường .
Cô gái lấy sách truyền thơ với anh đó, là giấc mộng tốt đẹp nhất trong cuộc đời anh... Nhưng giấc mộng kia, giống như, giống như biến đến cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng .
Vậy bây giờ, bây giờ anh phải làm gì?
Trước mặt Tần Dĩ Nam giống như có một cái màn hình lớn, phía trên có mấy chữ do tự tay viết xuống trong thời niên thiếu, rồi chậm rãi thổi qua.
Nếu như yêu nhau, tay nắm tay đến già; nếu như vô duyên, bảo vệ em bình an.
"Nếu như yêu nhau, tay nắm tay đến lão; nếu như vô duyên, bảo vệ em bình an." Anh dùng khẩu hình, không có phát ra âm thanh đọc mấy chữ này một lần, sau đó liền chậm rãi dựa vào cửa sau lưng, nghe tiếng khóc vẫn còn tiếp tục ở trong phòng, đáy mắt có một chút đau đớn nặng nề chậm rãi xẹt qua.
---
Đêm nay mắt không chớp nhìn chằm Tần Dĩ Nam ôm Tống Thanh Xuân lên xe rời đi không chỉ có một mình Tô Chi Niệm.
Còn có Đường Noãn gần bốn tháng không liên lạc với Tần Dĩ Nam.
Đường Noãn là trên đường về nhà, nhìn thấy xe Tần Dĩ Nam chạy như bay qua bên cạnh xe mình.
Thật ra mấy tháng này, không phải cô chưa từng gặp qua Tần Dĩ Nam, chỉ là anh không để ý cô, cô không để ý anh.
Không biết có phải do đêm nay uống một chút rượu không, cô xuyên qua kính chiếu hậu nhìn chằm chằm xe anh càng lúc càng xa một lát, sau đó liền quay đầu xe ở giao lộ phía trước, đuổi theo.
Cô nhìn thấy anh dừng xe ở cửa một nhà hàng, cách cửa sổ rộng lớn trong suốt, cô nhìn thấy anh đi đến trước một chỗ ngồi, qua rất lâu, cô nhìn thấy anh kéo người nằm sấp trên bàn lên, ôn nhu lau nước mắt cho cô.
Tuy rằng người đó đưa lưng về phía cô, cô thấy không rõ lắm dung mạo cô ta, nhưng từ bóng lưng và cách ăn mặc, cô vẫn là liếc mắt liền nhận ra đó là Tống Thanh Xuân mà cô ghét nhất.
Không biết Tần Dĩ Nam cúi đầu nói gì với cô ta, cho dù cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng từ tư thê cô rất quen thuộc kia, cô liền biết vẻ mặt của anh chắc chắn là đang ôn nhu che chở.
Bởi vì trong những năm trước kia, lúc cô không vui vẻ, anh sẽ luôn dùng tư thế này dỗ cô.
Anh ôm bờ vai cô ta, mang cô ta ra khỏi nhà ăn, cảnh tượng giống như lúc nhìn thấy ở cửa MIX lần trước, anh săn sóc kéo cửa ra cho cô ta, cài xong dây an toàn, thậm chí còn giúp cô ta lấy một bình nước khoáng.
Rõ ràng đây đã từng là những chuyện anh làm cho cô, Tống Thanh Xuân đứng xem, nhưng sao lại thay đổi, biến thành cô xem, còn anh lại làm những chuyện này cho Tống Thanh Xuân.
Đáy lòng không thăng bằng khiến cho vào lúc Tần Dĩ Nam khởi động xe, cô cũng giẫm ga theo.
Cô không nghĩ tới, Tần Dĩ Nam lại mang Tống Thanh Xuân về nhà anh.
Một loại phẫn nộ và oán hận mãnh liệt giống như là thuỷ triều, điên cuồng thổi quét toàn thân cô.