em
(2)
Editor: May
"Đúng, liền làm bạn bè, làm bạn bè..." Tống Thanh Xuân giống như là ở trong vùng tối tăm, tìm được một tia sáng duy nhất, liên tục lặp lại nhiều lần, mới mang theo mong đợi và thỉnh cầu hỏi Tô Chi Niệm: "Được không?"
"Em cảm thấy sao?" Tô Chi Niệm mở miệng, tiếng nói đặc biệt bình tĩnh.
Giống như mới vừa rồi, chỉ là bốn chữ, giống như mới vừa rồi, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi lại.
Nhưng lại khiến cho lực độ Tống Thanh Xuân cắn môi dưới càng mạnh hơn, đã có tơ máu thấm ra.
Tô Chi Niệm xuyên qua tay bắt lấy vạt áo anh của cô, có thể cảm nhận rõ ràng được khổ sở nơi đáy lòng cô, nhưng anh vẫn là một thân lạnh lùng cứng rắn nói tiếp: "Em cũng biết, anh vẫn luôn rất chán ghét cô gái theo đuổi anh, hơn nữa em cũng biết, cô gái theo đuổi anh bị anh cự tuyệt như thế nào... Cho nên, đừng bức anh nói ra một vài lời không êm tai."
Lực đạo Tống Thanh Xuân nắm lấy vạt áo của Tô Chi Niệm bắt đầu dần dần nhỏ đi, mắt cô nhìn thẳng anh bắt đầu trở nên mơ hồ, đầu cô bắt đầu cúi xuống từng chút một.
Đúng, cô biết.
Lúc lên trung học, cô từng tận mắt nhìn thấy anh cự tuyệt cô gái tỏ tình với anh rất nhiều lần.
Lúc đó cô nhìn những cô gái tổn thương khó chịu nổi kia, đáy lòng còn từng xuất hiện đồng tình.
Không nghĩ tới có một ngày, cô lại biến thành những cô gái mà cô từng đồng tình kia.
Tô Chi Niệm ngừng một lát, nhìn lướt qua vạt áo bị tay nhỏ Tống Thanh Xuân nắm còn chưa hoàn toàn buông ra, cuối cùng vẫn vững tâm nói lời nói không êm tai: "Anh sẽ làm bạn bè với em, nhưng anh sẽ không làm bạn với người thích anh."
"Cho nên, về sau đừng xuất hiện ở trước mặt anh nữa."
Anh cảm giác được thân thể cô run rẩy, nhưng anh không có kỳ mềm lòng nào, tiếp tục nói: "Bởi vì anh chán ghét cô gái quấn quýt làm phiền nhất, như thế thật rất làm phiền người khác, em biết đúng chứ?"
Sắc mặt Tống Thanh Xuân tái nhợt cúi đầu xuống tới thấp nhất, một giọt nước mắt rất lớn, rơi mạnh xuống mu bàn tay của Tô Chi Niệm, sau đó cô vội vàng thu hồi tay nắm lấy vạt áo của anh.
Vào lúc cô buông ra, anh bước bước chân, sải bước rời khỏi.
Cô nghe thấy tiếng bước chân của anh càng lúc càng xa.
Cô nghe thấy người phục vụ lễ phép nói với anh: "Tiên sinh, gặp lại sau."
Cô nghe thấy cửa phía sau bị kéo ra, bị đóng lại.
Cô không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào thuộc về anh nữa.
Cô cứng đờ ở trên ghế rất lâu rất lâu, sau đó liền giống như là mất đi toàn thế giới, nằm sấp ở trên bàn, khóc hu hu ra tiếng.
Phục vụ trong nhà hàng nghe thấy tiếng khóc của cô, ngơ ngác nhìn nhau một lúc lâu, lại không có một người dám đi lên an ủi cô.
Nữ ca sĩ cầm micro, nhắm mắt lại, vẫn hết sức nhập thần hát bài《 Thật khó có được 》vừa rồi kia.
"Tình yêu khiến cho chúng ta trở nên cô đơn ngốc nghếch, cũng khiến cho chúng ta chưa bao giờ có được hoàn chỉnh, hỏi cũng không hỏi liền càng lún càng sâu, nếu như không phải nụ hôn, năm ấy sẽ càng lạnh hơn."
Tống Thanh Xuân khóc càng thương tâm, tiếng hu hu trong miệng đều biến thành âm thanh oa oa.
Có phải nếu như không có một đêm năm đó, giữa anh và cô sẽ không có nhiều dây dưa như vậy?
"Tin tưởng biến thành thiên phú đặc biệt nào đó, duyên phận chỉ là ngây thơ lừa mình dối người, nhớ thương vẫn lao điên cuồng vào mỗi đêm, đôi mắt giống như đặc biệt mê muội anh ấy."
Anh nói, cô gái quấn quýt làm phiền làm phiền người khác nhất, có phải từ nay về sau, cô chỉ có thể vượt qua trong nỗi nhớ về anh?
"Thật khó có được, bạn gặp đúng người, hiếm khi bạn rất nghiêm túc không nghĩ quá nhiều đi phấn đấu quên mình, thật khó có được, bạn yêu đúng người, đáng tiếc anh ấy không thể là của bạn."