Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 506: Khắc chế không được lời tỏ tình (16)

Editor: May
"Đương nhiên, anh biết, rất nhiều người có bệnh tâm lý đều không muốn để cho mọi người biết, sẽ yêu cầu bác sĩ tâm lý giữ bí mật, nhưng giữ bí mật không phải là không có bất kỳ dấu vết gì."


"Mà anh tra lâu như vậy, một chút dấu tích cũng không có tìm được, đây chỉ có thể nói rõ một vấn đề, đó chính là Tống Thừa không có bệnh trầm cảm, Tống Thừa chưa từng mua thuốc trầm cảm, nhưng cậu ấy lại uống thuốc trầm cảm trong thời gian dài, đây còn nói rõ một vấn đề, đó chính là rất có thể có người thừa dịp cậu ấy không chú ý, hạ thuốc trầm cảm cho cậu ấy trong thời gian dài."


"Mà người hạ thuốc Tống Thừa này, rất có thể chính là người giết Tống Thừa, về phần người này là ai, hiện tại anh còn không biết."
Lúc Tô Chi Niệm đang nói về cái chết của Tống Thừa, vẫn luôn là ngữ khí rất nhạt, cộng thêm âm sắc của anh rất tốt, rơi vào trong tai người ta, êm tai mà thư thái.


Tống Thanh Xuân nghe được tin tức này, đáy lòng không phải không khϊế͙p͙ sợ, nhưng sau khi chấn kinh, liền tràn đầy rung động và cảm động.
Tuy rằng khi Tống Thừa còn sống, cô và Tống Thừa đều luôn cãi nhau, nhưng Tống Thừa đối với cô mà nói, lại là người rất thân.


Mấy tháng nay, cô không phải không nghĩ tới đi điều tra cái chết của Tống Thừa, nhưng từ đầu đến cuối cô lại không biết nên điều tra từ chỗ nào.


Tô Chi Niệm từng nói với cô, giúp cô điều tra nguyên do cái chết của Tống Thừa, lúc đó cảm xúc của cô rất hỏng bét, còn vừa mới khóc xong, tuy rằng cô nghe được câu nói kia của anh, cô rất cảm động, nhưng về sau thấy anh không có động tĩnh, cô liền cho rằng anh chỉ là đang an ủi cô.


Nhưng cô không nghĩ tới, từ khi cô nói chuyện này với anh đã qua gần năm tháng, anh lại nói với cô là có manh mối.


Cho nên... Trong thời gian dài như vậy, tuy rằng Tô Chi Niệm chưa từng nhắc đôi câu vài lời ở trước mặt cô, nhưng anh lại luôn vào lúc cô không biết gì, ở sau lưng cô giúp cô yên lặng điều tra chân tướng?


Tuy rằng vừa rồi ngữ khí nói chuyện của anh rất phong khinh vân đạm, vài chữ ít ỏi liền dẫn dắt ra hết quá trình điều tra, nhưng mà, toàn thế giới nhiều bác sĩ tâm lý như vậy, nếu như anh muốn lần lượt đi tìm về ghi chép chẩn đoán của Tống Thừa, đó là sẽ là một công trình to lớn như thế nào!


Theo suy nghĩ nơi đáy lòng, ánh mắt Tống Thanh Xuân nhìn Tô Chi Niệm dần dần thay đổi.


Tô Chi Niệm chưa phát hiện ra được khác thường, sợ Tống Thanh Xuân nóng vội, lúc nói xong lời cuối cùng, còn ấm giọng an ủi cô một câu: "Chẳng qua, em cũng đừng gấp gáp, anh sẽ nghĩ biện pháp tiếp tục điều tra, cũng sẽ nhanh chóng cho em biết rốt cuộc là ai giết Tống Thừa."


Tay Tống Thanh Xuân để ở trên đùi, lúc nghe được lời an ủi của anh, hung hăng run cầm cập một chút, ánh mắt nhìn anh chăm chú của cô trở nên hơi thấp thỏm: "Vì sao anh muốn giúp em?"
"Bởi vì từng đáp ứng em."


Theo Tô Chi Niệm mở miệng, nữ ca sĩ trên sân khấu dùng ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi hát lên, nhưng ngay cả như vậy, Tống Thanh Xuân lại vẫn là nghe được rành mạch rõ ràng, kỹ càng tỉ mỉ sáu chữ của Tô Chi Niệm.
Bởi vì từng đáp ứng em, cho nên liền sẽ làm được.


Có một người đàn ông, anh chưa từng nói thề thốt, nhưng lại coi mỗi một câu nói của anh như lời thề.
Đáy mắt Tống Thanh Xuân, có sương mù tràn ngập, những yêu thích không dám nói ra khỏi miệng kia, giương nanh múa vuốt tuôn tới cổ họng.


"Tình yêu khiến cho chúng ta trở nên cô độc ngốc nghếch, cũng khiến cho chúng ta chưa bao giờ có được đầy đủ, hỏi cũng không hỏi liền càng lún càng sâu, nếu như không phải nụ hôn đó, năm đó sẽ càng lạnh hơn."


Trong tiếng hát uyển chuyển êm tai của nữ ca sĩ, hai người trầm mặc khoảng một phút, sau đó Tô Chi Niệm giơ cổ tay lên nhìn thoáng qua thời gian, đã sắp một giờ rạng sáng, anh mở miệng nói: "Thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi."
Nói xong, Tô Chi Niệm liền giơ tay lên, muốn gọi người phục vụ tính tiền.


"Đợi một chút." Tống Thanh Xuân đột nhiên liền lên tiếng ngăn cản anh.
Tô Chi Niệm quay đầu, nhìn về phía mặt cô.
Tống Thanh Xuân không có trốn tránh tầm mắt của anh, yên tĩnh nhìn mắt anh, mở miệng nói: "Tô Chi Niệm, em có lời muốn nói với anh."


Tô Chi Niệm tạm dừng một giây đồng hồ, thu động tác gọi người phục vụ lại, anh không mở miệng nói chuyện, chỉ là khẽ gật đầu với Tống Thanh Xuân một cái.


Tống Thanh Xuân chưa từng khẩn trương như bây giờ, cô nỗ lực nắm chặt quả đấm, trước chậm rãi thở ra một hơi, mới vô cùng nghiêm túc nhìn Tô Chi Niệm, gằn từng chữ mở miệng nói: "Vừa rồi em nói thật."
Tô Chi Niệm nhăn mi tâm lại một chút, giống như không hiểu ý tứ của cô.


Tống Thanh Xuân hít sâu một hơi, lại lặp câu vừa nói vào một giây trước một lần nữa: "Một câu em vừa nói kia, em muốn tìm mẫu người giống như anh, là thật ."


"Tin tưởng biến thành thiên phú đặc biệt nào đó, duyên phận chỉ là ngây thơ lừa mình dối người, nhớ nhung luôn chạy như điên vào ban đêm, ánh mắt giống như đặc biệt mê muội anh."


Ở trong tiếng hát, Tống Thanh Xuân không đổi hơi thở, trực tiếp ngừng thở, một tiếng trống tăng khí thế nói ra toàn bộ lời kế tiếp: "Nói chính xác, em không phải muốn tìm mẫu người giống như anh, em muốn tìm chính là anh."