Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 502: Khắc chế không được lời tỏ tình (12)

Editor: May
Những năm gần đây, anh và cô như là người lạ cũng tốt, anh và cô thân mật hữu hảo cũng được, từng nói rất nhiều ngày, chuyện cũng rất nhiều, hai người lại chỉ không có nhắc đến một chuyện cũ này.


Dù vẫn có một lần, hai người không biết xảy ra chuyện gì, tán gẫu đến điểm số tốt nghiệp trung học, cô nói ngày công bố điểm số thi tốt nghiệp trung học kia, sáng sớm cô đã canh giữ ở trước máy tính, Tô Chi Niệm chậm chạp không có nói tiếp, sau đó cô liền nghĩ đến, ngày công bố điểm thi tốt nghiệp trung học đó, đúng lúc là ngày anh và cô ồn ào dữ dội nhất.


Chuyện đêm đó, liền giống như là khu vực cấm giữa anh và cô, lúc đó đã tán gẫu đến trình độ đó, đều biết cả hai cũng đang nghĩ đến chuyện một đêm kia, nhưng vẫn không có người nào vạch trần.
Không nghĩ tới, đêm nay lại bị Tô Chi Niệm vạch trần.


Một đêm sáu năm trước, liền giống như là một cơn ác mộng, quấy nhiễu cô đến hơn hai ngàn ngày.
Tuy rằng Tống Thanh Xuân không biết rốt cuộc bắt từ lúc nào, mình trở nên không để ý chuyện một đêm kia như vậy, nhưng cũng không phải là tuyệt không để ý.


Nhưng hiện tại, khi cô nghe thấy một tiếng thực xin lỗi chậm sáu năm này của Tô Chi Niệm, đầu tiên đáy lòng là bị hung hăng xúc động một chút, sau đó một chút xíu khúc mắc còn sót lại, cứ như vậy liền tan thành mây khói.


"Chuyện đều đã qua, cứ để cho nó qua đi." Cho là do Tô Chi Niệm chủ động nhắc tới  khu vực cấm giữa anh và cô, Tống Thanh Xuân cũng chủ động bước một bước vào khu vực cấm kia: "Lại nói, tôi cũng nên phải nói câu thực xin lỗi với anh."


Tống Thanh Xuân hơi rũ mí mắt, khóe môi tăng lên một chút, ngữ khí nhẹ nhàng ôn nhu nói: "Ngày đó, chúng ta hẹn cùng nhau ăn cơm, tôi không nên không nói tiếng nào, liền lỡ hẹn."
Thời niên thiếu, anh tổn thương cô, cô cũng tổn thương anh.


Những tổn thương kia giống như là in dấu vào tim, mặc kệ là qua bao nhiêu năm, mỗi khi nghĩ đến, đều sẽ đau đớn khó nhịn.
Nhưng bình thường, người cho bạn đau đớn kia, cũng chịu đau đớn như bạn.


Cô dịu dàng nhu hòa nói một câu xin lỗi như vậy, khiến cho thể xác và tinh thần anh đều trở nên buông lỏng hơn rất nhiều, những đau đớn đã từng chịu đựng kia, trong nháy mắt đều trở nên không quan trọng.


"Mặc kệ thế nào, từ đầu đến cuối đều là tôi thật xin lỗi nhiều hơn em một chút." Ánh mắt anh nhìn cô trở nên hơi dịu dàng: "Chẳng qua, chuyện đêm đó, cuối cùng tại sao lại huyên náo ồn ào ở trong trường học, tôi thật không biết."


Sáu năm trước, Tô Chi Niệm nói như vậy, Tống Thanh Xuân sẽ không tin, nhưng sáu năm sau, đã trải qua quá nhiều, cũng hiểu rõ quá nhiều, cô không có bất kỳ chần chờ nào liền tin tưởng lời nói của anh: "Lúc đó tôi ở trường học nghe được nhiều lời đồn đãi, đáy lòng thật rất bực tức, mà anh lại..."


Tống Thanh Xuân có chút không biết nên nói như thế nào, liền dừng lại.
Tuy rằng Tô Chi Niệm không có tiếp xúc thân thể cô, lại hiểu ý tứ cô, biết cô muốn biểu đạt là anh cường ngủ cô.
Anh khẽ gật đầu với cô, biểu thị anh hiểu.


Lúc này cô mới tiếp tục nói: "... Tôi là thật có chút oán hận anh, cho nên lúc đó tôi liền mất đi lý trí, xông vào trong nhà, không nói hai lời liền trở mặt với anh rồi, còn đánh anh, mắng anh, bảo anh cút khỏi nhà họ Tống..."
Tống Thanh Xuân nói, giọng nói liền nhỏ xuống, trên mặt treo đầy xin lỗi.


"Em tức giận cũng là đúng tohoi, dù sao là anh không đúng trước, vả lại ngày đó thái độ của anh cũng không tốt..."
Anh và cô đều là người cố chấp, nhưng anh và cô cũng đều là người ấm áp, một người bước một bước trước, một người khác sẽ bước một bước dài theo.