Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 498: Khắc chế không được lời tỏ tình (8)

Editor: May
Tống Thanh Xuân cười rực rỡ, cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, 11 giờ 59 phút 55 giây, cô lại tiếp tục lặp lại một lần lời nói vừa mới nói vào năm giây cuối cùng: "Sinh nhật vui vẻ."
"Cảm... cảm ơn." Một tiếng cảm ơn này của Tô Chi Niệm, có tạm dừng giữa chừng một chút.


Vẻ mặt anh thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng ở nơi cô không nhìn thấy, ngón tay đậy hộp quà lại của anh run đến không tưởng tượng nổi.


Anh nằm mơ cũng không nghĩ tới, trong cuộc đời của anh lại có thể nghe được một tiếng "Sinh nhật vui vẻ" từ trong miệng của cô, anh nằm mơ cũng không nghĩ đến, trong cuộc đời của anh lại có thể nhận được một món quà sinh nhật được đóng gói tinh xảo từ trong tay của cô.


Tô Chi Niệm vẫn chờ đến khi sóng lớn cuộn trào mãnh liệt trong lồng ngực hơi bình ổn một chút, mới ngẩng đầu, nhìn chăm chú Tống Thanh Xuân trước mặt mình, hỏi: "Sao em biết hôm nay là sinh nhật tôi?"
Tống Thanh Xuân nghiêng đầu, thành thật đáp: "Tôi vô tình nhìn thấy ở trên mạng."


Tô Chi Niệm khẽ gật đầu, sau đó anh nghĩ tới bộ dáng cô vừa mới giơ điện thoại lên chỉ chỉ trỏ trỏ với người phục vụ đó, sau đó người phục vụ kia còn thần bí hề hề đặt cái khay lên... Chẳng lẽ, kinh hỉ này là cô đã chuẩn bị tốt từ trước sao?


Đáy lòng thật vất vả mới ổn định lại được của Tô Chi Niệm liền bốn bề sóng dậy một lần nữa, tay anh bất giác uốn cong, nắm lấy mặt bàn đá cẩm thạch cứng rắn, ánh mắt anh nhìn Tống Thanh Xuân trở nên hơi thâm thúy: "Cho nên, em cố ý chuẩn bị những thứ này trước?"


Tống Thanh Xuân bị ánh mắt luôn không chuyển đi của Tô Chi Niệm nhìn đến tim đập lỡ một nhịp, cô nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, tai trở nên ửng hồng, cô sợ vào lúc anh nhìn kỹ như vậy, cô sẽ lộ ra vẻ mặt thích anh, vì giấu kín tốt tâm sự của mình, cô vội vàng cầm ngọn nến trên bàn lên, cắm lên trên bánh ngọt, hai dài năm ngắn, sau đó cô lấy diêm quẹt châm ngọn nến, cách ánh sáng nến lung linh, nói với Tô Chi Niệm: "Tuy rằng sinh nhật anh đã qua, nhưng vẫn thổi nến, cầu một nguyện vọng đi."


Cho dù chỉ có một mình Tống Thanh Xuân chúc mừng sinh nhật Tô Chi Niệm, cô vẫn nhỏ giọng, trầm thấp ôn nhu hát bài hát sinh nhật cho anh một lần, vào lúc cô hát đến chữ cuối cùng, Tô Chi Niệm phối hợp rũ mắt im lặng cầu nguyện.
Dưới ngọn nến đang cháy, dung mạo của anh khiến cho người kinh diễm.


Cô nhìn anh chăm chú, nhịn không được lên tinh thần.
Anh cầu nguyện xong, chậm rãi nhấc mí mắt lên, đối diện với tầm mắt của cô.
Đáy mắt anh và cô đều được ánh sáng ngọn nến chiếu rõ, nhìn thấy rõ ràng cái bóng của chính mình.
Trong một tích tắc, hình ảnh này yên lặng bất động.


Anh và cô giống như là đặt mình vào trong một thế giới hoàn toàn yên tĩnh, tất cả âm thanh đều cách bọn họ rất xa.
Ngọn nến cháy càng lúc càng cao, anh và cô còn đang an tĩnh không tiếng động tiếp tục nhìn nhau.


Không biết rốt cuộc hai người đối diện như vậy bao lâu, thẳng đến khi ngọn nến cháy hết, một cái tiếp một cái dập tắt, ánh sáng giữa hai người chuyển tối, anh và cô mới một trước một sau phục hồi tinh thần lại.


Hai người gần như là đồng thời sững sờ, sau đó hết sức ăn ý cùng quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không khí trên bàn ăn bởi vì đối diện vừa rồi nên trở nên kỳ lạ mà lại ái muội.
Hai người lại biểu hiện giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì, thoạt nhìn rất bình tĩnh.


Nhưng chỉ có Tống Thanh Xuân biết rốt cuộc tốc độ tim đập của mình nhanh bao nhiêu, chỉ có Tô Chi Niệm rõ ràng máu trong cơ thể mình đang lăn lộn sôi trào như thế nào.