Editor: May
Người phục vụ bưng thức ăn lên xong, sau đó đều rời đi, Tô Chi Niệm kéo cái ghế đến bên cạnh Tống Thanh Xuân, ngồi xuống, anh trước múc cho Tống Thanh Xuân một chén canh, đặt ở trước mặt cô, sau đó lại lấy một cái thìa đưa cho cô.
Trước khi Tống Thanh Xuân cầm thìa, nâng mí mắt đánh giá Tô Chi Niệm một chút, sau đó mấp máy môi, nhỏ giọng mở miệng nói: "Nếu không anh lên lầu trước đi, một mình tôi ăn cũng được."
"Không cần." Tô Chi Niệm làm như không hề để tâm, ngữ khí bình thường như nước đáp hai chữ.
Anh lại giơ cái muỗng về phía Tống Thanh Xuân, chờ đến sau khi cô nhận lấy, liền cầm lấy đũa kẹp một khối cá, đặt ở trong chén nhỏ trước mặt mình, lựa hết từng cây xương, sau đó đặt chén nhỏ chỉ còn lại thịt cá đến trước mặt cô, lấy bát không trước mặt cô đi.
Tô Chi Niệm giơ đũa lên kẹp mấy tôm Tống Thanh Xuân thích ăn nhất đặt ở trong bát, sau đó cuốn cổ tay áo, lúc đang chuẩn bị ra tay lột tôm giúp cô, nhìn thấy cô giơ thìa, sững sờ đến không động một ngụm canh, do đó liền nghiêng đầu, lại nói một câu với cô: "Trình bí thư lên rồi, tôi liền không cần đi, có cô ấy ở đó, chuyện có thể xử lý tốt rồi."
Tống Thanh Xuân từng tận mắt nhìn thấy năng lực làm việc của Trình Thanh Thông, nhưng mà, nếu như Trình Thanh Thông thật có thể giải quyết, vì sao Tô Chi Niệm còn muốn tự mình đi? Càng huống chi, trước khi Trình Thanh Thông đi, rõ ràng từng nói, Tô Chi Niệm không xuất hiện, tổng giám đốc Lý có thể sẽ không ký tên...
Tống Thanh Xuân uống một ngụm canh gà, đáy lòng vẫn cảm thấy không ổn định, lại quay đầu, nói với Tô Chi Niệm: "Anh vẫn là đi lên đi, tôi ở chỗ này chờ anh."
Dừng một chút, Tống Thanh Xuân lại nói: "Hoặc là, anh để cho Trình tiểu thư xuống bồi tôi."
Tô Chi Niệm đưa cho Tống Thanh Xuân một ánh mắt an ủi: "Thật không việc gì, em yên tâm đi."
Tống Thanh Xuân thấy anh nói lời thề son sắt, đáy lòng hơi ổn định một chút, cô đã uống vài ngụm canh, lúc giơ đũa vừa mới chuẩn bị đi ăn cá anh đã lựa xương cá xong, rốt cuộc vẫn là có chút không đủ niềm tin, lại nghiêng đầu lần nữa, có chút bất an cắn môi, hỏi lần nữa: "Anh không đi lên, thật không có việc gì?"
Tô Chi Niệm nhìn thấy một chút bất an từ đáy mắt này, anh bất giác muốn đưa tay ra kiểm tra đầu cô, nhưng nhìn thấy tay mình đều là dầu lột vỏ tôm, chỉ đành thu động tác trở về, sau đó tiếp tục cam đoan với cô lần nữa: "Thật không có việc gì."
Anh sợ đáy lòng cô còn nhớ tới chuyện này, lại bổ sung một câu: "Lại nói, tôi đều có thể cho Tống thị khởi tử hồi sinh, em cảm thấy Tô thị sẽ bởi vì một hợp đồng này có thể chịu quá nhiều ảnh hưởng ư?"
Tống Thanh Xuân hoàn toàn an tâm , giày vò lâu như vậy, cô cũng thật sự đói, dưới sự làm bạn của Tô Chi Niệm, hết sức chuyên chú ăn cơm tối.
Lúc ăn nó sáu phần, Tống Thanh Xuân nhìn Tô Chi Niệm rút khăn giấy, lau dầu trên tay một lát, sau đó mở miệng, gọi tên anh: "Tô Chi Niệm?"
"Hả?" Tô Chi Niệm đáp thờ ơ một tiếng, lại rút một tờ giấy.
Tống Thanh Xuân biết anh không nhìn mình, nhưng vẫn cúi đầu, cô nhìn chằm chằm tôm được anh bóc vỏ gần nửa chén, cắn cắn khóe môi, sau đó dùng sức cầm đũa, nhỏ giọng mở miệng nói: "Thực xin lỗi."
Động tác lau tay của Tô Chi Niệm chậm rãi dừng lại.
Anh còn chưa quay đầu nhìn cô, liền nghe thấy tiếng nói nhàn nhạt của anh truyền tới: "Đêm nay thật rất xin lỗi, hy vọng không có mang đến phiền toái cho anh."