Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 470: Xem hiểu tâm mình (10)

Nhưng cô không nghĩ tới, mình lại sẽ nhìn thấy được hình ảnh như thế... Dù hiện tại cô không xác định, người đó có phải chính là tổng giám đốc Lý không, nhưng có 50% xác suất, càng quan trọng hơn là, hai người đàn ông gọi gọi hai cô gái còn chưa đủ sao? Lại có thể gọi bảy người?!


Vừa khiêu vũ, vừa hát, lại vừa đá lông nheo, vừa quỳ rót rượu, lại vừa trái ôm phải ấp, còn có thể sờ sờ hôn hôn...
Có câu nói rất hay, gần son thì đỏ gần mực thì đen, một người trong đó đã cực kỳ ɖâʍ uế khó coi như thế, khẳng định người kia cũng sẽ không tốt hơn chỗ nào!


Nói chuyện làm ăn liền nhất định phải bàn thành như vậy sao?
Mệt cho lúc trước anh còn thâm tình khẩn thiết nói với cô, anh chỉ thích một mình Đình Đình, dù là cả đời đều không thể ở cùng một chỗ với cô gái đó, anh cũng sẽ không oán không hối tiếp tục yêu... Đều là lừa người!


Quả nhiên đàn ông toàn thế giới đều là một bộ dáng, trên miệng nói một đằng, thân thể làm một nẻo!


Tô Chi Niệm lừa gạt cũng không phải là cô, Tống Thanh Xuân cũng không biết rốt cuộc mình là đang tức giận bất bình cái gì, cô chỉ là cảm thấy tức giận, tức đến mức trong lồng ngực giống như là bắt lửa, càng nghĩ đến hình ảnh vừa nhìn thấy, ngọn lửa kia liền bốc cháy càng vượng, bốc cháy đến cuối cùng, cô tức đến cảm thấy ngực mình đều sắp nổ tung .


Lúc Tống Thanh Xuân đi qua cửa phòng bao của Tô Chi Niệm, cả gương mặt ngừng lại, cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, đáy lòng lăn lộn một cổ xúc động mãnh liệt, thúc đẩy cô xông lên, đá văng cửa, kéo Tô Chi Niệm ra khỏi trường hợp mê loạn như vậy.


Nhưng mà, xúc động thì xúc động, tức giận thì tức giận, cô vẫn có một chút sợ hỏng chính sự của Tô Chi Niệm...


Tống Thanh Xuân cảm thấy mình nhất định phải tìm chút chuyện để làm, nếu không cô khẳng định sẽ tức điên, nhưng cô muốn làm gì để hòa dịu buồn bực và phẫn nộ nơi đáy lòng mình chứ?


Tống Thanh Xuân nghiến răng nghiến lợi đứng ở trước cửa một lát, đột nhiên giống như là nghĩ tới điều gì, liền từ từ bước chân, đi tới thang máy.
Cô dùng sức nhấn thang máy, cửa vừa mở ra, cô lập tức đi vào trong, sau đó hung hăng ấn xuống tầng một một cái.


Đến tầng một, cửa thang máy vừa mở ra, Tống Thanh Xuân liền đi ra từ bên trong, cô gần như là giẫm giày cao gót, một đường chạy chậm tới chỗ lễ tân.
Nhân viên thu ngân ở chỗ lễ tân nhìn thấy cô, tươi cười rạng rỡ mở miệng: "Xin hỏi tiểu thư, cô cần gì..."


Tiểu thư lễ tân còn chưa nói hết, Tống Thanh Xuân liền dứt khoát cắt đứt lời nói của cô ta: "Bây giờ Kim Bích Huy Hoàng còn có cô gái bồi hát nào rãnh rỗi không?"


Tiểu thư lễ tân gặp qua không ít người tới chỗ cô ta để hỏi cô gái, nhưng đây là lần đầu tiên gặp cô ta gặp cô gái tới hỏi cô gái, nhất thời cả người cô ta liền sững sờ , qua một hồi lâu, mới miễn cưỡng ổn định biểu tình, nỗ lực bảo trì mỉm cười hỏi: "Tiểu thư, xin hỏi cô cần mấy người?"


"Vậy cô có bao nhiêu, tôi liền muốn bấy nhiêu!" Tống Thanh Xuân ngẩng cằm, nhìn chằm chằm người phục vụ, gằn từng chữ chậm rãi nói.


Cô đã không thể xông vào bắt Tô Chi Niệm, vậy được rồi, cô liền đưa toàn bộ cô gái ở Kim Bích Huy Hoàng đến phòng bao của anh... Không phải thích cô gái sao? Bảy người thì sao đủ, ít nhất phải bảy mươi người!


Tiểu thư lễ tân hoàn toàn bị tư thế và câu trả lời của Tống Thanh Xuân dọa ngốc, cô ta nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, qua thật lâu cũng không lên tiếng.


Tống Thanh Xuân nhăn mày lại, lấy ví tiền ra, vừa rút thẻ của mình ra, sau đó liền đặt trở về, đổi thành tấm thẻ đen của Tô Chi Niệm, "Cạch" một tiếng, đặc biệt soái khí vỗ vào trên bục lễ tân: "Không nghe thấy lời tôi nói hả? Tôi nói, có bao nhiêu cô gái, liền chà từ thẻ này của tôi bấy nhiêu cô gái!"