Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 467: Xem hiểu tâm mình (7)

Editor: May
Cô đưa cho Tống Thanh Xuân khăn ướt là để lau cổ tay, sao cô ấy nắm lấy rồi lại ngơ ngẩn vậy chứ?


Trình Thanh Thông nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân chờ một lát, thấy cô ấy vẫn không có bất kỳ cử động nào, do đó lại mở miệng, lặp lại nhắc nhở không biết là lần thứ mấy trong đêm nay: "Tống tiểu thư?"


"Hả?" Tống Thanh Xuân bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Trình Thanh Thông, sững sờ một lát, thấy Trình Thanh Thông không hề nói gì, chỉ là yên tĩnh nhìn chằm chằm lòng bàn tay của mình, do đó cũng cúi đầu nhìn thoáng qua theo, phát hiện chẳng biết từ lúc nào, khăn ướt Trình Thanh Thông đưa cho mình đã bị cô nắm thành một đoàn.


Cô có chút lúng túng nở nụ cười với Trình Thanh Thông, sau đó mở khăn ướt ra, lau cổ tay lung tung, liền ném ở một bên.
Tư tưởng cô không tập trung cầm đũa lên, tiếp tục ăn cơm, nhưng đũa đâm vào trong chén, đến một hạt cơm cũng không kẹp lên, liền nhét vào trong miệng.


Rốt cuộc Tống tiểu thư làm sao vậy? Rõ ràng nên lau là cổ tay bị thịt viên làm phỏng, nhưng lại đi lau một cái tay khác? Đũa không kẹp món nào, lại cứ bỏ vào trong miệng, nhưng cô ấy giống như là hồn nhiên không biết, còn đang lặp lại cử động này...


Đêm nay Trình Thanh Thông đã sửa chữa rất nhiều sai lầm của Tống Thanh Xuân, nhìn chăm chú Tống Thanh Xuân trước mặt, cũng có chút ngại ngùng mở miệng sữa chữa lần nữa.


Qua một lúc lâu, Tống Thanh Xuân ý thức được mình lại náo ra vấn đề gì, cô có chút ngượng ngập cười với Trình Thanh Thông, sau đó liền nhỏ giọng giải thích một câu: "Vừa mới nghĩ đến vài chuyện khác, xin lỗi..."
Trình Thanh Thông mỉm cười mở miệng, nói: "Không sao."


Tống Thanh Xuân tiếp tục cười, sau đó liền cúi đầu, cô nhìn thức ăn một bàn, một chút thèm ăn cũng không có, suy nghĩ tràn đầy đầu óc đều là chuyện trong phòng bao của Tô Chi Niệm ở trên lầu.


Cô giơ đũa, ngồi buồn tẻ một lát, sau đó liền để đũa xuống, nâng mí mắt, nói với Trình Thanh Thông: "Tôi đi nhà vệ sinh một chuyến."
"Tôi đi cùng cô?" Trình Thanh Thông nói xong, liền muốn đứng lên.
"Không cần." Tống Thanh Xuân chính là muốn một mình ra ngoài hít thở không khí.


Trình Thanh Thông nhìn ra được đêm nay tâm tình Tống Thanh Xuân không tốt, sợ là muốn có không gian riêng một lát, do đó liền săn sóc khẽ gật đầu: "Cô có việc liền có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào."
"Được." Tống Thanh Xuân xách túi, đứng dậy đi ra khỏi phòng bao.


Tống Thanh Xuân là thật không biết mình ra khỏi phòng bao liền đi nơi nào để hóng mát một chút, cho nên liền một mình đi theo hành lang dài, thả chậm tốc độ, lung tung không có mục đích đi về phía trước, vào lúc trước khi đi đến thang máy, cô bỗng dưng liền ngừng lại, bên cạnh có một người đúng lúc muốn lên lầu, cửa thang máy mở ra, cô liền tùy tính đi vào thang máy, sau khi người đó nhấn tầng trệt, cô cũng đi nhấn một con số lung tung theo, người vào thang máy trước đó với cô ra thang máy trước tiên, trong thang máy chỉ còn lại một mình cô, chờ đến khi dừng lại, cô mới phát hiện mình lại tới tầng lầu chỗ phòng bao của Tô Chi Niệm.


Kỳ quái, sao cô lại tới đây?
Tống Thanh Xuân đứng trước cửa thang máy, an tĩnh nghĩ một lát, nhìn vị trí phòng bao của Tô Chi Niệm, do dự một chút, xoay người liền quay trở lại thang máy.


Cô giơ tay lên, trước nhấn nút đóng kín thang máy, sau đó lại nhấn nút mở thang máy ra, cửa thang máy ở dưới động tác của cô, không ngừng mở rồi đóng, đóng lại mở, lặp lại không biết bao nhiêu lần, vào lúc không biết cửa thang máy mở ra lần thứ mấy, Tống Thanh Xuân đột nhiên liền đi ra từ bên trong, cô gần như là không hề dừng lại một chút nào liền xoay người, đi đến phòng bao của Tô Chi Niệm.