Editor: May
Cho nên... Tối hôm qua sau khi anh té xỉu, là cô đưa anh về nhà?
Nhìn từ một thân vô cùng bẩn thỉu của cô, tối hôm qua cô vẫn ở bên cạnh giường anh, một tấc không rời canh giữ suốt cả đêm?
Tô Chi Niệm rõ ràng cảm giác được trái tim mình hung hăng run rẩy một chút, sau đó tốc độ nhảy lên liền chậm đi một chút.
Tối hôm qua cô hẳn đã mệt chết đi? Phía dưới vành mắt đen đậm lợi hại, hẳn là không có nghỉ ngơi tốt, huyết sắc trên môi cũng có chút nhợt nhạt...
Đau lòng tràn ngập trái tim Tô Chi Niệm, anh thích sạch sẽ đến mức khiến người giận sôi lại không cầm lòng nổi đưa tay ra, sờ lọn tóc dơ dáy bẩn thỉu của cô.
Mặc kệ cô xuất phát từ nguyên nhân gì tới chăm sóc anh, dù sợ chỉ là đơn thuần không bằng lòng thấy chết không cứu, giờ này khắc này, vẫn có một loại ấm áp không có cách gì nói rõ, chớp mắt liền thổi quét toàn thân anh.
Từ năm tám tuổi anh quen biết cô, mười năm sau tìm được cô, anh liền giống như là bóng dáng của cô, như hình với bóng núp ở chỗ tối sau lưng cô, yên lặng làm bạn với cô.
Anh chưa bao giờ yêu cầu xa vời ấm áp và quay đầu của cô, thỉnh thoảng cô tâm huyết dâng trào vô tình đối tốt với anh, luôn sẽ giống như bây giờ, cho anh khoảnh khắc giống như là có được cả thế giới, cảm thấy vô cùng vui vẻ và thỏa mãn.
Tay anh dừng ở trên tóc cô một lát, liền vén chăn lên, xuống giường, đi phòng tắm.
Lúc anh đi ra, trong tay nhiều thêm một khăn lông ấm áp.
Anh không chút nào ghét bỏ vết bẩn trên người cô, ôm cô lên, đặt ở trên giường của anh, cầm lấy khăn lông cẩn thận lau bùn và tóc trên mặt cô.
Anh giống như là sợ không cẩn thận đánh thức giấc ngủ của cô, động tác rất ôn nhu, mang theo một chút nhu tình che chở.
Lau sạch sẽ mặt và tóc của cô, anh thuận tay ném khăn lông bẩn đến tủ đầu giường bên cạnh, liền cúi đầu kiểm tra vết thương trên đầu gối của cô.
Qua một đêm, đã có chút dấu vết kết vảy, trong máu trộn lẫn vài khối bùn đất, chung quanh vết thương sưng đến hết sức lợi hại, nhiễm màu tím bầm.
Tô Chi Niệm lấy hộp thuốc y tế tới, dùng cái nhíp kẹp miếng bông, dính một ít cồn i-ốt, cẩn thận dè dặt chà lau sạch sẽ vết thương cho cô, sau khi tiêu độc, thoa một ít thuốc mỡ lưu thông máu ứ đọng, dùng một tầng băng gạc mỏng, nhẹ nhàng dán ở phía trên, sau đó liền đắp kín chăn lại trên người cô.
Anh giơ ngón tay lên, lúc vén tóc quấn quanh trên mặt cô đến sau tai, tầm mắt của anh chú ý đến một cúc áo vàng nhỏ trên cổ cô.
Có chút quen thuộc...
Tô Chi Niệm nhẹ chau mi tâm lại một chút, liền đưa đầu ngón tay ra nhấc cúc áo lên, này mới nhìn rõ ràng, đây là cúc áo sơ mi anh mặc trong ngày cứu cô vào hai tháng trước.
Áo sơ mi này là anh tìm nhà thiết kế cao cấp của nước Pháp đặc biệt định chế thủ công theo sô đo thân thể của anh, toàn thế giới chỉ có một cái, bởi vậy 12 viên cúc áo trên áo sơ mi kia cũng là độc nhất vô nhị.
Bởi vì vết thương ở bụng, cái áo sơ mi này cũng báo hỏng theo, chẳng qua bởi vì cúc áo là chế tạo từ vàng ròng, hơn nữa tạo hình rất tinh xảo, đặc biệt đúng khẩu vị của anh, cho nên trước khi anh vứt áo sơ mi, còn cố ý lấy những cúc áo từ trên áo sơ mi đó xuống.
Chẳng qua, anh chỉ tìm được mười một viên ở trên áo sơ mi, không phải mười hai viên... Không nghĩ tới, một viên đó lại ở trên cổ của cô.
Cái cúc áo này là manh mối lưu lại cho cô đi... Cho dù cô không biết là anh, nhưng cô đeo vật của anh ở nơi gần trái tim nhất, lại vẫn khiến cho đáy lòng của anh nhấc lên rung động sóng lớn cuộn trào mãnh liệt.