Vận mạng giống như đến gần
(1)
Editor: May
Hôm nay Trình Thanh Thông đặc biệt bận rộn, lúc cô nhìn thấy tin nhắn của Tống Thanh Xuân, đã là ba tiếng sau.
Lúc đó trong tay cô đúng lúc có hai hợp đồng khẩn cấp cần Tô Chi Niệm ký tên, cho nên trước khi đi khu tổng giám đốc, liền đi thang máy tới tầng một một chuyến, lấy đồ Tống Thanh Xuân nhờ cô chuyển giao cho Tô Chi Niệm.
Giống như thường ngày, Trình Thanh Thông gõ cửa ba cái, chờ đến sau khi bên trong truyền tới tiếng nói lãnh đạm của Tô Chi Niệm, mới đẩy cửa vào.
Tô Chi Niệm đang bận rộn trước máy vi tính, Trình Thanh Thông nhẹ chân nhẹ tay đi vào phòng làm việc, ôm văn kiện đứng ở trước bàn làm việc không có lên tiếng, luôn chờ đến sau khi động tác gõ bàn phím của anh dừng lại, mới mở miệng nhắc nhở: "Tô tổng, cần ngài ký tên."
Tô Chi Niệm khẽ gật đầu, giống như là đang trầm tư chuyện gì đó, sau một lúc lâu, lại nhanh chóng gõ vài cái ở trên bàn phím, sau đó ấn xuống nút Enter một cái, mới duỗi tay về phía Trình Thanh Thông.
Trình Thanh Thông vội vàng đưa văn kiện lên.
Tô Chi Niệm khép mắt, nhếch nhác lật xem một lần, sau khi xác định không có vấn đề gì, nhanh chóng ký tên xong, dùng hai ngón tay đẩy văn kiện đến trước mặt Trình Thanh Thông, sau đó liền nhìn về phía máy vi tính lần nữa.
Lúc anh đang chuẩn bị tiếp tục đánh chữ, dư quang khóe mắt quét đến Trình Thanh Thông còn đứng ở trước bàn làm việc của mình, mi tâm nhíu lại một chút, liền quét tầm mắt về phía cô.
Trình Thanh Thông thấy anh đang nhìn mình, lập tức cầm phong bì trong tay đưa lên: "Tô tổng, đây là Tống tiểu thư bảo tôi chuyển giao cho ngài."
Biểu tình Tô Chi Niệm rõ ràng cứng đờ một chút, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm phong bì trong tay Trình Thanh Thông, thật lâu sau mới nhẹ nhàng chớp chớp mắt, có lẽ qua khoảng mười giây, nhẹ gõ mặt bàn một cái, liền quay đầu nhìn về phía máy vi tính.
Trình Thanh Thông dựa theo chỉ thị của anh, để phong bì xuống, sau đó ôm văn kiện lặng yên không một tiếng động rời đi.
Vào lúc cô đóng cửa phòng làm việc, theo quán tính liếc nhìn vào trong, phát hiện Tô Chi Niệm vốn đang quay về phía máy vi tính, chẳng biết cầm phong bì kia lên từ lúc nào, đang nhìn chằm chằm ngây người xấp tiền rút ra từ bên trong.
Nhìn bề ngoài anh rất bình tĩnh, nhưng không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô lại cảm thấy dưới hơi thở bình tĩnh đó, che đậy thương cảm và cô đơn nói không nên lời.
Cửa phòng làm việc sau khi bị Trình Thanh Thông đóng lại một lúc, Tô Chi Niệm mới hạ mí mắt, lần nữa nhét tiền vào trong, thuận tay kéo một cái ngăn kéo ra, ném vào trong.
Tối hôm qua liền bắt đầu sốt cao, đến hiện tại còn không có dấu hiệu giảm bớt, toàn thân không có chút xíu sức lực.
Anh mệt mỏi dựa vào trên ghế làm việc, nhìn chằm chằm mail khẩn cấp đã xử lý một nửa trên màn hình vi tính, không có chút tâm tư tiếp tục làm nữa.
Không nghĩ tới cô trả tiền tới nhanh như vậy... Thật ra trong đáy lòng cô, cũng muốn rõ ràng quan hệ với anh càng sớm càng tốt đi?
Hiện tại cuối cùng giữa anh và cô đã không còn một chút liên quan...
Tô Chi Niệm nghiêng đầu nhìn ánh mặt trời sáng rỡ yên tĩnh sau giờ trưa ngoài cửa sổ một chút, cảm giác được một cách rõ ràng chính mình đang nhanh chóng lún sâu xuống trong bóng tối.
Tuy bí mật năm năm trước khiến cho anh và cô không thể ở cùng một chỗ, nhưng lại có thể làm bạn bè.
Bí mật năm năm trước chú định anh chỉ có thể chôn sâu tình cảm không nên có dưới đáy lòng.
Cho nên, một trăm ngày hợp đồng vừa qua, anh liền không cho mình cả cơ hội tiếp xúc với cô.
Bởi vì, anh sợ, sợ tình cảm quá sâu đậm mình kiềm nén dưới đáy lòng quá lâu bỗng nhiên không khống chế nổi mà bùng nổ, sợ chính mình sẽ mang cô cùng rớt xuống vực sâu vạn trượng.