Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 427: Anh trở về trong mộng (7)

Editor: May
An tĩnh không biết bao lâu, cô không cầm lòng nổi tiến gần về phía anh, anh nhận ra cô tới gần, lại không có tránh né.
Cô nhẹ nhàng gối đầu ở trên vai của anh, thân thể anh hơi cứng đờ một chút, lại không có đẩy cô ra.


Qua rất lâu, anh buông tay trên ghế sofa xuống, nhẹ nhàng vòng qua sau lưng của cô, ôm lấy eo cô.
Cô động đầu, tìm một tư thế thoải mái, tựa vào trong lòng anh.
Cô rõ ràng cảm giác được lực đạo anh ôm cô eo hơi gia tăng lên.


Khóe môi cô nhìn không được cong lên, cô hơi xốc mí mắt lên, một gương mặt quen thuộc và tuấn mỹ rơi vào đáy mắt cô, mặt mày cô trở nên đặc biệt ôn nhu, nụ cười nơi khóe môi càng trở nên sáng lạn.


"Hóa ra thật sự là anh..." Cô nhẹ nhàng nỉ non một tiếng, lần nữa nhắm hai mắt lại, đầu càng dựa vào trong lòng anh: "... Tô Chi Niệm."
"Ừ..." Bên tai cô mơ hồ truyền tới tiếng nói thanh lãnh cao nhã: "... Là anh."
Cô không có lên tiếng, tay lại nhịn không được bám víu bờ vai anh.


Cô muốn cứ như vậy chìm đắm ở trong mộng, cũng không muốn tỉnh lại nữa... Bởi vì anh trở về trong mộng ...
Lúc Tần Dĩ Nam nhận được tin nhắn của Tống Thanh Xuân, đang làm đêm ở trong công ty, xử lý một chuyện rất khẩn cấp.


Anh thấy nội dung tin nhắn của cô, mi tâm nhăn một chút, vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói xin lỗi với người hợp tác cũng mình, sau đó liền vội vàng rời khỏi công ty.
Công ty anh cách MIX có chút xa, ban đêm không kẹt xe, anh cũng chạy gần bốn mươi phút mới đuổi tới.


Gần một giờ rạng sáng, chính là thời khắc phồn hoa náo nhiệt nhất của MIX, bên trong chật ních đủ kiểu người.


Anh không biết Tống Thanh Xuân ngồi ở nơi nào, lấy điện thoại di động ra gọi cho cô nhiều cú điện thoại, đều không có người nhận nghe, anh chỉ có thể tìm khắp nơi, cuối cùng phát hiện cô ngủ say ở trên ghế dài chính giữa.


Anh thấy vỏ chai rượu cả một bàn, sắc mặt trở nên hơi khó coi, anh đi lên trước, kiểm tra một chút, quần áo cô rất hoàn chỉnh, không có dấu vết bị người bắt nạt qua, lúc này anh mới thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó vỗ mặt cô, thấy cô không có chút dấu vết muốn tỉnh lại nào, liền thu dọn đồ của cô một chút, rồi gọi người phục vụ tính tiền, sau đó ôm cô lên một cái, rời khỏi MIX.


Sau cơn mưa đêm khuya, hơi có chút mát, Tần Dĩ Nam sợ Tống Thanh Xuân ngủ cảm mạo, cởi áo khoác của mình xuống, choàng lên người cô.
Từ đầu đến cuối anh đều không có chú ý đến, chỗ phía sau anh khoảng năm mét, đứng một cô gái mặc váy bó màu vàng lấp lánh.


Cô ta không chớp mắt nhìn anh ôm Tống Thanh Xuân lên xe, cài chặt dây an toàn cho cô, khoác cho cô một tấm mền, sau đó mới đóng cửa xe, lên chiếc xe mà cô ta không thể quen thuộc hơn.
Động cơ xe khởi động, còn chưa chạy, liền có người gọi một câu: "Đường Noãn? Cô ngẩn người làm gì? Đi vào nhanh một chút nha!"


"À, tới đây." Đường Noãn hoàn hồn, tiếp tục nhìn chằm chằm chiếc xe mình từng ngồi nhiều lần một lát, mới đi vào MIX, đi chưa được hai bước, cô ta lại quay đầu, cách cửa xoay tròn, nhìn về phía xe đang quay đầu.
"Đường Noãn, sao cô lại dừng lại?"


Đường Noãn bị thúc giục, vội vàng xoay người, "nè" một tiếng, bước nhanh vào thang máy.
Lúc cửa thang máy đóng lại, cô ta nhìn thấy chiếc xe kia dùng tốc độ chậm rãi lái đến ven đường.
Xe lên đường cao tốc, rất nhanh liền biến mất không còn tăm hơi.


Ở nơi không xa, có một thân ảnh đi ra từ phía sau đèn đường.