Trước đây anh chỉ, chỉ viết vài tờ giấy, nhưng gần như đều có ở chỗ này.
Nếu như thật là Đường Noãn đưa cho Tống Thanh Xuân, vậy cũng sẽ không đưa toàn bộ cho cô...
Cho nên, chỉ có một khả năng...
Đáy lòng mơ hồ của Tần Dĩ Nam đã phán đoán ra nguyên nhân, ngón tay nắm tờ giấy của anh trở nên hơi run rẩy.
Anh nhớ tới lúc trước anh vì để cho Đường Noãn và Tống Thanh Xuân hòa hảo, cố ý gọi cô tới ăn cơm ở "Bắc Kinh yến", ở trên bàn cơm, Đường Noãn còn cười tít mắt nói với Tống Thanh Xuân anh và cô ta đã quen nhau như thế nào.
Lúc đó Đường Noãn nói rất xúc động, anh còn nhịn không được thổn thức một câu theo, nói câu hay nhất cô ta đã biết cho anh "Tôi hy vọng người tôi yêu hạnh phúc, tôi hy vọng người tôi yêu thích tôi."
Anh rõ ràng nhớ được, vào lúc anh nói xong câu đó, Tống Thanh Xuân luôn rất trầm mặc đột nhiên xen vào một câu: "Vậy còn anh? Anh Dĩ Nam, anh cảm thấy lúc anh viết những câu trong tờ giấy kia, câu nào viết hay nhất?"
Lúc đó anh còn có chút ngại ngùng, qua một hồi lâu, mới mở miệng, khuôn mặt trịnh trọng trả lời một câu: "Nếu như yêu nhau, tay nắm tay đến già; nếu như vô duyên, bảo vệ em bình an."
Vào khoảnh khắc tiếng nói anh rơi xuống, đôi đũa trong tay của cô "cách" một tiếng liền rơi ở trên bàn, sau đó cô liền giống như là nhận phải kích thích rất lớn, bỗng chốc đứng lên từ trên chỗ ngồi.
Anh đứng dậy đi theo, quan tâm hỏi cô làm sao?
Cô lấy cớ đi nhà vệ sinh, anh nói anh muốn đi cùng cô, lại bị cô dùng ngữ điệu thê lương cự tuyệt!
Về sau anh thấy cô chậm chạp không ra khỏi nhà vệ sinh, rất là không yên tâm, liền vội vàng đi theo, sau đó vừa lúc đụng phải cô đi ra từ nhà vệ sinh.
Lúc đó cô đã khôi phục bình thường, còn giống như hồi nhỏ cười tít mắt làm nũng với anh.
Ngày đó cô còn gọi tên anh, một bộ dáng muốn nói lại thôi, giống như vào ngày hoạt động của xí nghiệp Tống thị, lúc cô nhìn thấy Đường Noãn đi qua trước mặt anh và cô, rõ ràng có lời muốn nói với anh, nhưng lại không thể nói ra.
Ngày hoạt động đó, anh biết lời cô muốn nói, là bởi vì anh biết mình ở đáy lòng Đường Noãn, rốt cuộc chiếm một địa vị không quan trọng không liên quan, có cũng như không như thế nào.
Mà ngày ở Bắc Kinh Yến đó, anh không hiểu, là bởi vì anh chưa từng nghi ngờ chất vấn qua Đường Noãn.
Nhưng hiện tại, anh hiểu ... hiểu tất cả...
Hiểu ngày đó ở Bắc Kinh Yến, vì sao Tống Tống đột nhiên kích động như vậy, lại vì sao gọi tên anh, nhưng lại không nói gì.
Hiểu cô gái lấy sách truyền thơ, rõ ràng mang đến cho anh một cảm giác tốt đẹp sạch sẽ như vậy, nhưng vì sao lại muốn dùng anh làm vũ khí tổn thương người?
Hóa ra... Từ đầu đến cuối, tất cả đều là một âm mưu...
Thời kỳ tuổi trẻ hồ đồ, những câu thơ uyển chuyển xúc động trong lòng anh, hoàn toàn không phải Đường Noãn viết.
Cũng chính là nói, qua nhiều năm như vậy, cô gái mà Tần Dĩ Nam anh ngậm trong miệng sợ tan, bưng ở lòng bàn tay sợ ngã, dùng toàn tâm toàn ý toàn lực yêu sâu đậm, thật ra hoàn toàn không phải cô gái anh động tâm lúc đầu.
Vào đêm ở "Kim Bích Huy Hoàng" kia, vốn đã cho rằng những lời nói anh nghe được là một trận cười nhạo, nhưng hiện tại anh mới phát hiện, đó không tính là cái gì... Đây mới là cười nhạo chân chân chính chính!
Thật là quá buồn cười ... A a a...
Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm những tờ giấy kia, cười trầm thấp ra tiếng, cười cười, anh liền giơ tay lên, che mặt của mình lại, có chất lỏng lấp lánh, thấm xuyên ra từ giữa kẽ tay.