Câu nói này của Tô Chi Niệm thật là độc ác, tàn nhẫn đến khiến cô không biết nên đáp lại Trình Thanh Thông như thế nào.
Trình Thanh Thông nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, lại trầm mặc.
Ngày đó Tô Chi Niệm ở trong điện thoại nhắc nhở cô, cô đều nhớ từng câu rất rành mạch rõ ràng, hiện tại rõ ràng liền quấn quanh ở bờ môi của cô, nhưng cô lại không thể nào mở miệng được.
Trình Thanh Thông âm thầm cắn hàm răng nhiều lần, nỗ lực để nụ cười trên mặt mình bảo trì đoan chính và thân mật trước sau như một, tiếp tục mở miệng đánh vỡ một phòng an tĩnh: "Tống tiểu thư, xin hỏi cô chuẩn bị khi nào thì bắt đầu thu dọn đồ đạc? Cần tôi giúp đỡ không?"
Giọng nói cô ấy mở miệng vẫn là như vừa rồi, thân thiết êm tai, thậm chí còn chủ động đề xuất giúp đỡ cô, cô nên phải cảm tạ, không phải ư? Nhưng cô lại cảm thấy lời nói của cô ấy, giống như là vũ khí sắc bén, đâm Tống Thanh Xuân một thân chật vật khó chịu nổi.
Nếu như nói câu nói vừa rồi là cho cô lập tức rời đi, như vậy câu nói bây giờ, chính là rõ ràng đuổi khách đi...
Hóa ra hợp đồng vừa đến kỳ, anh lại là khẩn cấp vội vã muốn đuổi mình đi như thế...
Vốn rạng sáng cô liền có thể đi, sở dĩ vẫn luôn ở đến hiện tại, chính là vì gặp anh, nhưng lúc này Tống Thanh Xuân lại cảm thấy không cần thiết chờ đợi nữa, càng hoặc là, cô không có lý do gì để chờ đợi nữa.
Trên thế giới này, không có người nào không có sĩ diện, cô cũng không ngoại lệ.
Anh có thể gọi điện thoại bảo cô đi, nhưng lại cứ phái thư ký của mình tới thông báo cho cô... Anh là sợ cô sẽ nương nhờ chỗ này không đi ư?
Sao một màn này lại giống như là trong tiểu thuyết, kim chủ phái tâm phúc của mình tới thay mình giải quyết tình nhẫn đã chơi ngán vậy chứ...
Máu trên mặt Tống Thanh Xuân chớp mắt rút sạch không còn gì, cô cảm giác toàn thân của mình đều đang phát run, thậm chí cô cũng không dám nhìn Trình Thanh Thông một cái, sợ nhìn thấy cảm xúc đồng tình và xin lỗi từ đáy mắt đó, cô dùng sức cắn môi, ly nước cầm trong tay nhanh chóng đặt ở trên bàn, bởi vì lực đạo quá mạnh, nước bắn ra tung toé, vẩy ở trên mặt đất, cô hoàn toàn không có thời gian để lo lấy khăn giấy lau sạch sẽ, mà là vội vàng đứng lên, ném một câu "Bây giờ tôi liền đi thu dọn đồ đạc", sau đó liền xoay người đi tới cầu thang, cô đúng lúc giẫm lên nước trên mặt đất, lòng bàn chân trợt một cái, cả người liền chật vật ngã sấp xuống ở trên ghế sofa, chân va chạm trên cột gỗ trên ghế sofa, đau đến nước mắt cô bỗng chốc liền tuôn ra, cô nghe thấy Trình Thanh Thông đứng lên ở phía sau, ngữ điệu êm tai quan tâm hỏi cô "Tống tiểu thư, cô có sao không?", cô không hề trả lời, nỗ lực khắc chế nước mắt của mình không phải chảy xuống, trực tiếp đứng lên, cố nén đau đớn trên chân, vội vàng chạy lên lầu, hung hăng đóng cửa phòng của mình lại.
Tống Thanh Xuân hoàn toàn không biết rốt cuộc mình thu dọn xong đồ đạc như thế nào, thời điểm cô phục hồi tinh thần lại, tất cả mọi thứ đều đã bị cô nhét lung tung vào trong va ly hành lý.
Lúc cô tới nhà anh, chỉ mang một cái va ly, không nghĩ tới lúc đi, lại chứa đầy ba va ly.
Thời điểm Tống Thanh Xuân dùng sức kéo một cái va ly xuống lầu, mới nhìn thấy Trình Thanh Thông còn không đi, cô không để ý cô ấy, chỉ là cúi đầu, đi qua trước mặt Trình Thanh Thông, ném va ly ở cửa nhà, sau đó lên lầu chuyển lần lượt hai cái va ly xuống lầu.
Bên trong tủ giày có nhiều đôi giày của cô, cô tìm một cái túi, nhét vào trong, cuối cùng trong túi không còn chỗ trống, thừa lại tới mấy chiếc, nhét thế nào cũng nhét không vào được.