Editor: May
Nhất là mặt của anh, sưng rất lợi hại, giống như là một khay màu nhuộm, các loại màu sắc xen lẫn cùng một chỗ, hoàn toàn không tìm được một chút hình dạng nho nhã soái khí trong ngày thường.
Tần Dĩ Nam cũng như trước đây, vừa nhìn thấy Tống Thanh Xuân, liền mỉm cười khe khẽ, chỉ là trên mặt anh bị thương quá nghiêm trọng, cười lên chẳng những không ôn nhuận ánh mặt trời như trước, ngược lại khiến người ta nhìn thấy có vẻ hơi khủng bố.
"Tống Tống." Nếu như không phải giọng nói của anh vẫn ôn hòa trước sau như một, Tống Thanh Xuân cũng không dám tin tưởng, người trước mắt chính là Tần Dĩ Nam.
Nếu như không phải cô, anh cũng sẽ không chịu khổ nhiều như vậy...
"Anh Dĩ Nam." Áy náy giống như là thuỷ triều, chớp mắt thổi quét toàn thân Tống Thanh Xuân, cô bỏ ra rất nhiều sức lực, mới khiến cho cảm xúc của mình duy trì ổn định, đáp lời anh, đi về phía anh.
Dựa vào gần, Tống Thanh Xuân mới nhìn rõ ràng vết thương trên người Tần Dĩ Nam nặng nề đến mức rất nhìn thấy mà giật mình, nơi nhìn đến, gần như không tìm được một chỗ da thịt hoàn hảo không chút tổn hại.
Hốc mắt Tống Thanh Xuân nóng lên, liền rủ đầu xuống, nhỏ giọng nói một câu: "Anh Dĩ Nam, cám ơn anh."
Tuy rằng cô nói rất thiếu, nhưng Tần Dĩ Nam lại hiểu ý tứ đáy lòng cô, anh vỗ chỗ bên cạnh, ra hiệu cô ngồi, sau đó mới thấp giọng mở miệng nói: "Cô bé ngốc, cảm ơn cái gì mà cảm ơn, đây đều là anh phải làm."
Cho dù hiện tại Tống Thanh Xuân đã không còn chấp niệm mê luyến tình yêu nam nữ với Tần Dĩ Nam, nhưng nghe được lời nói ôn nhuận như vậy của anh, nghĩ đến một đêm kia anh phấn đấu quên mình xuất hiện, vào lúc thấy cô gặp phải nguy hiểm, không chút do dự ném vũ khí đi, đáy lòng vẫn dâng lên tràn đầy cảm động.
Đáy mắt cô nóng lên, tràn ngập hổ thẹn lại nhỏ giọng mở miệng, nói: "Thực xin lỗi, anh Dĩ Nam, đều là em không tốt, hại anh biến thành như vậy."
"Là anh không tốt mới đúng, nếu anh luôn đi theo em trong bữa tiệc, em cũng sẽ không bị người bắt đi..." Có lẽ là bởi vì vết thương trên người còn chưa tốt, thường sẽ có đau đớn xé tâm truyền tới, Tần Dĩ Nam nói đến phân nửa, liền đau hít vào một hơi, có lẽ anh sợ Tống Thanh Xuân càng thêm hổ thẹn, rất nhanh liền hung bạo ép hơi đó xuống, anh cắn răng trầm mặc một lát, sau một lát, mới nói tiếp: "... Chẳng qua may mà, em vẫn luôn êm đẹp không có việc gì, nếu như thật sự xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, anh cũng không biết nên đối mặt với Tống Thừa như thế nào."
Hốc mắt Tống Thanh Xuân đều nhịn không được liền đỏ lên, trong đáy lòng cô vừa nặng nề vừa mềm nhũn, mở miệng, giọng nói mang theo nghẹn ngào, chỉ là lại lặp lại lần nữa ba chữ "Thực xin lỗi" kia, liền không nói được một chữ nào nữa.
Tần Dĩ Nam nhìn ra được Tống Thanh Xuân khổ sở, đưa tay ra muốn kiểm tra đầu cô, nhưng cánh tay đau đến không nhấc lên nổi, cuối cùng liền mang theo vui cười chuyển đề tài: "Được, không nói những không vui này nữa, ăn cơm."
...
Lúc ăn cơm, Tống Thanh Xuân thấy được Tần Dĩ Nam cầm lấy đũa, tay run đến không thể nào gắp lên được một miếng thịt, đáy lòng càng trở nên hổ thẹn khó chịu, ăn cơm tối xong, lúc giúp mẹ Tần thu dọn bộ đồ ăn, Tống Thanh Xuân thấy hốc mắt mẹ Tần sưng đỏ, khó chịu đến tâm càng trở nên không có mùi vị.
Vào lúc mẹ Tần nói với cô không cần cô tới rửa chén, không hề dừng lại một chút nào liền rời khỏi nhà vệ sinh, lưng đưa về phía Tần Dĩ Nam, len lén lau nước mắt, chờ trong lòng dễ chịu một chút, mới đi về phía mép giường bệnh của Tần Dĩ Nam.
Thoạt nhìn Tần Dĩ Nam rất mệt mỏi, nhắm mắt lại dựa vào đầu giường, anh nghe thấy âm thanh có người đến gần, liền chậm rãi nâng mí mắt lên.