Editor: May
Cô nghĩ, thời điểm dao đâm vào trong máu thịt, khẳng định sẽ rất đau đi...
Nhưng cuối cùng cô vẫn chưa kịp lĩnh hội rốt cuộc đau đớn đó là đau như thế nào, bóng tối đã bao trùm thế giới của cô, vào trước khi cô hoàn toàn mất đi ý thức, cô mơ hồ nghe thấy nơi xa có tiếng xe truyền tới, rất quen thuộc, âm thanh giống y như mỗi một tối muộn cô ở trong biệt thự của Tô Chi Niệm, lúc anh lái xe về nhà.
Là Tô Chi Niệm tới, hay là trước khi cô chết nảy sinh nghe nhầm?
Tống Thanh Xuân rất muốn cố gắng mở to mắt đi nhìn một cái, nhưng mí mắt cô nặng giống như là đè một ngọn núi, làm thế nào cũng không mở ra được, ngược lại đến cuối cùng, đầu óc còn đột nhiên ngừng chuyển động, cả người chìm vào trong hôn mê.
-
Cho dù thông báo Tần Dĩ Nam đi tìm Tống Thanh Xuân, nhưng Tô Chi Niệm vẫn cảm thấy không yên tâm.
Anh đang trên đường nhanh chóng chạy tới hiện trường hoạt động của xí nghiệp Tống thị, vẫn luôn đang chú ý điện thoại di động.
Nhưng đã qua hai mươi phút, Tần Dĩ Nam còn chưa gọi điện thoại tới...
Tô Chi Niệm cảm giác được đáy lòng mình, không hiểu tại sao lại bắt đầu có cảm giác hoảng hốt thường xuyên có vào mấy ngày nay, đè ép khiến hô hấp anh cứng lại, nghĩ cũng không nghĩ liền cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Tần Dĩ Nam.
Điện thoại vang nhiều tiếng, đều không tiếp thông...
Tô Chi Niệm cắt đứt, đổi gọi cho Tống Thanh Xuân, vào lúc anh cho rằng điện thoại vẫn sẽ không kết nối được đường giây, nhưng lại có thể tiếp thông.
Tô Chi Niệm vốn luôn bình tĩnh, kích động buột miệng nói ra tên Tống Thanh Xuân: "Thanh Xuân?"
"Là tôi." Bên trong truyền tới là giọng nam: "Tần Dĩ Nam."
Tô Chi Niệm ngẩn người, mới hỏi: "Tại sao là anh? Thanh Xuân đâu?"
Tần Dĩ Nam bên kia điện thoại trầm mặc không nói.
Tô Chi Niệm mơ hồ giống như là rõ ràng cái gì, tay khống chế tay lái run lên, suýt nữa đụng vào hàng rào bảo vệ trên đường cao tốc, anh đột nhiên giẫm phanh lại, biết rõ còn cố hỏi lại lặp lại một lần: "Cô ấy đâu?"
"Thực xin lỗi, tôi muộn một bước, cô ấy bị người mang đi rồi ..." Tần Dĩ Nam mở miệng, giọng nói có chút trúc trắc: "... Chẳng qua cô ấy để lại một ít manh mối, tôi căn cứ những manh mối kia, biết mang cô ấy đi là một chiếc xe tải Buick màu vàng, đi về phía bắc, tôi đang đuổi theo..."
Lời của Tần Dĩ Nam còn chưa nói hết, Tô Chi Niệm liền cúp điện thoại, đầu ngón tay anh run rẩy, tìm số điện thoại của Trình Thanh Thông, gọi đi, anh cũng không đợi Trình Thanh Thông mở miệng nói chuyện, liền vội vàng phân phó: "Hiện tại cô liên hệ bác sĩ Hạ, bảo anh ta chuẩn bị một chiếc xe cấp cứu, lái theo xe của tôi..."
Một khi Tống Thanh Xuân bị người mang đi, khẳng định sẽ dữ nhiều lành ít, cho nên nhất định phải an bài tốt bác sĩ, chuẩn bị cấp cứu bất cứ lúc nào... Ngay sau đó Tô Chi Niệm lại mở miệng nói: "Còn có máu, mang đầy đủ máu, nhóm máu O."
Đây là nhóm máu của Tống Thanh Xuân, một khi con người có nguy hiểm tính mệnh, tất nhiên cần dùng đầu tiên là "Thuốc tốt cứu mạng".
Tô Chi Niệm phân phó xong, cũng không chờ Trình Thanh Thông mở miệng nói một chữ, trực tiếp ném một câu "Đợi lát nữa tôi sẽ mở vị trí cộng hưởng cho cô", liền cúp điện thoại, sau đó vừa mở vị trí cộng hưởng với Trình Thanh Thông, vừa lại gọi điện thoại qua cho Tần Dĩ Nam.
Dọc đường đi, từ đầu đến cuối điện thoại của Tô Chi Niệm và Tần Dĩ Nam vẫn duy trì liên lạc, lúc chạy gần hai tiếng, Tô Chi Niệm từ trong miêu tả của Tần Dĩ Nam, mơ hồ biết hiện tại bọn họ đang ở vị trí nào.
Đuổi lâu như vậy còn chưa đuổi kịp, Tô Chi Niệm lo lắng Tống Thanh Xuân xuất hiện ngoài ý muốn, trực tiếp nói với Tần Dĩ Nam quẹo trái, đi đường nhỏ đuổi theo xe tải.