Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 378: Buổi tối bình an, tôi yêu em (8)

Editor: May
Đường Noãn nhăn mi tâm lại một chút, lần nữa bưng ly rượu thứ hai.
Dư quang khóe mắt cô ta vừa liếc về phía Tần Dĩ Nam, vừa nâng ly rượu đưa tới bờ môi lần nữa.
Giống như vừa rồi, thẳng đến khi cô ta uống sạch ly rượu này, Tần Dĩ Nam cũng không có chút xíu phản ứng.


Đường Noãn âm thầm bóp lòng bàn tay, lúc để ly rượu trống không lên cái khay của người phục vụ, cố ý ra vẻ bộ dáng không cẩn thận, trẹo chân một cái, liền ngã vào trong lòng Tần Dĩ Nam.


Cô ta cảm giác được rõ ràng thân thể người đàn ông cứng đờ, yên lặng khoảng nửa phút, tay chậm rãi giơ lên.


Cô ta biết, một thời gian trước anh không liên hệ với cô ta, là bởi vì nói xin lỗi cô ta nhiều lần, nhưng từ đầu đến cuối cô ta đều không để ý anh, anh đùa giỡn tính khí, hiện tại chỉ cần cô ta hơi dùng chút thủ đoạn, anh liền sẽ mềm lòng chịu thua với cô ta... Kế tiếp khẳng định anh sẽ ôm lấy eo của cô ta, quan tâm ôn nhu hỏi cô ta, có bị thương chỗ nào không?


Đường Noãn vùi mặt ở trong ngực Tần Dĩ Nam, nâng lên một nụ cười tràn đầy tự tin, chỉ là nụ cười của cô ta còn chưa hoàn toàn nở rộ mở, tay người đàn ông đã rơi ở trên bờ vai cô ta, kéo cô ta ra từ trong lòng của anh.


Nụ cười trên mặt Đường Noãn, đã biến mất hầu như không còn, có chút không thể tưởng tượng nổi ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Dĩ Nam.


Tần Dĩ Nam giống như là không có chú ý đến ánh mắt cô ta, sắc mặt xa cách đưa tay ra, bưng một ly rượu đỏ, sau đó không nói một câu, liền muốn xoay người rời đi.


"Tần Dĩ Nam!" Đường Noãn đột nhiên mở miệng gọi tên Tần Dĩ Nam, sau khi hô xong, cô ta mới ý thức được, đây giống như là lần đầu tiên trong những năm gần đây, cô ta đánh vỡ cục diện bế tắc khi cô ta và Tần Dĩ Nam đang náo không vui.


Bước chân Tần Dĩ Nam dừng một chút, vừa mới chuẩn bị xoay người, điện thoại di động trong túi đột nhiên liền chấn động lên.
Anh không hề dừng lại một chút nào liền lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua biểu hiện cuộc gọi, lại có thể là Tô Chi Niệm, vẻ mặt anh hơi kinh ngạc một chút, nhanh chóng tiếp nghe.


"Alo..."
"Gặp Tống Thanh Xuân không?"
"Gặp ..."
"Gặp lúc nào?"
"Khoảng mười phút trước..."
"Hiện tại cô ấy có nguy hiểm."
"Hả?" Tần Dĩ Nam bất giác bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Tống Thanh Xuân quanh hội trường


"Sao anh biết ?" Anh vừa nói chuyện với Tô Chi Niệm, vừa đi về phía Tống Thanh Xuân vừa rời đi, chỉ là anh đi còn chưa được hai bước, Đường Noãn liền dẫn đầu vượt qua anh, chắn ở trước mặt anh.


"Anh đừng quản làm sao tôi biết ... Hiện tại tôi cũng không có thời gian giải thích với anh nhiều như vậy, bây giờ chuyện quan trọng nhất của anh là, nhanh chóng đi tìm cô ấy, ở cùng cô ấy, nhanh lên một chút!"


"Được, tôi biết, hiện tại tôi liền đi tìm cô ấy, đợi lát nữa gọi điện thoại lại cho anh." Tần Dĩ Nam bị lời nói của Tô Chi Niệm làm cho đáy lòng cũng không khỏi khẩn trương lên, anh cúp điện thoại, nhìn cũng không nhìn Đường Noãn một cái, liền vượt qua cô ta chuẩn bị rời đi, nhưng cổ tay lại bị cô ta kéo lại: "Tần Dĩ Nam, anh không nghe thấy tôi gọi anh sao?"


Tần Dĩ Nam đưa lưng về phía Đường Noãn, dùng sức mấp máy môi, một giây sau liền hung hăng ném tay cô ta đi.


Đường Noãn mang giày cao gót, lực đạo của Tần Dĩ Nam hơi lớn, cô ta bị anh ném đến mức liên tiếp lui về phía sau hai bước, nhất thời không đứng vững, ngã rầm trên mặt đất, phát ra một tiếng "á" sắc bén.


Mà thân ảnh Tần Dĩ Nam chỉ dừng một chút, đến đầu cũng không quay lại, thân ảnh nhanh chóng biến mất ở đám người trong hội trường.


Đường Noãn trước là không dám tin tưởng dùng sức bóp lòng bàn tay, sau đó chờ đến khi đau đớn sắc bén truyền tới, biểu tình mới biến đổi bắt đầu méo mó từng chút một.