Editor: May
Điện thoại vang rất nhiều tiếng, đều không kết nối được, cho đến cuối cùng, Tô Chi Niệm nghe đến bên trong truyền tới giọng nữ máy móc từ di động: "Thực xin lỗi, số điện thoại ngài gọi, tạm thời không có người tiếp nghe, xin gọi lại sau."
Giống như là có vật gì đó hung hăng đè lên trái tim của Tô Chi Niệm, nặng đến khiến máu toàn thân anh đều ngừng chảy xuôi.
Anh dùng một tay khống chế tay lái, run đến đặc biệt lợi hại, anh đạp lút cần ga, nhanh chóng nhảy lên ra khỏi đồn cảnh sát, một tay khác cầm điện thoại di động, run lẩy bẩy nhấn tên cô lần nữa, gọi điện thoại.
Giống như vừa rồi, điện thoại vang rất nhiều tiếng, nhưng từ đầu đến cuối đều không được nhận nghe.
Tô Chi Niệm cảm giác được trái tim mình đang nhanh chóng co rút lại, một loại khϊế͙p͙ sợ không cách nào nói thành lời nhanh chóng bò đầy phía sau lưng, anh nghĩ cũng không nghĩ liền quẹo cua ở giao lộ trước mặt, lái đến công ty Tống Thanh Xuân.
Mới vừa đi hai trăm mét, đột nhiên Tô Chi Niệm lại nghĩ tới, buổi sáng Tống Thanh Xuân từng hỏi mình một câu, hôm nay xí nghiệp Tống thị có hoạt động, anh có thể tham dự hay không...
Hoạt động kia từng được anh phê duyệt ...
Tô Chi Niệm giơ cổ tay lên, nhìn thoáng qua thời gian, ba giờ rưỡi chiều, đúng lúc xí nghiệp Tống thị đang trong buổi hoạt động... Cho nên hiện tại cô hẳn là sẽ không ở công ty, mà là ở hiện trường hoạt động của xí nghiệp Tống thị.
Hoạt động lần này của xí nghiệp Tống thị làm đặc biệt lớn, địa điểm là do Phương Nhu - chị dâu Tống Thanh Xuân đặt, đã chọn một hội sở tư nhân ở ngoại ô phía đông, đúng lúc là hướng ngược lại với công ty TW anh đang đi vào bây giờ.
Hiện tại anh đang chạy ở trên đường cao tốc, muốn quay đầu, ít nhất còn khoảng năm km...
Tô Chi Niệm hoàn toàn không cho mình quá nhiều thời gian suy xét, trực tiếp quay đầu xe, dọc theo một đường xe khẩn cấp bên hông, không tuân theo quy định tăng tốc đi ngược chiều.
Tô Chi Niệm biết rõ chính mình cách Tống Thanh Xuân có chút xa, dù thính lực của anh vượt qua người thường rất nhiều lần, cũng sẽ không nghe thấy âm thanh của Tống Thanh Xuân, nhưng trên đường anh lái đến hội sở ở ngoại ô phía đông, vừa không ngừng liên tục gọi điện thoại cho cô, vừa đặt lực chú ý ở bên tai, xuyên qua đủ loại đủ kiểu âm thanh ồn ào mất trật tự, đi tìm kiếm âm thanh của cô.
Lúc chạy đến S50 (tên đường cao tốc) ở phía đông, tuy Tô Chi Niệm không nghe được âm thanh của Tống Thanh Xuân, nhưng lại nghe được âm thanh có liên quan đến xí nghiệp Tống thị.
Âm thanh kia cách anh rất xa, âm thanh nhỏ đến mức miễn cưỡng mới có thể nghe rõ.
"Hiện tại các người thành công tiến vào hội trường hoạt động xí nghiệp Tống thị chưa?"
Đây là giọng nói của một người đàn ông, rất thô cuồng, tiếng phổ thông cũng không phải đặc biệt tiêu chuẩn, hẳn là đang gọi điện thoại, sau khi tiếng nói của hắn rơi xuống, liền có tiếng nói dB nhỏ hơn truyền tới: "Anh Khôn, tụi em đã thành công tiến vào hội trường ."
Anh Khôn? Vừa rồi ở đồn cảnh sát, trong lòng anh chàng chuyển phát nhanh đó nghĩ cũng là cái tên này... Lúc đó cậu ta còn nói, qua hôm nay, sau khi chuyện thành công... Đây là nói, bọn họ còn chưa bắt đầu hành động? Tống Thanh Xuân tạm thời còn chưa xảy ra chuyện?
Tim nhấc đến cổ họng của Tô Chi Niệm cuối cùng hơi ổn định một chút, anh vừa tăng tốc lái tiến về phía trước, vừa càng thêm tập trung tinh thần đi nghe điện thoại của anh Khôn kia.
"Ghi nhớ, lần này nhất định phải thành công, hơn nữa theo tôi được biết, Tô tổng trước đó luôn luôn ở bên cạnh đại tiểu thư nhà họ Tống đó, hôm nay không ở đây. MD, trước kia anh ta cứ giống như vệ sĩ, mỗi ngày không có giây phút nào là không vây quanh bên cạnh đại tiểu thư nhà họ Tống, làm hại chúng ta hoàn toàn không có cơ hội hạ thủ, thừa dịp lần này anh ta không ở đây, ngàn vạn lần đừng xảy ra sơ suất gì nữa, có nghe hay không?"