Editor: May
Cô trước là mờ mịt nhìn chằm chằm anh một lát, ý thức chậm rãi trở về đầu óc, cô mới phản ứng được rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sau đó mặt bỗng chốc trở nên đỏ rực, tầm mắt nhìn chằm chằm anh bất giác liền rủ xuống.
Cô và anh lại có thể suýt nữa... Từng màn hình ảnh vừa rồi, theo ý nghĩ của cô, nhanh chóng xẹt qua trong đầu cô, nhiệt độ trên mặt cô càng nóng bỏng hơn, cô bất giác muốn nắm chắc một đồ vật tới hòa giải luống cuống của mình, nhưng chờ đến khi đầu ngón tay dùng sức, cô mới hậu tri hậu giác phát hiện, tay mình còn đang bấu víu ở trên vai anh, cô run cầm cập một chút, nhanh chóng thu tay trở về, có chút lúng túng nắm lấy khăn trải giường.
Đây là phòng ngủ của anh, đêm hôm khuya khoắc, cô lại nằm ở trên giường của anh... Anh có thể hiểu lầm cô hay không?
"Anh gặp ác mộng, tôi tới xem một chút..." Tống Thanh Xuân lúng túng nhìn cũng không dám nhìn Tô Chi Niệm một cái, cô không đủ sức lực để mở miệng giải thích, nhưng chỉ là nói mấy chữ, liền không biết nên tiếp tục giải thích như thế nào, trực tiếp trầm mặc lại.
Tô Chi Niệm không lên tiếng, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, trong không khí còn chảy xuôi hơi thở kích tình ái muội mới vừa rồi của anh và cô.
Tống Thanh Xuân còn bị anh áp ở dưới thân, cô có thể cảm giác được tầm mắt của anh dừng lại ở trên mặt cô, cô có chút không biết phải làm sao cắn môi.
Cô e lệ rụt rè, cô luống cuống, trên thân cô bị anh lưu lại dấu vết, khiến cho mắt Tô Chi Niệm càng đỏ, nhớ nhung nào đó trong cơ thể càng mãnh liệt, tay anh chống đỡ ở bên cạnh cô, dùng sức giữ chặt khăn trải giường, anh nhắm mắt lại, hầu kết chuyển động lên xuống nhiều lần, mới ép buộc chính mình rời khỏi người cô, sau đó xoay người xuống giường.
Anh cúi người nhặt chăn mền trên mặt đất lên, ném ở trên người cô, lúc này cô mới ý thức mình lại có thể quần áo không chỉnh tề nằm ở trước mặt anh lâu như vậy, cô lúng túng chôn cả người ở trong chăn đệm.
Anh đứng ở bên giường, chỉ là quét chăn bị dội lên một chút, ngay lập tức xoay người, đi tới phòng vệ sinh, anh bước bước chân rất lớn, giống như sợ chính mình còn không đi liền không đi được nữa.
Thẳng đến khi Tống Thanh Xuân nghe thấy trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy ào ào, mới ló đầu từ trong chăn đệm ra, cô không dám ở trong phòng ngủ của Tô Chi Niệm quá lâu, nhanh chóng vén chăn lên, bò xuống giường.
Áo ngủ của cô bị anh xé nát, hoàn toàn không thể che hết thân thể, cô thuận tay kéo khăn trải giường của anh, đắp lung tung lên người, chạy ra phòng ngủ của anh.
Lưng Tống Thanh Xuân tựa vào cửa phòng ngủ của mình, che ngực, đứng một hồi lâu, mới trấn định lại.
Chân cô mền nhũn, đi đến trước tủ thay quần áo tìm một váy ngủ mặc vào, sau đó mới ôm khăn trải giường của Tô Chi Niệm, có chút mất hồn mất vía đi đến cạnh giường, ngây ngốc ngồi lên.
Giữa hơi thở của cô đều là mùi vị anh, da thịt của cô còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của anh... Trái tim của cô thật vất vả mới ổn định được, lại bắt đầu nhảy lên kịch liệt một lần nữa, máu trong cơ thể đều quay cuồng rung động lên theo, khiến cho cô vô thức dùng sức ôm chặt khăn trải giường trong lòng, sau đó trong đầu lại lần nữa hiện ra hình ảnh anh và cô dây dưa với nhau...
Tống Thanh Xuân nghĩ đến cuối cùng, bên tai giống như mơ hồ nghe thấy tiếng hơi thở của anh và cô quấn quýt lấy nhau, mặt cô trở nên càng hồng, vừa mới chuẩn bị lắc đầu ngăn chặn nghĩ ngợi lung tung của mình, cửa phòng ngủ liền truyền tới tiếng gõ cửa có tiết tấu, ngay sau đó giọng nói lãnh đạm dễ nghe của Tô Chi Niệm liền vang lên theo: "Thanh Xuân."