Editor: May
Bởi vì lượng công việc quá nhiều, Tô Chi Niệm thường xuyên sẽ ở trong xe xử lý một ít văn kiện, không biết là do mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt, hay là do giao thông Bắc Kinh hôm nay đặc biệt tắc nghẽn, anh luôn không say xe, nhìn chằm chằm máy vi tính chưa tới mấy phút, lại nổi lên buồn nôn.
Anh đóng máy vi tính, ném ở trên chỗ trống bên cạnh, dựa vào ở trên lưng xe, nhắm mắt để giảm bớt.
Anh vốn không buồn ngủ, nhưng lại bị lay động vừa đi vừa dừng của xe làm tiến vào giấc ngủ.
Lần thứ ba, anh lại gặp ác mộng.
Gần như là giống hệt với ác mộng tối hôm qua, vẫn là xe lái tới phía cô, anh gọi cô thế nào, cô cũng không phản ứng, ngược lại còn mỉm cười với anh, anh có siêu năng lựccó thể khống chế người, nhưng dùng như thế nào đều không hiệu quả, cuối cùng thời điểm anh xông lên, rõ ràng xe đều sắp đụng vào cô, nhưng cô lại vẫn bị anh đẩy ra vào thời khắc mấu chốt đó...
Lần này anh vừa bị đánh bay, bên tai liền truyền tới một tiếng kêu dịu dàng: "Tô tổng? Tô tổng?"
Tô Chi Niệm đột nhiên mở to mắt, thấy Trình Thanh Thông ngồi ở ghế xe trước quay đầu, khuôn mặt lo lắng nhìn anh.
"Tô tổng, ngài không có việc gì chứ?" Trình Thanh Thông rút mấy tờ khăn giấy, đưa tới.
Tô Chi Niệm lắc lắc đầu, không lên tiếng, nhận lấy khăn giấy, xoa xoa mồ hôi lạnh trên mặt.
Có lẽ là Trình Thanh Thông đoán được anh gặp ác mộng, muốn hỏi lại không có can đảm hỏi, cuối cùng lấy một bình nước khoáng đưa cho anh.
"Cám..." Tô Chi Niệm mở miệng, tiếng nói có vẻ hơi khàn khàn, anh vừa nói một chữ liền nặng nề hắng giọng một tiếng, sau đó bổ sung một chữ "ơn", vặn mở nắp bình, uống một hơi nước.
Trong xe khôi phục an tĩnh, Tô Chi Niệm nắm bình nước khoáng, nghiêng đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe, giống như là đang suy nghĩ gì đó.
Trình Thanh Thông ngồi ở phía trước, thường xuyên qua kính chiếu hậu liếc anh một cái, sắc mặt anh rất tái nhợt, đáy mắt tràn ngập một tầng quan tâm và lo lắng không nên có.
Trong ngày thường, lúc Tô Chi Niệm tham dự hoạt động tương tự, dù không nói gì, nhưng dựa vào một thân quý khí và tư thế, lại đủ để đối phó thành thạo điêu luyện cảnh tượng như vậy.
Nhưng hôm nay anh, rất hiển nhiên có chút tư tưởng không tập trung, nhiều lần người khác chào hỏi anh, anh đều đang thất thần.
Nếu không phải Trình Thanh Thông bên cạnh anh làm việc thông minh, sợ là hôm nay anh sẽ náo ra không ít chật vật và lúng túng.
Cách thời gian buổi họp báo bắt đầu còn hai mươi phút, Tô Chi Niệm có chút không muốn tiếp tục ứng phó, liền mang Trình Thanh Thông đi về phía ban công vắng vẻ.
Lúc còn cách ban công khoảng hai mươi mét, Tô Chi Niệm bị lão tổng SW ngăn lại.
Hai người bưng ly rượu, khách sáo hàn huyên một trận, sau đó lão tổng SW mới giới thiệu với anh người đang đứng bên cạnh mình.
Đó là một người quen cũ, hoàn toàn không cần lão tổng SW giới thiệu.
"Tô tổng, đây là nhân viên đắc ý nhất của tôi, Tần Dĩ Nam, Tần tổng giám."
Sau khi lão tổng SW giới thiệu xong, khuôn mặt Tần Dĩ Nam ôn hòa giơ giơ ly rượu trong tay về phía Tô Chi Niệm: "Tô tổng, đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp." Tô Chi Niệm nâng cổ tay cầm ly rượu lên, khách sáo xa cách đáp lại bốn chữ.
"Hóa ra các người quen biết nhau?" Lão tổng SW hỏi.
"Chúng tôi là bạn học cao trung." Tần Dĩ Nam đáp lời.
Lão tổng SW: "Hóa ra thế giới này lại nhỏ như vậy..."
...
Mấy người đứng tán gẫu một vài lời nói không quan trọng, điện thoại di động của lão tổng SW đột nhiên vang lên, ông ta nói một câu xin lỗi, đi qua một bên nghe điện thoại.