Editor: May
Cô và anh không có bất kỳ trò chuyện nào, thỉnh thoảng nhìn nhau cười một tiếng, lại đủ để ấm áp lòng người.
Trên mặt anh có thể cảm giác rõ ràng được ấm áp chiếu tới từ ánh mặt trời kia, lòng bàn tay nắm tay cô cũng đều ra một tầng mồ hôi mỏng manh, anh chẳng những không có buông ra, ngược lại đổi thành tư thế mười ngón tay giao nhau.
Hình ảnh kia thật tốt đẹp, khiến cho anh hận không thể mỉm cười đắm chìm ở trong giấc mộng, vĩnh viễn không tỉnh lại.
Nhưng mơ một lúc, Tống Thanh Xuân nằm ở bên cạnh anh đột nhiên phát ra một trận tiếng kêu rên thống khổ.
Anh ghé mắt nhìn lại, thấy váy trắng cô mặc trên người, đã bị máu nhiễm đỏ một nửa.
Anh kích động đứng dậy, kiểm tra toàn thân cô một lần, lại không tìm được vết thương nào.
Anh muốn ôm cô đứng dậy đi bệnh viện, nhưng cô giống như là nặng ngàn cân, anh ôm thế nào cũng ôm không lên được.
Đỏ tươi vẫn đang chảy không ngừng từ trong cơ thể cô.
Mi tâm cô cau chặt, đáy mắt của anh tràn ngập thống khổ, màu máu trên mặt lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được chảy ra.
Anh liều mạng gọi tên cô, nhưng mí mắt cô lại chậm rãi bắt đầu rủ xuống, thẳng đến khi khép kín, tay cô nắm lấy anh liền mất đi toàn bộ sức lực, rơi xuống từ trong lòng bàn tay anh.
Anh rõ ràng cảm giác được thân thể ấm áp của cô, ở trong tích tắc đó, trở nên vô cùng lạnh buốt.
...
Tô Chi Niệm đột nhiên liền tỉnh lại từ trong mộng, sắc mặt anh trắng bệch không có chút xíu huyết sắc, hô hấp dồn dập, bộ ngực nhấp nhô, ngay cả ngay đáy mắt luôn lãnh đạm trấn định, đều che kín một tầng kinh hoảng và khϊế͙p͙ sợ chằng chịt.
Anh thở sâu mấy hơi, mới chuyển con ngươi, đánh giá hoàn cảnh chung quanh một vòng.
Ánh mặt trời yên tĩnh ngoài cửa sổ, đúng lúc xuyên qua cửa sổ sát đất rộng lớn sáng ngời chiếu lên trên người anh, anh nắm ghế làm việc, trong lòng bàn tay phủ đầy mồ hôi ướt nhẹp.
Anh ở trong phòng làm việc của mình, tất cả vừa rồi, chỉ là một giấc mộng của anh...
Tô Chi Niệm thở phào nhẹ nhõm, giơ cổ tay lên, nhìn thoáng qua thời gian, ba giờ rưỡi chiều, anh nằm mơ chỉ mới qua hai mươi phút.
Anh ngồi ở trên ghế làm việc một lúc, thời điểm đứng dậy, phát giác hai chân của mình mềm đến thậm chí có chút đứng không vững.
Anh âm thầm ổn định thân thể, đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ thủy tinh chiếu lên tòa nhà cao tầng và đô thị phồn hoa, anh mới hậu tri hậu giác phát hiện, chính mình lại bị giấc mộng vừa rồi dọa đến toát ra một thân mồ hôi lạnh, toàn bộ quần áo ướt đẫm.
Anh sẽ thường xuyên nằm mơ thấy cô, nhưng chưa bao giờ mơ thấy cô gặp phải nguy hiểm, đây vẫn là lần đầu tiên... Hơn nữa cảnh tượng giấc mơ rất chân thật...
Giấc mơ vừa rồi, chẳng lẽ là đang ám chỉ anh, Tống Thanh Xuân có nguy hiểm?
Mi tâm Tô Chi Niệm căng thẳng, nghĩ cũng nghĩ không ra liền lấy điện thoại di động từ trong túi ra, gọi một cú điện thoại cho Tống Thanh Xuân.
Điện thoại vang nhiều tiếng đều không có người nhận nghe, dự cảm không tốt khiến cho trong lòng anh càng thêm kích động, anh vô thức cầm áo khoác lên, vội vàng đi tới cửa phòng làm việc, lúc anh giơ tay lên, đang chuẩn bị kéo cửa phòng làm việc ra, điện thoại tiếp thông, bên trong đầu tiên là truyền tới một tiếng ngáp nặng nề, sau đó tiếng nói buồn ngủ mông lung của Tống Thanh Xuân truyền tới ngay sau đó: "Alo?"
Đây là đang ngủ bị anh đánh thức sao? Tô Chi Niệm ngừng bước chân, còn chưa mở miệng, liền nghe thấy Tống Thanh Xuân ngáp hỏi: "Sao vậy?"
Xem ra cô cũng không có chuyện gì... lòng lo lắng của Tô Chi Niệm cuối cùng cũng rơi xuống, sau một lúc lâu, trầm giọng đáp cô một câu "Buổi tối làm cháo yến mạch", sau đó liền cúp điện thoại.