Editor: May
Phụ nữ luôn như vậy, mặc kệ tâm tình có bao nhiêu không tốt, sẽ luôn bị mua mua mua chữa khỏi.
Thời điểm Tống Thanh Xuân xách túi lớn túi nhỏ lên lầu, trong miệng còn khẽ hát nhẹ nhàng, hoàn toàn không còn ngột ngạt lúc rời khỏi cửa vào buổi sáng.
Thời gian còn sớm, cô ngồi xếp bằng ở trên giường, lần lượt mở bao bì chiến lợi phẩm của hôm nay, sau đó bày ra một hình vẽ rất tốt, sau khi chụp một tấm hình đặt ở trong vòng bạn bè, mới đưa từng thứ trở về vị trí cũ.
Lăn qua lăn lại xong, đã 6 giờ rưỡi, Tống Thanh Xuân rửa tay, đi phòng bếp chuẩn bị bữa tối.
Thời điểm bận rộn, thật cũng không có cảm giác gì quá lớn, chờ đến khi bận xong rồi, Tống Thanh Xuân đi ra phòng bếp, nhìn bóng đêm đã hoàn toàn tối đen ngoài cửa sổ, loại suy sụp vào lúc rời đi vào buổi sáng lại lần nữa tràn ngập trong lòng.
Trong phòng rất an tĩnh, loại an tĩnh này khiến cho tâm tình của cô càng thêm không tốt.
Trước đây một mình cô ngây ngốc ở trong biệt thự lớn như vậy không ít lần, cô cũng không cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nhưng hôm nay, cô nhìn biệt thự trang hoàng nguy nga lộng lẫy, nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
Cô lấy điều khiển từ xa, mở truyền hình, bên trong vừa lúc đang phát bộ phim cổ trang cô nóng lòng theo dõi vào gần đây.
Rõ ràng trong truyền hình diễn là nội dung bộ phim cô rất mong đợi, nhưng cô xem lại không nâng lên nổi một chút hăng hái, đến cuối cùng, ngược lại cảm thấy nội dung bộ phim có chút nhàm chán.
Âm thanh ti vi bị cô mở đến thật lớn, cô lại cảm thấy gian phòng so với an tĩnh lúc trước, càng lộ ra quạnh quẽ, càng không vừa mắt.
Tống Thanh Xuân buồn bực ném điều khiển từ xa ở một bên, sau đó tầm mắt liền rời khỏi ti vi, khi đảo qua đồng hồ rơi trên đất, mới phát hiện đã tám giờ rưỡi.
Tám giờ rưỡi, sao Tô Chi Niệm còn không trở về nhà?
Theo ý tưởng này chợt hiện trong đầu óc cô, cô cũng ý thức được vì sao vừa rồi mình lại cảm thấy biệt thự không vừa mắt.
Là anh không ở nhà... Thật ra trong thời gian ngắn trước đây, lúc anh ở nhà mỗi ngày, anh và cô đang chiến tranh lạnh, giữa bọn họ cũng không có giao lưu gì... Cho nên anh không ở đây, đối với cô mà nói không có ảnh hưởng gì, nhưng sao cô lại cảm thấy như vậy không hài lòng chứ?
Tống Thanh Xuân càng nghĩ càng thấy tâm tình kiềm nén, cô thở dài một hơi, sau đó liền đứng lên, lấy điện thoại di động, vừa thường xuyên chú ý thời gian, vừa bắt đầu không ngừng đi lại giữa gian phòng.
Tám giờ bốn mươi, chỉ mới qua mười phút, Tống Thanh Xuân lại cảm thấy lâu vô cùng.
Cô cũng không biết rốt cuộc mình đang giựt kinh phong cái gì, lại nhấn WeChat của Tô Chi Niệm, cô giơ tay lên, đánh một câu lên phía trên, lại không gửi đi, cầm điện thoại di động, tiếp tục đi tới đi lui quanh phòng, thời điểm kim chỉ phút sắp đến gần 50, Tống Thanh Xuân âm thầm cắn cắn răng, cầm điện thoại di động, nhìn chằm chằm câu nói mình đã đánh, nhìn một lúc, liền nhấn phím gửi.
-
Tối hôm qua Tô Chi Niệm nằm ở trên giường, nghe động tĩnh Tống Thanh Xuân đang lăn qua lộn lại ở gian phòng sát vách, suốt cả đêm đều ngủ không ngon.
Buổi sáng lúc làm việc, anh không thể nào tĩnh tâm được.
Mới bắt đầu anh cho rằng là do quyết định muốn xa lánh Tống Thanh Xuân của mình gây ra, nhưng chờ đến buổi trưa, tâm anh bắt đầu trở nên hoảng hốt, khiến cho máu trong cơ thể anh đều bắt đầu gợn sóng lên theo.
Loại hoảng hốt này khiến cho anh có một loại dự cảm rất không tốt, giống như là ám chỉ chuyện lớn nào đó sắp phát sinh.
Thậm chí anh còn cẩn thận kiểm tra tình huống gần đây của công ty mình và xí nghiệp Tống thị, tất cả vận chuyển đều rất bình thường.
Không phải công ty? Vậy sẽ là cái gì?
...
Tô Chi Niệm nghĩ đến mẹ của mình.