Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 308: Người đó, có phải là anh không? (19)

Editor: May
Tô Chi Niệm giống như không rõ ý tứ câu hỏi này của cô, ánh mắt nhìn cô mang theo vài phần cổ quái: "Sao vậy?"
"Anh có không?" Tống Thanh Xuân thẳng tắp nhìn chằm chằm mắt anh, tiếp tục truy hỏi.


Anh rất không thích loại vấn đề bát quái này, nhưng anh nhìn ra, nếu cô không lấy được đáp án, sẽ không bỏ qua, anh trầm mặc một lúc, đáp lời: "Không có."


"Tôi có." Gần như trong khoảnh khắc anh nói xong kia, cô liền mở miệng, cô không có dừng lại chút nào, liền đọc mười một con số, là số điện thoại của tin nhắn đó.
Sau khi đọc xong, tầm mắt của cô liền khóa chặt Tô Chi Niệm không rời, ý đồ tìm ra đầu mối dấu vết gì đó trên người anh.


Nhưng mười một con số kia, rơi vào trong tai Tô Chi Niệm, liền giống như là lần đầu tiên nghe thấy, vẻ mặt của anh không kỳ khác thường nào, thậm chí còn có chút không hiểu nhìn cô, khuôn mặt mờ mịt "hửm?" một tiếng, hỏi ngược một câu: "Có ý gì?"


Có ý gì? Anh là thật không biết mười một con số này có ý gì, hay là giả bộ không biết?


Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, đánh giá một lúc lâu, mới lại tiếp tục mở miệng: "Đây là một dãy số điện thoại, chính là chủ nhân của số điện thoại này, âm thầm chú ý tôi, hơn nữa là từ năm năm trước, liền bắt đầu âm thầm chú ý tôi."


Lần này cô không có cho anh bất kỳ cơ hội phản ứng nào, gần như là một tiếng trống tăng khí thế dùng một hơi nói ra toàn bộ lời nói của mình.


"Bắt đầu từ năm năm trước, mỗi lần vào lúc tôi bó tay hết cách nhất, cái số này sẽ luôn gửi cho tôi một dòng tin nhắn, sau đó giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn, mỗi lần vào lúc tôi cô đơn khổ sở nhất, anh ấy sẽ gửi tới cho tôi một câu chúc phúc, tuy rằng ngôn ngữ rất ngắn gọn, nhưng lại luôn có thể khiến cho tâm tình tôi trở nên tốt hơn."


"Hơn nữa, mấy ngày hôm trước tôi từng nói với anh, khoảng thời gian gần đây vẫn luôn có người ý đồ muốn tính mạng của tôi, nhưng mỗi một lần vào thời khắc quan trọng nhất, tôi vẫn sẽ luôn tìm được đường sống trong chỗ chết, sau đó vào đêm giao thừa, tôi mới xác định, là có một người vẫn luôn âm thầm yên lặng bảo vệ tôi."


"Cho nên, tôi nghĩ, người có thể trợ giúp tôi ở thời khắc nguy hiểm nhất, khẳng định chính là người luôn thời thời khắc khắc chú ý tôi, mà chỉ có người thời thời khắc khắc chú ý tôi mới có thể dùng tin nhắn giúp tôi giải quyết phiền toái, cho nên người gửi tin nhắn cho tôi đó, nhất định chính là người luôn luôn bảo vệ tôi..."


Trên mặt Tống Thanh Xuân xẹt qua một chút chắc chắn, cô không chớp mắt nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, hơi mấp máy môi, lại mở miệng, nói: "Người âm thầm bảo vệ tôi đó, có thể theo tôi năm năm, nói rõ tôi đối với anh ấy thật sự rất quan trọng, cho nên hiện tại nguy hiểm của tôi chưa được loại bỏ, anh ấy khẳng định sẽ càng thêm chú ý tôi, đúng không?"


Tống Thanh Xuân nuốt ngụm nước miếng, nói tiếp: "Cho nên buổi sáng hôm nay, khi tôi lại gặp phải nguy hiểm ở trong công ty, người đó tuyệt đối sẽ lao tới bảo vệ tôi đầu tiên, đúng không?"


Tô Chi Niệm không có đụng chạm tay chân với Tống Thanh Xuân, anh đọc không được ý nghĩ đáy lòng cô, nhưng anh từ trong việc cô hung hổ hỏi người, mơ hồ biết được sau đó cô muốn hỏi là cái gì.
"Mà người xuất hiện vào hôm nay là anh..." Tống Thanh Xuân nói đến đây, đột nhiên ngừng lại.


Vẻ mặt Tô Chi Niệm rất bình tĩnh, không có biểu lộ ra một chút kích động và khẩn trương, nhưng tâm lại căng thẳng lên, quả nhiên giống như anh đoán...
Nội thất an tĩnh có chút kỳ lạ, qua thật lâu sau, Tống Thanh Xuân mới gằn từng chữ tiếp tục mở miệng: "Người đó, có phải là anh không?"