Editor: May
Tống Thanh Xuân liên tục nghiên cứu nhiều lần từ trên xuống dưới danh bạ điện thoại di động, cuối cùng cô nhìn tới nhìn lui, cảm thấy người đáng tin nhất an toàn nhất, chính là Tô Chi Niệm.
Trong hơn hai tháng này, anh đã giúp cô rất nhiều lần, nhưng mỗi một lần đều là anh chủ động, hiện tại đổi lại cô chủ động... đáy lòng Tống Thanh Xuân vẫn có một chút khẩn trương, nhưng cô nghĩ đến trước tết âm lịch, thái độ anh đối với mình rất ôn hòa, do đó liền lên dũng khí, gửi một tin wechat qua cho Tô Chi Niệm: "Anh ở đâu?"
Sau khi Tống Thanh Xuân gửi qua, cảm thấy ba chữ kia của mình có vẻ hơi khô cứng, sau đó liền thêm một cái biểu tình "Đáng thương", sau đó cô mới phát hiện, mình lại có thể khẩn trương đến mức trái tim đều kéo căng.
Cô cầm điện thoại di động, không ngừng tới tới lui lui đi trong phòng ngủ, khoảng hơn ba phút, Tô Chi Niệm trả lời cô, chỉ có một dấu chấm hỏi.
"Cái đó", Tống Thanh Xuân gửi qua hai chữ trước, sau đó lại gửi một hàng tuyệt đối im lặng, cuối cùng mới vào chủ đề: "Tôi muốn làm phiền anh một chuyện..."
Phía trên màn hình điện thoại di động biểu hiện "Đối phương đang nhập tin tức vào", một lát sau, trên màn hình lại đi vào một cái dấu chấm hỏi.
Rốt cuộc có biết chơi WeChat không vậy, trừ bỏ dấu chấm hỏi, sẽ không nói cái khác ư? Đáy lòng Tống Thanh Xuân đang oán thầm, biểu tình lại đặc biệt lấy lòng, ngay cả động tác đánh máy cũng có vẻ rất ôn nhu: "Anh nói trước đi, hiện tại anh có rảnh không?"
Lần này, phía trên màn hình điện thoại di động biểu hiện một hồi lâu "Đối phương đang nhập tin tức vào", nhưng lại chậm chạp không có tin tức đi vào.
Chẳng lẽ Tô biến thái sẽ không đánh chữ? Qua một lúc lâu vẫn không gửi ra được một là có hoặc là không có?
Tống Thanh Xuân vừa nghĩ tới đây, điện thoại di động đột nhiên vang lên tiếng chuông, cô nhìn thấy trên màn hình điện thoại báo, biểu hiện ba chữ "Tô biến thái" kia.
Sao mỗi lần cô gửi tin nhắn cho anh, anh đều gọi điện thoại lại cho cô... Chẳng lẽ thật sự như cô nghĩ, đánh chữ chậm? Tay tàn phế à? Tô tay tàn...
Tống Thanh Xuân vừa nói thầm dưới đáy lòng, vừa nhận điện thoại, ngữ điệu muốn bao nhiêu nhu hòa liền có bấy nhiêu nhu hòa "alo" một tiếng.
Tô Chi Niệm bên kia điện thoại, ngữ khí ngược lại bình thản giống như một vũng nước lặng, không mang theo bất kỳ tình cảm gì "ừm" một tiếng, không có chút ý tứ vòng vo với cô, liền gọn gàng hỏi: "Làm phiền tôi chuyện gì?"
Quá trực tiếp, cô còn nghĩ trước hỏi anh năm mới có chuyện gì vui không... Tống Thanh Xuân chỉ có thể kiên trì đến cùng, liền nói điểm chính: "Không phải hôm nay tôi phải đi đến nhà anh ư? Nếu như thuận tiện, anh có thể tới đón tôi một chuyến được không?"
"Không phải hôm nay tôi phải đi đến nhà anh ư? Nếu như thuận tiện, anh có thể tới đón tôi một chuyến được không?"
Tống Thanh Xuân nói xong, mới phát hiện trong lòng bàn tay cầm điện thoại di động của mình khẩn trương đến mức toát hết mồ hôi, cô đổi tay cầm điện thoại, cọ xát tay kia ở trên quần áo, sau đó ý thức được vừa rồi mình nói quá rõ ràng, đang chuẩn bị mở miệng giải thích với Tô Chi Niệm một chút vì sao muốn anh tới đón mình, kết quả cô còn chưa nghĩ ra nói với Tô Chi Niệm gần đây cô gặp phải nguy hiểm như thế nào, trong điện thoại liền truyền tới giọng nói đặc biệt lãnh đạm của anh: "Em ở đâu?"
Tống Thanh Xuân theo bản năng đáp lời: "Em ở nhà."
"Ừ..." Có lẽ là Tô Chi Niệm đang lái xe, đáp lại có chút không để ý, trong ống nghe thỉnh thoảng truyền tới tiếng còi chói tai của xe hơi, sau một lúc lâu, anh lại nói một câu "Biết ", sau đó điện thoại liền bị cắt đứt.
Tống Thanh Xuân nghe tiếng tút tút tút trong điện thoại, sững sờ một hồi lâu, mới chớp chớp mắt với điện thoại đã bị cắt đứt, có chút không thể tưởng tượng nổi tỉnh táo lại.