Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 261: Thật xin lỗi và không việc gì (2)

Editor: May
Không phải trộm, vậy là đến vì người?
Vì ai? Anh? Hay là Tống Thanh Xuân?
Tô Chi Niệm nhạy bén bẩm sinh, chỉ là trầm tư qua vài giây, liền hướng lần nữa suy nghĩ về trên tin Tống Thanh Xuân gửi cho vòng bạn bè kia.


Cô gặp phải nguy hiểm ở trong xe điện ngầm, trong nhà lại có người ngoài vào... Một chuyện thì có thể gọi là trùng hợp, như vậy hai chuyện thì sao?
Bên tai Tô Chi Niệm lại vang lên, lúc mình và Tống Thanh Xuân gọi điện thoại, nghe thấy kia tiếng vang dao gấp mở ra, bờ môi của anh đột nhiên kéo căng.


Bình thường khi trộm bị phát hiện, ý nghĩ đầu tiền là chạy trốn, mà người đó lại là lấy ra hung khí...
Rất hiển nhiên, hắn ta đến là có chuẩn bị, rất có thể là muốn hành động khi người ta không đề phòng, lấy tánh mạng của người đó...


Cho nên... Rất có thể, đêm nay nhìn như hết thảy đều là chuyện rất trùng hợp, thật ra lại không phải là trùng hợp.


Nói chính xác, phía sau câu chuyện kinh hiểm phúc lớn mạng tìm được đường sống từ trong chỗ chết ở trong tàu điện ngầm chỉ là đang khoác lên câu chuyện kinh hiểm ngoài ý muốn, rất có thể là một vụ cố ý mưu sát.


Đáy mắt Tô Chi Niệm nhìn như không có bất kỳ cảm xúc, nhưng ánh mắt lại tối tăm tới cực điểm, nhiễm lạnh lẽo.
Xem ra, là tới vì Tống Thanh Xuân ...
Mục tiêu rất rõ ràng, chính là vì dồn cô vào chỗ chết.


Chỉ là không biết, người mưu đồ lấy tính mạng của cô là ai? Cô lại bởi vì chuyện gì mà kết thâm cừu đại hận với người đó? Mà người tới nhà anh, lục lọi cả tầng hai một lần, lại là đang muốn tìm cái gì?


Tay nắm văn kiện của Tô Chi Niệm đột nhiên gia tăng lực đạo, trên tuấn dung vẫn luôn thanh đạm bình tĩnh của anh chợt hiện lên ác liệt thô bạo, quanh thân đều lộ ra một luồng lửa giận khiến người sợ hãi, pha lẫn hơi thở làm cho người ta không rét mà run.


Mặc kệ thế nào, chỉ cần anh ở đây, ai cũng đừng vọng tưởng thương tổn đến cô chút nào!
Tống Thanh Xuân không hiểu ra sao cả bị Tô Chi Niệm hung dữ một trận, từ đầu đến cuối đều có chút không vui, làm cơm tối xong, cũng không thèm lên lầu, chỉ là dùng điện thoại nói với anh một tiếng.


Trên bàn ăn, ngoại trừ tiếng vang đũa đụng chén phát ra, liền không còn tiếng vang nào khác.
Cơm nước xong, Tống Thanh Xuân buồn bực không lên tiếng bưng dĩa trên bàn ăn lên, liền vào phòng bếp.


Cô thu dọn xong, khi đi ra từ phòng bếp, thấy Tô Chi Niệm lại vẫn còn ngồi ở trong phòng ăn, cả người bỗng chốc ngây ngẩn, liền chuẩn bị cúi đầu, tránh đi, kết quả còn chưa đi đến cánh cửa phòng ăn, giọng nói Tô Chi Niệm lãnh đạm, liền ném tới tám chữ từ phía sau: "Pha ly cà phê, đưa đến thư phòng."


Sau đó anh liền đứng dậy, thuận tay đẩy đẩy ghế dựa vừa ngồi vào dưới bàn ăn, liền lên lầu.


Tống Thanh Xuân không thuận khí, pha xong cà phê, vừa mới chuẩn bị bưng lên lầu, dư quang khóe mắt nhìn thấy lọ tiêu trên bàn ăn, con ngươi của cô chuyển hai vòng, liền giống như là nhớ ra cái gì đó, đột nhiên ngừng lại, sau đó lấy lọ tiêu vẩy một trận vào trong cà phê nóng hổi, sau đó liền lấy thìa sắt nhỏ, vừa hung hắn quấy, vừa "A a" hai tiếng: "Cho anh phát thần kinh, cho anh hung dữ với tôi, còn muốn uống cà phê tôi pha? Xem lọ tiêu này có sặc chết anh không!"


Chờ đến khi tiêu hoàn toàn hòa tan, lúc này Tống Thanh Xuân mới vừa lòng để thìa xuống, lần nữa bưng cà phê lên, lên lầu.
Cửa thư phòng không khóa, mặt Tô Chi Niệm không biểu tình ngồi trước máy vi tính, đang gõ đánh máy.


Tống Thanh Xuân còn chưa kịp gõ cửa, Tô Chi Niệm giống như là phát hiện cô tới, ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó nhẹ chỉ bàn đọc sách một cái, ra hiệu cô để cà phê ở chỗ đó.