Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 208: Nói yêu em 99 lần (8)

Editor: May
Chỗ tiểu khu của Tô Chi Niệm là một dãy biệt thự cùng màu, tầng lầu đều không cao, đứng ở trên sân thượng, có thể thấy ánh sáng lung linh của nhà cao tầng ở nơi rất xa.


Lúc này đêm không tính là khuya, bởi vì trời rất lạnh, trong tiểu khu lại đặc biệt an tĩnh, ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua vù vù.
Nhiệt độ dưới 0 độ, rất nhanh đã đông lạnh Tống Thanh Xuân từ trong ra ngoài, cô rùng mình một cái, người cũng  lý trí hơn rất nhiều.


Về những trùng hợp phát hiện vào tối nay, nếu không nghĩ ra, liền dứt khoát ném ở sau ót, chắc chắn sẽ luôn có thời điểm lộ ra chân tướng.
Tống Thanh Xuân ghé vào trên ban công, nhìn chằm chằm từng cây bách xanh um tươi tốt ở trong vườn, không biết tại sao lại nghĩ đến Tần Dĩ Nam.


Mấy ngày nay cô vẫn luôn liên lạc tin nhắn với Tần Dĩ Nam, thân thể anh ấy đã khôi phục rất tốt, ngày mai chuẩn bị đi công ty làm việc.


Có thể là bởi vì chăm sóc Tô Chi Niệm, cô vẫn luôn không có thật sự làm rõ ràng suy nghĩ chân thật ở đáy lòng mình, hiện tại Tô Chi Niệm bận rộn, một mình cô vô cùng buồn chán, dứt khoát liền yên tĩnh suy nghĩ rõ ràng.


Thật ra lúc Đường Noãn nói với cô chuyện "Lấy thơ tỏ tình" thì cô có một chút xúc động, muốn đi tìm Tần Dĩ Nam ngả bài, chỉ là cô không nhẫn tâm nhìn thấy Tần Dĩ Nam yêu nhầm người mà khổ sở, cho nên liền lựa chọn giấu dưới đáy lòng.


Chính là ai biết Đường Noãn đang êm đẹp lại làm khảo nghiệm gì đó, để cho cô tận mắt nhìn thấy, rốt cuộc Tần Dĩ Nam đã bất chấp nguy hiểm tính mệnh để cứu cô...
Nếu không phải cô nhìn thấy một thân máu của Tần Dĩ Nam, có lẽ cô thật sự sẽ từ từ hoàn toàn vứt bỏ anh.


Anh là mộng tưởng cô theo đuổi một đường từ nhỏ, sở dĩ gọi mộng tưởng là giấc mộng, là bởi vì không có cách nào thực hiện.
Nhưng giờ đây, giấc mộng của cô giống như không hề không phải hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình nữa.


Hơn hai mươi năm tình cảm, sao có thể dễ dàng dứt bỏ như vậy?
Tống Thanh Xuân không thể không thừa nhận, ở rất nhiều ngày trước, cô vốn đã sắp chết tâm, bây giờ lại bắt đầu có dấu hiệu khởi tử hồi sinh.


Chỉ là lần này, cô cũng không muốn giống như trước đây, dây dưa dài dòng, mãi mãi không dứt, quấn quýt không ngừng .
Bởi vì như vậy quá mệt mỏi ...


Có người nói, hao phí tâm tư nhưng lại không đuổi kịp người mình yêu là khổ nhất, thật ra không phải, rõ ràng yêu một người, lại không dám thổ lộ, đó mới là khổ nhất.
Cô không muốn mình lại trở lại trong loại tình cảnh hành hạ và thống khổ kia.


Bởi vì hiện tại Tống Thanh Xuân, đã không có Tống Thừa, đã không phải là tiểu công chúa từng được người nâng niu khắp nơi, cô không thể để cho cô em gái Tống Thừa thương yêu ở trong lòng bàn tay trôi qua ủy khuất như thế.


Cho nên, mấy ngày nay, lúc cô đơn độc ngây ngốc vào ban đêm, đã làm ra một quyết định, đó chính là, đi tìm Tần Dĩ Nam tỏ tình, hơn nữa cũng nói cho anh biết những chuyện trong sách Từ Chí Ma kia.
Nếu anh tiếp nhận, anh và cô cũng coi như là sẽ thành thân thuộc.


Nếu anh cự tuyệt, từ nay về sau cô liền thành thành thật thật coi anh như bạn bè...
Ý tưởng rất tốt, nhưng trên thực tế, thật cần một chút xúc động và dũng khí.
Giờ cũng đã qua ba ngày, cô lại vẫn không làm ra được một quyết định nào.


Tống Thanh Xuân nhẹ nhàng than thở một hơi, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm ánh đèn đường chiếu xuống trong vườn, không cầm lòng nổi nhỏ giọng thì thầm: "Rốt cuộc có nên đi tìm anh Dĩ Nam tỏ tình không?"
"Đi, hay là, không đi? Không đi, chính mình không cam tâm... Cho nên vẫn là đi thôi..."


"Không phải đều nói, tỏ tình sẽ có hai kết cục, hoặc là cả đời, hoặc là xa lạ sao!"