Editor: May
Anh biết em vô tình gặp gỡ anh như vậy, đáy lòng sẽ vui vẻ bao nhiêu không?
Dĩ Nam, thời gian dài như vậy, em chưa bao giờ quên đi anh.
Nhưng mà, Dĩ Nam, anh lại có biết không? Em chỉ có thể làm cho chính mình đứng ở nơi rất xa, coi anh - người quen thuộc nhất thành một người lạ.
Em chỉ có thể, len lén yêu anh, len lén nhớ anh, len lén chúc anh trôi qua tốt hơn, sau đó giống như hiện tại, len lén khóc vì anh.
-
Tần Dĩ Nam đi ra từ trong tiểu khu, chờ khi tài xế ở trong xe vừa nhìn thấy bóng dáng anh, liền lập tức xuống xe giúp anh kéo cửa ra, chờ ở bên cạnh xe.
Trên đường Tần Dĩ Nam đi về phía xe, đưa ra tay sờ sờ túi, muốn tìm điếu thuốc hút, lại phát giác điện thoại di động không ở trong túi, anh nhăn mày lại, xoay người nhìn cửa tiểu khu phía sau một cái, sau đó liền dựa theo đường cũ quay trở lại.
Chờ đến khi Tần Dĩ Nam giẫm bậc thềm, đi đến tầng thứ ba, lồng ngực chấn động một cái, anh mới phát hiện điện thoại di động bị anh đặt ở trong một cái túi khác, không phải rơi ở trong nhà Trình Thanh Thông như anh nghĩ.
Anh dừng bước lại, không lên trên, mà là ngẩng đầu, nhìn lầu bốn một cái, sau đó đứng một lát, liền xoay người.
Anh vừa mới chuẩn bị bước đi xuống dưới, lại nghe đến trên lầu truyền tới tiếng nức nở rất nhẹ, anh đột nhiên liền dừng lại, nghe cẩn thận một lát, phân biệt ra đó là âm thanh của Trình Thanh Thông.
Cô đang khóc... Có lẽ sợ bị người nghe thấy tiếng khóc, nên áp chế rất thấp, ngẫu nhiên mới sẽ có một tiếng khóc ngắn ngủi truyền ra.
Tần Dĩ Nam kéo căng khóe môi một chút, giống như bị người khống chế, ma xui quỷ khiến liền xoay người, lại đi lên lầu hai bước, sau đó quẹo khúc quanh, mượn ánh đèn mờ vàng của hành lang, nhìn thấy cô gái ngồi xổm ở trên đầu hành lang.
Một mình cô đáng thương tội nghiệp ngồi liệt ở trên mặt đất dơ bẩn, đầu chôn ở giữa hai chân, bờ vai không ngừng run rẩy.
Hình ảnh như thế, khiến cho tâm Tần Dĩ Nam giống như bị vật gì đó hung hăng nắm lấy, dùng sức cầm lấy, đau đến thân ảnh anh hung hăng lay động hai cái, cả người suýt nữa ngã xuống từ trên cầu thang.
Vị trí hiện tại của cô, vẫn đứng ở chỗ lúc cô tiễn anh rời đi.
Tiếng khóc của cô nghe có chút khàn khàn, nhất định là khóc được một lát rồi.
Anh rời đi rồi trở về, thời gian cũng chỉ mới mười phút, cho nên đây là nói, anh vừa đi, cô liền khóc sao?
Cả lầu đều rất an tĩnh, ngoại trừ tiếng khóc nức nở nghẹn ngào nhỏ vụn của cô, thì không còn bất kỳ tiếng vang nào khác.
Sao cô lại khóc?
Anh rất muốn chạy lên phía trước, kéo cô, lau nước mắt cho, nhẹ giọng dỗ dành cô.
Nhưng anh nghĩ tới, hiện tại cô và anh không có chút liên quan gì nhau, có lẽ lúc này cô đau lòng khóc lóc, không có liên quan gì với anh...
Tay buông xuống bên người Tần Dĩ Nam lặng lẽ nắm thành quả đấm, sắc mặt anh trắng bệch nhìn thân thể mảnh khảnh run rẩy của cô một lúc lâu, cuối cùng vẫn không có lên phía trước, mà là chậm rãi xoay người, lặng yên không một tiếng động rời đi.
...
Vô tình gặp gỡ Trình Thanh Thông, cũng không có xáo trộn cuộc sống của Tần Dĩ Nam.
Anh vẫn là mỗi ngày bận đến rối tinh rối mù, mở không hết cuộc họp, xem không xong văn kiện, bàn không hết hợp tác.
Chỉ là anh vẫn có một ít thay đổi, trước đây anh cũng nghĩ đến cô, nhưng công việc có thể ức chế được nhớ nhung của anh, sau đêm gặp mặt cô, lúc anh đang làm việc, thường sẽthất thần, nghĩ cô ở Bắc Kinh làm cái gì, nghĩ đến hình ảnh đêm đó cô khóc bi thống như vậy, sau đó tâm liền bắt đầu đau đớn theo.