Editor: May
Trình Thanh Thông để khăn lông lại phòng tắm, nghiêm túc rửa tay một cái, sau khi đi ra, nhìn Kim Trạch vẫn duy trì tư thế nằm sấp đánh giá một lát, mới thu tầm mắt trở về.
Hô hấp anh lâu dài đều đặn, hẳn là đã ngủ say đi?
Cho nên, đêm nay cô, xem như trốn qua một kiếp ư?
Cuối cùng vẫn không có thói quen ngủ ở trên một cái giường với người đàn ông khác ngoại trừ Tần Dĩ Nam, Trình Thanh Thông đứng ở bên giường im lặng một lát, xoay người, vừa mới chuẩn bị đi tới ngoài cửa phòng ngủ chính, Kim Trạch nằm sấp bỗng nhiên trở mình. Động tác của anh dọa Trình Thanh Thông đến mức bỗng chốc nín thở, cô quay đầu nhìn về phía anh, anh không có mở to mắt, giống như là biết cô đang nhìn anh, vỗ bên cạnh hai cái: “Nằm xuống.”
Trái tim Trình Thanh Thông hung hăng run rẩy hai cái, đứng ở chỗ cũ không động.
Qua khoảng ba phút, Kim Trạch mở mí mắt ra, ngữ khí vẫn mang theo loại biếng nhác buồn ngủ kia, nhìn như rất có kiên nhẫn nhắc lại lời nói vừa rồi của mình một lần nữa: “Nằm xuống đi ngủ.”
Trình Thanh Thông có thể cảm giác được, lần này Kim Trạch mở miệng, trong giọng nói ngầm chứa một cổ áp bách và cảnh cáo.
Ngón tay cô hung hăng nắm vạt áo, không dám dây dưa nữa, tay chân run cầm cập trèo lên giường, vì có thể trốn tránh Kim Trạch xa xa, Trình Thanh Thông cố ý dán mép giường nằm xuống.
Kim Trạch nghiêng đầu, nhìn khoảng cách giữa hai người có thể nằm thêm một người, mi tâm nhẹ nhăn một chút, không lời thừa cùng Trình Thanh Thông nữa, trực tiếp đưa tay ra, ôm cổ tay cô, kéo cô đến cạnh mình, hung hăng nhốt vào trong lòng.
Hơi thở của người đàn ông xa lạ, bỗng chốc tràn ngập hô hấp của Trình Thanh Thông.
Phía sau lưng cô hung hăng cứng đờ, thân thể khắc chế không được bắt đầu run rẩy lên.
Tay Kim Trạch đặt lên eo Trình Thanh Thông, càng dùng thêm lực ôm cô vào trong lòng anh.
Trình Thanh Thông giống như bị sét đánh, đầu óc bỗng chốc hỗn loạn, cô cũng không có thời gian để lo lúc trước là mình cầu Kim Trạch giúp Tần Dĩ Nam, cũng không có thời gian để lo chính mình đáp ứng những điều kiện kia của Kim Trạch nữa, nghĩ cũng không nghĩ nhiều liền theo bản năng giãy giụa lên.
Phản ứng của cô quá mức mãnh liệt, Kim Trạch không có dấu hiệu nào, lại bị cô đẩy ra, suýt nữa rớt xuống giường.
Kim Trạch nhăn mày lại, có chút không vui nhìn về phía Trình Thanh Thông, vừa mới chuẩn bị răn dạy cô, kết quả liền nhìn thấy cô gái giống như là nhận được kinh hãi gì đó, dùng sức ôm chăn mền, trốn tránh ở góc giường, rụt lại thành một đoàn, mắt đầy phòng bị nhìn anh.
Lời Kim Trạch muốn nói, chợt ngưng trệ ở bờ môi, anh nhăn mày lại, chậm rãi tới gần Trình Thanh Thông một chút.
Trình Thanh Thông càng kinh hoảng, theo anh tới gần, người cô không ngừng chuyển về sau, mãi cho đến khi thân thể chống đỡ đầu giường, không thể lui được nữa, cô mới nhìn xung quanh bốn phía một chút, liền chạy xuống dưới giường.
Chỉ là người cô còn chưa bò đến bên giường, liền bị Kim Trạch bắt lấy cánh tay, kéo đến trước mặt anh.
Kim Trạch cũng chưa nói gì, cũng chưa làm gì, Trình Thanh Thông lại mất khống chế trước, cô vừa vùng vẫy muốn hất tay anh đang nắm cổ tay cô ra, vừa mang theo vài phần cầu xin khóc ra tiếng: “Cầu anh đừng... đừng... đừng... Tôi không được... Không được...”
Kim Trạch hung hăng nhíu mày, lực đạo nắm cổ tay Trình Thanh Thông gia tăng một chút, kéo cô đến càng gần trước mặt anh. Hành động như vậy của anh, khiến cho cô càng trở nên luống cuống, giống như hỏng mất khóc rống lên, trong miệng lộn xộn không ngừng lặp lại: “Cầu anh... Cầu xin anh cho tôi một chút thời gian, làm ơn... làm ơn...”