Editor: May
Tần Dĩ Nam đứng ở bên giường, thân hình lay động cởi áo khoác âu phục ra, liền bước vào phòng tắm.
Chờ đến khi bên trong truyền tới tiếng nước chảy, Trình Thanh Thông mới xoay người đi ra phòng ngủ chính, đi phòng ăn rót một ly nước ấm.
Tần Dĩ Nam tắm rửa xong đi ra, đầu tóc còn chưa có lau, trực tiếp nằm ở trên giường.
Trình Thanh Thông sợ anh cảm lạnh, vội vàng vào phòng tắm, lấy một tấm khăn lông khô ra, giúp Tần Dĩ Nam thấm đi nước trên tóc, lại lấy máy sấy tới đây, giúp anh sấy khô từng chút một.
Tần Dĩ Nam vẫn luôn không ngăn trở Trình Thanh Thông bận rộn, anh nhắm mắt lại, nhìn như ngủ, trên thực tế ý thức thanh tỉnh đáng sợ, thậm chí anh còn có thể cảm nhận rõ ràng lúc đầu ngón tay của cô xuyên qua tóc anh mang theo một cảm giác thoải mái rất nhỏ nhặt.
Sau khi sấy khô tóc, Trình Thanh Thông rút gối bị tẩm ướt đi, lần nữa nhét một cái gối mới dưới đầu Tần Dĩ Nam, sau đó đứng dậy, kéo đệm chăn, che ở trên người anh.
Tần Dĩ Nam chưa từng mở to mắt một chút, vẻ mặt anh thoạt nhìn bình tĩnh ôn hòa, Trình Thanh Thông đánh bạo nhìn chằm chằm quan sát anh một lát, sau đó cúi người cầm máy sấy được cô để ở một bên lên, lúc vừa mới chuẩn bị xoay người rời đi, cổ tay lại bị Tần Dĩ Nam một phát bắt được.
Thân ảnh Trình Thanh Thông cứng đờ một chút, chậm rãi quay đầu.
Người đàn ông vẫn nhắm mắt lại, trong miệng đang nói chuyện, bởi vì âm thanh rất thấp, Trình Thanh Thông không có nghe rõ, cô “hả?” mtiếng, thấy Tần Dĩ Nam còn đang lẩm bẩm lộn xộn, liền hơi cúi đầu, lúc này cô mới nghe rõ ràng lời nói trong miệng anh: “Hôm nay tôi rất vui vẻ...”
“... Cô biết không, tôi suýt nữa cho rằng, lần này tôi muốn xong rồi... Không nghĩ tới, trời cao cho tôi thời cơ tốt như vậy, cho nên để cho một nhà đầu tư chạy đi, lại lấy đến một Phong Đầu càng tốt hơn...”
Anh luôn nói không ngừng, giống như là đang nói lời say.
Trình Thanh Thông từng gặp bộ dáng Tần Dĩ Nam say đến rối tinh rối mù, cô biết lúc này anh nhiều nhất là có chút say ngà ngà, chẳng hề nghiêm trọng, nếu không sẽ không nói đến trật tự rõ ràng như vậy.
“... Tôi đã rất lâu không có sảng khoái như vậy, sau khi nhận được số tiền kia, sản phẩm liền có thể chính thức lên dây chuyền rồi... Tôi tin tưởng sản phẩm của tôi có thể nhận được sự công nhận của mọi người...”
Tần Dĩ Nam nói nói, bỗng nhiên cổ tay dùng sức một cái, bỗng chốc kéo Trình Thanh Thông ngã vào trong lòng anh.
“... Có lẽ qua một hai năm, công ty liền có thể đưa ra thị trường...”
Trình Thanh Thông cảm giác được, Tần Dĩ Nam rất vui vẻ, cũng rất hưng phấn, cô dán ở lồng ngực của anh, nghe nhịp tim của anh, uốn cong khóe môi một chút, nhưng hốc mắt của cô lại chua xót lên.
Anh vui vẻ là được rồi, anh vui vẻ là được rồi... Điều này nói rõ cô trả giá là xứng đáng...
Tần Dĩ Nam vẫn không có mở to mắt, anh dựa vào giác quan làn môi, chuyển đầu đến bên tai Trình Thanh Thông, dán làn môi lên lỗ tai cô, mang theo vài phần thỏa mãn than thở: “Em có cảm thấy rất cao hứng thay tôi không?”
Anh không đợi cô hồi đáp, lại truy hỏi lên: “Có hay không? Có hay không?”
Trình Thanh Thông áp chế sương mù nơi đáy mắt, rất nhỏ giọng nói: “Có.”
Cô sợ anh không nghe rõ, dừng một chút, tiếp tục nói: “...Em rất cao hứng cho anh...”
Trình Thanh Thông vừa dứt lời, môi Tần Dĩ Nam liền dọc theo gò má từ bên tai cô, trượt đến trên môi cô, hơi ma sát hai cái, liền đột nhiên ngậm chặt môi cô.
Trình Thanh Thông kinh hãi khϊế͙p͙ sợ bỗng chốc mở to hai mắt.