Nơi Thế Giới Tĩnh Lặng Có Anh

Chương 40: Đừng lo, em thức dậy anh vẫn ở đây

Bồ Vạn Lý xong việc, đóng cửa tiệm xong liền muốn video call với con gái, ông hỏi con gái bây giờ có tiện nghe máy không.
[Con tiện ạ.] Bồ Thần cầm di động nhanh chóng bước ra hành lang của phòng bao.


Tần Dữ vội theo ra ngoài, anh biết Bồ Thần và Bồ Vạn Lý gọi video với nhau đều là dùng thủ ngữ, cô vừa cầm điện thoại vừa làm thủ ngữ bất tiện.
“Bé Thần.” Tần Dữ đuổi theo, “Hôm nay anh sẽ làm giá đỡ điện thoại.”
Bồ Thần mỉm cười, dùng khẩu hình nói: “Cảm ơn anh.”


Trong phòng bao, lúc Bồ Thần và Tần Dữ ra ngoài không bao lâu, Bành Tĩnh Dương cũng nhận điện thoại.
Cuộc điện thoại này kéo dài gần mười phút, cậu nhẫn nại giải thích nội dung trọng điểm của tiết học của bọn họ cho người ở đầu dây điện thoại.
---Đọc full tại Truyenfull.vn---


Triệu Thù buồn bực dùng bữa, cô ấy lắng tai nghe Bành Tĩnh Dương nói gì trong điện thoại, cô ấy đều nghe hiểu từng chữ, nhưng rốt cuộc những thứ đó là gì thì cô ấy nghe không hiểu. 
Đây chính là nỗi buồn của học tra, nghe bọn họ trò chuyện với nhau như đang nghe sách trời.


Anh nhẫn nại như vậy, có lẽ người ấy là bạn gái của anh chăng.
Cuối cùng lúc cô ấy ăn xong đĩa tôm viên, Bành Tĩnh Dương kết thúc cuộc gọi.
Tạ Gia Nghênh đột nhiên nghĩ ra gì đó: “Bạn gái của cậu cũng là người Tô Thành sao?”
Cô ấy nghe như thế, cũng không để tâm.


Bành Tĩnh Dương chần chừ một lúc, gật đầu.
Triệu Thù bất cẩn cắn trúng niêm mạc má, đau đến đờ người.


Thủ khoa số một khoa tự nhiên của Tô Thành bọn họ chính là con gái, ban đầu Bành Tĩnh Dương được cử đến thi tuyển thẳng, không cần tham gia thi đại học, cậu và bạn gái mình là một đôi siêu cừ.


Đến cả ghen tỵ cô ấy cũng không có tư cách, khoảng cách chênh lệch với người ta quá lớn, cô ấy theo không kịp.
Cửa phòng bao bị đẩy ra, Bồ Thần và Tần Dữ bước vào, đoạn đối thoại vừa rồi cũng bị xen ngang.


Suốt cả bữa cơm, Bồ Thần phát hiện Triệu Thù và Bành Tĩnh Dương rất kỳ lạ, chẳng qua lúc cấp 3 hai người họ không hợp nhau, thường chiến tranh lạnh, nên cô cũng đã quen, không vội vã hỏi Triệu Thù đã xảy ra chuyện gì, định bụng khi về khách sạn sẽ hỏi cô.


Sau khi ăn cùng nhau hai tiếng đồng hồ, mọi người đều ra về, cô còn phải về để chạy dự án.
Bồ Thần đưa túi cho Tần Dữ, chỉ về hướng phòng vệ sinh, Triệu Thù đi cùng cô.
Tinh thần Triệu Thù uể oải, dựa bên bệ cửa sổ ngắm nhìn cảnh đêm.


Bồ Thần ra khỏi phòng rửa tay, nhìn thấy Triệu Thù vẫn đứng đó, trông như đang lười nhác hưởng thụ cảnh đêm phồn hoa, tâm hồn sớm đã thả trôi theo màn đêm.
Tần Dữ và Bành Tĩnh Dương cùng nhau trò chuyện, nhìn về hướng của Bồ Thần.


“Cậu có tiếp tục đầu tư thêm không?” Bành Tĩnh Dương hỏi anh.
Bọn họ vừa bàn đến đàn anh của Bành Tĩnh Dương đang thiết kế một loại trò chơi nhỏ, trước đây Tần Dữ đầu tư không ít vào đó.


Tần Dữ: “Không đầu tư thêm nữa.” Anh nói đùa: “Bây giờ mình khá nghèo, đến cả năm trăm nghìn mình cũng không lấy ra được.” Không phải không có tiền, mà là tất cả tiền của anh đều đang ưu tiên đầu tư cho việc phát triển ứng dụng giọng nói.


“Thần Thần, cậu xong rồi à.” Triệu Thù lên tiếng.
Tần Dữ xoay người, đưa tay cho Bồ Thần.
Bồ Thần đi đến, nhưng không nắm tay anh, cô vừa rửa tay xong còn chưa hong khô, cô lau lên tay anh, xem tay anh thành khăn giấy.
Tần Dữ cười, nghịch ngón tay cô.


Bồ Thần muốn lấy cặp trên vai anh, Tần Dữ nắm tay cô, “Để anh mang.” Anh đẩy lưng cô, đi về hướng thang máy.
Triệu Thù và Bành Tĩnh Dương đi ở đằng sau, cô ấy cố ý giữ khoảng cách với cậu, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Không biết có phải ăn nhiều quá không, dạ dày cô ấy hơi đau.


Sau này cô ấy cũng không thể đi ăn lẩu nữa, tôm viên yêu thích đêm nay của cô ấy cùng với nội dung điện thoại của cậu tựa như lưỡi kiếm sắc bén đâm thẳng vào lục phủ ngũ tạng của cô ấy.


Bành Tĩnh Dương không biết Triệu Thù bị chập trúng sợi dây nào, nhìn thấy vẻ mặt cao cao tại thượng, không thèm để ý của cô ấy, cậu muốn nói lại thôi.
Cả đường im lặng đi xuống dưới lầu của quán lẩu.


Tài xế của Tần Dữ không ở đây, ông ấy đã chở bọn người của Tạ Gia Nghênh về trước, anh nói với Bành Tĩnh Dương: “Cậu về trường học, hay là đến nhà tớ chơi đi?”
Bành Tĩnh Dương hất cằm về hướng Triệu Thù: “Tớ đưa cô ấy về khách sạn.”


Bồ Thần còn muốn nói chuyện với Triệu Thù, đêm nay cô sẽ đến khách sạn ở với cô ấy, cô vừa đi được hai bước liền bị Tần Dữ kéo về, sức lực quá lớn, cô trực tiếp bị anh kéo vào lòng, “Chúng ta về nhà trước, em có chuyện gì để mai lại nói với Triệu Thù. Nghỉ hè rồi, sẽ có thời gian để chơi.”


Tần Dự không nói không rằng, ôm vai Bồ Thần, kéo cô đi.
Đi được một đoạn, Bồ Thần mới hỏi anh: [Sao vậy? Va li của em vẫn còn ở trong phòng của Triệu Thù.]
“Không sao.” Tần Dữ nói: “Hai người họ sắp phát sinh phản ứng hóa học rồi, em đến đó sẽ là bóng đèn đấy.”


Bồ Thần mở to mắt, quên cả bước đi.
Triệu Thù thích Bành Tĩnh Dương?
Tần Dữ hôn cô một cái: “Rốt cuộc có phải không, anh cũng không chắc nữa.”
Bồ Thần điều chỉnh lại tâm trạng, [Bọn họ…] Cô không tìm được từ thích hợp để nói, [Là chuyện lúc nào vậy?]


Tần Dữ lắc đầu, anh cũng không rõ.
Đêm nay Triệu Thù vô cùng im lặng, Bành Tĩnh Dương hiếm khi tốt bụng đưa Triệu Thù về khách sạn, dù sao mọi thứ đã không còn giống như thời cấp ba nữa.
Giờ đây, hai người cách xa Tần Dữ và Bồ Thần khoảng hơn trăm mét, đưa mắt nhìn nhau, im lặng không nói.


Gió lạnh, ồn ào và phồn hoa, dường như tất cả đều không liên quan đến bọn họ.
Triệu Thù đút hai tay vào túi, “Ở đây đông đúc như thế, không cần cậu đưa về đâu, cậu về trước đi.”


Bành Tĩnh Dương buồn bực cả đêm, cậu không còn kiên nhẫn: “Triệu Thù, rốt cuộc cậu có ý gì, cả đêm tỏ thái độ, không thể nói chuyện đàng hoàng được sao? Cậu đến đây không nói với tớ một tiếng, còn trách tớ ư?”
Cậu tức đến lồng ngực phập phồng.


Triệu Thù càng buồn bực hơn, cô ấy đã cố gắng tránh tiếp xúc với cậu, nói gì đều vô cùng khách khí.
Cô ấy cẩn thận từng lời ăn tiếng nói, sợ bất cẩn không giấu được tâm tư nhỏ của mình, sợ phá hỏng không khí bữa ăn.


Cô ấy đã làm đến mức này, cậu còn trách cô ấy tỏ thái độ.
Bản lĩnh trả đũa thật sự không nhỏ.
Cô ấy không có tâm trạng tranh luận với cậu.
Hơn nữa cũng không cần thiết.
Cô ấy cãi nhau với bạn trai của người ta trên phố làm gì chứ.


Triệu Thù không hiểu: “Tớ tỏ thái độ với cậu khi nào?”
Bành Tĩnh Dương liền tính sổ với cô ấy: “Cậu tự đếm đầu ngón tay mình xem, đêm nay cậu nói mấy câu với tớ, cậu nào không phải là giả vờ khách khí?”


Cậu tức tối: “Nói dễ nghe là giả vờ khách khí, nói khó nghe chính là âm dương quái khí. Lúc nhỏ cậu âm dương quái khí thì cũng thôi đi, bây giờ cậu biết mình mấy tuổi chưa?”


Triệu Thù vẫn dùng giọng điệu khách khí: “Tớ không cố tình chống đối cậu, cũng không phải giả vờ khách khí, đây gọi là chú ý chừng mực, bây giờ cậu đã khác rồi, tớ không thể nói chuyện không suy nghĩ như trước đây nữa.”
Bành Tĩnh Dương khó hiểu: “Chỗ nào không giống?”


“Cậu có...bạn gái, dù quan hệ của chúng ta có tốt hơn, cũng phải để ý, hiểu không?” Triệu Thù cố gắng chịu đựng sự khó chịu trong lòng, “Tuy rằng chúng ta quen biết từ nhỏ, còn là hàng xóm nhiều năm, nhưng cậu đưa tớ về thật sự không thích hợp lắm. Cậu hỏi cũng hỏi rồi, vậy giờ cậu về đi.”


Bành Tĩnh Dương liền im lặng, giải thích: “Tớ không có bạn gái.”
Triệu Thù lập tức ngẩng đầu, hoài nghi nhìn cậu.
Nghỉ hè năm lớp mười một, cậu không về, cô ấy nghe thấy người quen nói, Bành Tĩnh Dương có bạn gái rồi.


Cô ấy vốn không tin, lòng thầm nghĩ nếu cậu có bạn gái nhất định sẽ nói cho cô ấy biết.


Sau đó cô ấy bình luận vào weibo của cậu, nhìn thấy mỗi lần cậu đăng dòng trạng thái đều có ID cô gái đó thả like và bình luận vào, cô gái đó ở trên tường nhà mình còn đăng ảnh đi du lịch chung của mấy người bọn họ.


Hôm đó cô ấy hỏi cậu có bạn gái chưa, cậu chỉ trả lời một chữ: ‘Ừ’.
Mà lúc ăn cơm, Tạ Gia Nghênh cũng chắc nịch khẳng định cậu đã có bạn gái, cậu cũng đích thân thừa nhận, bạn gái của cậu là người Tô Thành.
Bây giờ cậu còn muốn chống chế.


“Tự cậu nói có, sao giờ lại bảo không? Cô gái đó thật tội nghiệp, còn không được cậu thừa nhận.”


Bành Tĩnh Dương giải thích: “Nữ sinh trong trường theo đuổi tớ quá nhiều, lớp mình cũng có, có bạn gái chính là cái cớ tốt nhất để từ chối người khác, cũng không tổn thương lòng tự trọng hơn nữa triệt để cắt đứt suy nghĩ của người khác.”


Vậy nên, cậu luôn nói với người ngoài rằng, từ cấp ba cậu đã có bạn gái rồi, là người Tô Thành.
Triệu Thù miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này của cậu, “Nhưng đến tớ cậu cũng lừa, cậu muốn giải thích thế nào?”
Cô ấy lí nhí: “Tớ cũng đâu có theo đuổi cậu.”


Hay là, cậu đoán được cô ấy thích cậu chăng?
Trong lòng cô ấy chợt căng thẳng.
Triệu Thù không chớp mắt nhìn cậu, cố gắng nhìn ra gì đó.
Bành Tĩnh Dương: “Khi ấy cậu phiền lắm, nói thế để chặn miệng cậu.”


Khi đó cô ấy ngày ngày mỉa mai cậu, nói cậu học đến ngốc rồi, sao còn không đi tìm bạn gái, mỗi lần đều bô lô bô la một đống, trình độ lải nhải sắp đuổi kip mẹ cậu rồi.
Cậu muốn hai tai thanh tĩnh, nên lúc cô hỏi lại lần nữa, cậu liền thuận nước đẩy thuyền, nói rằng mình có bạn gái rồi.


Cũng từ hôm đó, cậu thật sự được thanh tĩnh rồi.
Cô ấy cũng không nhắn tin cho cậu nữa, mà cậu mỗi ngày đều bận rộn trong phòng thí nghiệm, hơn nữa còn có dự án AI đang triển khai, mệt đến không có thời gian để nghĩ ngợi đến chuyện khác.
Cho đến đêm nay ở quán lẩu gặp được cô ấy.


Lúc gặp cô ấy, cậu không mừng rõ mà là tức giận, giận cô ấy đến Bắc Kinh không nói với cậu, nếu như đêm nay không gặp nhau ở quán lẩu, có lẽ cậu không biết cô ấy từng đến đây.
Còn về việc tại sao cậu lại nổi giận, bản thân cậu cũng không rõ nữa.


“Tớ không có bạn gái, không có thời gian tìm, bạn gái hiện tại chính là dự án, hai năm nữa sẽ biến thành xin học bổng du học.” Thời gian của cậu không đủ dùng, có tách ra như thế nào cũng không đủ.


Nghe thấy cậu nói không có bạn gái, phản ứng đầu tiên của Triệu Thù không phải là tức giận, cô ấy cũng không trách tại sao cậu lại gạt mình.
Mà giống như tìm lại thứ đã mất, trong nháy mắt cô ấy sống lại rồi.
Nếu như không phải vì bảo vệ hình tượng, cô ấy thật sự muốn hét to hai tiếng.


Nửa phút trước cô ấy vẫn còn sống như một quả bóng bay ỉu xìu, thoáng cái, cô ấy lại giống như quả bóng được bơm đầy hơn, bay lên không trung.
Cô ấy quay mặt sang chỗ khác, cười mất mấy chục giây.


Bành Tĩnh Dương không nhìn thấy mặt cô ấy, không biết bây giờ cô ấy đang có vẻ mặt thế nào, cậu chỉ đoán mò: “Cậu lại sao vậy? Hết giận chưa?”
Cậu xin lỗi: “Tớ sai rồi, nói dối là không đúng. Có thể về khách sạn chưa? Cậu muốn đứng đây uống gió đông bắc à?”


Triệu Thù ôm mặt, xóa tan nụ cười trên mặt.
Cô ấy cố nhịn lại những lời giáo huấn, tuyệt đối không thể lại dối lòng để đẩy cậu ra càng lúc càng xa.


Triệu Thù quay đầu, phục hồi lại vẻ mặt bình thường, cô ấy kiểm điểm bản thân: “Trước đây tớ thật sự có chút quá đáng, cậu nói đúng, chúng ta không còn nhỏ nữa, không cần hở tí lại âm dương quái khí, bây giờ là tuổi cần giữ mặt mũi.”


Cô ấy chân thành nói: “Sau này tớ sẽ nói chuyện đàng hoàng.”
Bành Tĩnh Dương nghi hoặc nhìn cô ấy, bản tính khó dời, cậu không tin cô ấy có thể sửa đổi.
Bây giờ cậu vẫn độc thân, Triệu Thù vội vàng để cậu biết được dự tính của mình: “Sau này tớ muốn đến Bắc Kinh.”


Bành Tĩnh Dương: “Vậy thì đến đi.” Dừng chút, cậu tiếp: “Tớ ra nước ngoài học nghiên cứu, sau đó sẽ ở lại Bắc Kinh.”

Mười giờ ba mươi mốt phút đêm nay, Bồ Thần phát hiện tên nhóm chat bốn người từ “Đường ai nấy đi” được sửa thành “Ngày mai cũng phải cố lên nha”.


Thật sự là đáng nghi.
Bồ Thần đưa di động cho Tần Dữ xem, Tần Dữ đang nằm trên giường xem tập san mới nhất của Nature, anh nhìn thấy tên nhóm, nói: “Có lẽ bây giờ Triệu Thù muốn nghiêm túc học hành.”
Bồ Thần gối lên gối anh, hỏi: [Sao anh biết?]
“Bởi vì anh thông minh.”


Bồ Thần phì cười, Tần Dữ bỏ quyển tập san xuống, ôm cô vào lòng, cầm lòng không đậu mà hôn cô, nụ hôn của anh rơi xuống trán cô một đường đi xuống dưới, hô ấp nóng ẩm quét qua gò má cô.
Bồ Thần cầm di động, ánh mắt quét qua màn hình di động, hỏi anh: [Anh không xem tạp chí sao?]


Tần Dữ hôn xuống cằm cô: “Không vội, khi nào đọc cũng được.”
Bồ Thần đặt điện thoại sang một bên, ôm lấy anh.
Bàn tay của anh đặt lên đường cơ bụng của cô chậm rãi lướt xuống.


Cô tạm thời không có đường cơ bụng nhưng cô cảm thấy nếu như cô có, chắc chắn cũng sẽ ở ngay vị trí đó.
Bồ Thần ʍút̼ lấy cổ anh, ngửi hương sữa tắm trên cổ anh giống hệt với hương vị trên người mình.


Ngón tay của anh giống như nụ hôn của anh vậy, lúc rơi xuống người cô đều bất giác biến thành dịu dàng và mê luyến.
Sau đó, chóp mũi cô lấm tấm mồ hôn.
Tần Dữ lại hôn cô thêm vài cái, sau đó ngồi dậy, anh đi vào phòng tắm lấy ra một chiếc khăn ấm đưa cho cô để lau sạch sẽ.


Bồ Thần buộc lại đai áo choàng, lần nữa nằm xuống giường.


Đêm nay cô không có tâm trạng xem chương trình giải trí, trong lòng cô có tâm sự, lúc ở quán lẩu cô nghe thấy Tần Dữ nói với Bành Tĩnh Dương, bây giờ đến cả năm trăm nghìn tệ anh cũng không lấy ra được, cô đang nghĩ cách làm thế nào để giúp anh.


“Bé con, sao lại ngây người rồi?” Tần Dữ từ phòng tắm bước ra, ôm cô vào lòng, để đầu cô dựa vào lòng anh.
Bồ Thần đưa di động cho anh: [Lần sao quay về, anh đừng tặng nhiều quà cho em như vậy.] Vừa đắt vừa lãng phí, bây giờ lại là lúc anh cần tiền.


Tần Dữ nghe ra ý tứ của cô, anh nói: “Không đắt, là anh lời được.”
Bồ Thần tin anh mới lạ.
Tần Dữ đặt điện thoại cô lên tủ đầu giường, tắt đèn, “Ngủ đi, đợi khi nào anh ngủ, anh mới buông em ra.”


Anh lại nhắc đến chuyện sau này về nhà: “Ngày mốt chúng ta về Tô Thành, gần đây anh không bận, nên sẽ về cùng em.”
Bồ Thần muốn nói chuyện nhưng di động lại không ở trong tay cô.
Tần Dữ biết cô muốn nói gì, cô chắc chắn bảo rằng có Triệu Thù bầu bạn với cô, không cần anh đưa.


Anh đan chặt tay cô, không để cô lấy điện thoại, “Triệu Thù đến đón em là chuyện của cô ấy, anh đưa em về là chuyện của anh, không hề xung đột.” Anh hôn lên môi cô, “Bé cưng ngủ ngon.”
- -
Ngày về Tô Thành, Bành Tĩnh Dương về cùng họ.


Bồ Thần ngồi cạnh Tần Dữ, Triệu Thù và Bành Tĩnh Dương ngồi ở khoang xe riêng.
Phong cảnh trên đường cô đã ngắm qua mấy lần, đã không còn cảm thấy mới mẻ.
Cô nắm tay Tần Dữ, đặt móng tay mình lên móng tay ngay ngắn anh.


Tần Dữ thỉnh thoảng lại ngắm cô, cô dùng móng tay ngón trỏ của mình cọ vài cái lên từng móng tay của anh, lặp đi lặp lại.
Bồ Thần vừa ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt của anh, cô nhoẻn môi cười.


“Một bàn tay em có thể nghịch nửa ngày.” Tần Dữ giữ lấy ngón tay cô, không cho cô nhúc nhích, “Đừng nghịch nữa, nói chuyện với anh đi.”
Bồ Thần một tay gõ chữ: [Vừa rồi em không phải đang nghịch, mà là đang suy nghĩ.]
“Em nghĩ gì?” Tần Dữ bày ra tư thế lắng nghe.


Bồ Thần: [Em đang nghĩ, nếu như anh không chuyển đến Tô Thành, vậy bây giờ anh đang làm gì.]
Tần Dữ vờ không vui: “Không có nếu như, nếu như không về Tô Thành, anh sẽ không gặp được em.” Vậy thì cuộc sống ấy sẽ đi theo sắp đặt, không có gợn sóng, không có vướng bận, có lẽ sẽ không tệ.


“Hiện tại rất tốt, vừa mở mắt ra liền có động lực kiếm tiền.”
Bồ Thần đau lòng: [Nhưng bây giờ anh rất mệt.]
Tần Dữ cười: “Vừa nhìn thấy em liền biết là không có kinh nghiệm kiếm tiền rồi, kiếm được tiền sẽ không thấy mệt nữa.” Sẽ có một ngày anh sửa lại cái nickname kia.


Anh sẽ đổi thành “Tôi giàu có hơn nam chính trong mọi bộ tiểu thuyết”.
Bồ Thần: [Em biết kiếm tiền mà (rất nhỏ giọng)]
Tần Dữ đọc không hiểu, “Rất nhỏ giọng này là ý gì thế?”
[Không thể nói cho anh biết, xấu hổ lắm.]


Tần Dữ biết thường ngày cô không có đi làm, tiền mà cô kiếm được có lẽ là ở tiệm sửa xe giúp đỡ, chú Bồ cho cô chút tiền vặt, anh hỏi cô: “Nói cho anh biết em kiếm được bao nhiêu tiền? Mấy chục tệ hay là mấy trăm tệ.”
Bồ Thần cười tinh ranh: [Những mấy chục tệ cơ.]


Tiền bản quyền vẫn chưa nhận được, cuối tháng này sẽ chuyển đến, cô đã nghĩ đến phải mua tặng anh quà gì rồi.
Chủ đề lại quay về chủ đề đầu tiên, lần này đổi lại là Tần Dữ hỏi cô: “Có phải em thường xuyên suy nghĩ lung tung, nếu như anh không đến Tô Thành, thì em phải làm sao đây.”


Bồ Thần không phủ nhận: [Mỗi ngày em đều cảm thấy mình đang nằm mơ, em sợ khi mở mắt ra, bên cạnh em vốn dĩ không có người tên Tần Dữ.]
Cô rất sợ.
Hai tay Tần Dữ nâng má cô lên, hơi dùng sức ép vào, khiến miệng cô chu thành hình số 0, anh ghé lại gần, nhanh chóng hôn một cái.
“Đừng nằm mơ.”


“Dù là mơ thấy anh, không phải cũng rất bình thường sao? Em thức dậy anh vẫn ở đây.”
“Không dễ gì mới gặp được em, bị chém hai nhát, đã dạo một vòng quỷ môn quan.”
Nhắc đến việc anh bị chém, Bồ Thần khẽ vuốt ve nơi đó: [Bây giờ vẫn còn đau sao?]


“Hết đau rồi.” Tần Dữ lại sửa lời: “Nhưng vừa rồi hơi đau, anh vẫn cảm thấy quái lạ sao lại đau rồi, hóa ra là vì em suy nghĩ lung tung, sau này em biết phải làm thế nào rồi, nếu muốn anh sống thật tốt, thì em không được suy nghĩ lung tung nữa.”


Bồ Thần mỉm cười, chỉ là miệng cô vẫn bị hai tay anh bóp lấy, nụ cười bị biến dạng.
Tần Dữ không bóp má cô nữa, giúp cô xoa xoa, anh nói: “Tháng trước Trần Trí Luân còn đến trường anh một chuyến.”
Bồ Thần biết Trần Trí Luân là ai, chính là vợ trước của ông ta làm Tần Dữ bị thương.


Cô hơi căng thẳng: [Ông ta đến tìm anh để làm gì?]
Tần Dữ: “Không làm gì cả, bảo là công ty ở New York đang có một dự án, qua đó công tác, nên sẵn tiện đến Boston thăm anh.”


Từ lúc xảy ra chuyện từ hồi lớp mười, Trần Trí Luân đã cắt đứt quan hệ với mẹ anh, tháng trước cũng cách chuyện cũ ba năm, cũng là lần đầu anh gặp Trần Trí Luân.
Trần Trí Luân hỏi anh, mấy năm nay mẹ anh thế nào rồi.


Trần Trí Luân đối xử với mẹ anh thật sự rất bao dung, thậm chí có thể nói là khoan dung, nhưng đối xử với vợ trước và con mình lại nhẫn tâm như thế, nhân tâm và nhân tính phức tạp khiến anh đến tận bây giờ vẫn không hiểu.
Lúc rời khỏi trường học, Trần Trí Luân nói, hi vọng anh có thể tha thứ ông ta.


Từ khi có Bồ Thần, anh cũng không oán hận bất kỳ ai nữa, vậy nên cũng không thể nói là tha thứ hay không tha thứ gì.
“Thôi đừng nhắc những chuyện này nữa, đều đã trôi qua rồi, sau này em cũng đừng suy nghĩ lung tung.” Tần Dữ chuyển chủ đề: “Dự án của cô đã kết thúc chưa, khi nào cô ấy về?”


Bồ Thần chột dạ: [Vẫn chưa rõ, có lẽ nhanh thôi.]
Tần Dữ: “Thầy Lục đang đợi mình chụp ảnh chung với hai người họ nữa.”
Bồ Thần mỉm cười: [Vậy nghỉ đông em có việc làm rồi.]
Cuộc trò chuyện của hai người bị tin nhắn của Bồ Vạn Lý xen ngang.


Bồ Vạn Lý hỏi con gái, khoảng mấy giờ về đến Tô Thành.
Trời lạnh, Bồ Thần không muốn để bố ra đón, cô nói với bố: [Có Triệu Thù đi cùng con rồi, còn có Bành Tĩnh Dương cũng về cùng.]
Tần Dữ không vui: “Sao em không nhắc đến anh vậy?”


Bồ Thần chỉ đành bổ sung: [Tần Dữ cũng nghỉ đông về rồi, anh ấy về thăm thầy Lục, chúng con đông người hành lý ít, bố không cần đến đón con.]
Tần Dữ lúc này mới hài lòng, “Sau này nhất định phải nhắc đến anh đầu tiên.”


Bồ Thần gật đầu, nhân lúc anh không phòng bị, hôn lên cằm anh một cái.
Bồ Vạn Lý hỏi con gái: [Tần Dữ cũng về Tô Thành rồi à?]
Bồ Thần: [Dạ.]
Bồ Vạn Lý: [Muốn ăn khuya món gì, con bảo nó nói cho bố biết, bố làm cho nó ăn. Không nói nữa, bố bận rồi.]


Bồ Thần cho rằng bố nghe lời cô, không đến trạm xe đón cô.
Gần đến chạng vạng, tàu cao tốc đến Tô Thành.
Lúc bước ra khỏi trạm, Tần Dữ một tay đẩy hành lý, một tay nắm tay Bồ Thần.


Triệu Thù và Bành Tĩnh Dưỡng hai nhà vẫn là hàng xóm, bố của Bành Tĩnh Dương đến đón, sẵn tiện đưa Triệu Thù về cùng, hẹn xong kỳ nghỉ sẽ ra ngoài chơi, mọi người chào tạm biệt nhau.
Bồ Thần hỏi Tần Dữ: [Chúng ta nên gọi xe về hay là ngồi tàu hỏa?]


Tần Dữ: “Sao cũng được, em muốn ngồi tàu hỏa thì anh ngồi cùng em.”
Anh vừa dứt lời, Bồ Thần chần chừ nhấc chân, cô nhìn thấy bố cô đến đón cô trong dòng người.


Mấy tháng nay Bồ Vạn Lý không nhìn thấy con gái, nên dù con gái ba lần bốn lượt dặn ông không cần đến đón, ông vẫn sớm đóng cửa tiệm đến trạm xe đợi.
Chỉ là không ngờ sẽ nhìn thấy một màn này.
Ông cũng lúng túng không thôi.
[Bố em.] Bồ Thần bất giác rút tay khỏi tay của Tần Dữ.


Tần Dữ cũng nhìn thấy Bồ Vạn Lý, tay của anh đặt sau lưng cô, “Không sao, đã nhìn thấy rồi, chúng ta nên phóng khoáng thừa nhận, để anh nói.”
Đối mặt với Bồ Vạn Lý, anh cũng căng thẳng.
Lúc đi đến trước mặt ông, lý trí của anh mới quay về một chút.


Tần Dữ đã nghĩ xong phải nói thế nào với Bồ Vạn Lý, lúc gõ chữ có hơi căng thẳng, một từ gõ ba lần vẫn chưa gõ đúng.
Bồ Thần ngoan ngoãn đứng trước mặt Bồ Vạn Lý.
Bồ Vạn Lý vẫn hệt như trước đây cười ôn hòa, ông rất xin lỗi: [Bố nên nói với con một tiếng trước khi đến.]


Bồ Thần liều mạng lắc đầu, cũng là cô không tốt, vẫn luôn giấu bố bấy lâu nay.


Tần Dữ soạn xong chữ, đưa cho Bồ Vạn Lý xem: [Xin lỗi chú, bây giờ mới nói cho chú biết. Cháu thích Bồ Thần rất lâu rồi, từ hồi lớp mười đã bắt đầu thích cô ấy, chúng cháu hẹn sẵn đến khi lên đại học mới yêu đương. Sau khi quen biết chú và Bồ Thần, cháu làm gì cũng cảm thấy có động lực, cũng đã hòa giải với bố mẹ, bố cháu, ông nội bà nội đều rất thích Bồ Thần, bọn họ ủng hộ tất cả quyết định của cháu. Bồ Thần cũng vui vẻ và cố gắng hơn trước đây, chúng cháu đều càng trở nên tốt hơn, sau này cũng sẽ càng tốt hơn nữa, chú không cần lo lắng.]


Bồ Vạn Lý dùng sức vỗ vai Tần Dữ.
Trời lạnh, ông bảo con gái mau lên xe về nhà.
Đến khi lên xe taxi, Bồ Vạn Lý ngồi ghế phụ, để dành ghế sau cho hai đứa nhỏ.
Nhà của Tần Dữ vẫn ở chung cư đối diện trường, Tần Minh Nghệ sống quen ở đây, sau khi Tần Dữ tốt nghiệp cấp ba bà cũng lười đổi nơi ở.


Xe taxi đến nơi, dừng ở đầu hẻm.
Tần Dữ về nhà mình, Bồ Thần vẫy tay tạm biệt anh, cô dìu bố về tiệm sửa xe.
Tiếng bánh xe của vali vang lên trên hẻm nhỏ, đáng tiếc bố cô không nghe thấy, cũng không tưởng tượng ra đây là tiếng nóng lòng về nhà.


Cô không biết phải nói thế nào với bố, trong lòng vô cùng áy náy.
Cô lại khiến bố lo lắng rồi.
Đi ngang qua tiệm sửa xe, Bồ Vạn Lý không dừng bước, ông tạm thời buông vali ra, nói với con gái, hôm nay tan làm sớm, về nhà sẽ nấu đồ ăn ngon cho cô ăn.


Về đến nhà, điều hòa đã sớm mở sẵn, trong nhà vô cùng ấm áp.
Chuyện yêu đương là không thể tránh, cũng không thể không nói.


Bồ Thần thay đồ ở nhà, bước vào bếp giúp bố một tay, [Bố ơi, con và Tần Dữ bên nhau, bố thấy thế nào? Con cũng biết con không xứng với anh ấy nhưng con thật sự rất thích anh ấy, xin lỗi bố, bố lo lắng cho cô rồi, bây giờ lại phải nhọc lòng vì con.]


Bồ Vạn Lý an ủi con gái: [Không cần nghĩ nhiều, lúc yêu nhau vui vẻ là được. Đến khi không thể bên nhau nữa cũng không sao, đến lúc con buồn thì hãy về nhà, trong nhà còn có bố.]