Nơi Thế Giới Tĩnh Lặng Có Anh

Chương 27

Buổi sáng sáu giờ hai mươi hàng ngày đã trở thành thời điểm có tính nghi thức nhất trong ngày, anh xuất hiện trong hẻm đúng giờ, không gấp không vội chờ đợi Bồ Thần xuống lầu.
Sau khi Bồ Thần rửa mặt, sẽ lặng lẽ mở ban công ra nhìn một chút, đứng trên lầu vẫy vẫy tay với anh.


Tần Dữ cười với cô, ngày nào cũng sẽ gửi tin nhắn y chang như nhau: [Không cần vội, lát nữa cậu cứ ăn chậm chút.]
Bồ Thần vừa nhìn anh, vừa bấm chữ trên điện thoại, khi gửi đi còn kiểm tra lại xem có gõ sai chữ hay không, cô trả lời: [Tớ không vội, ăn cũng rất chậm, thật đó.]


Tần Dữ nhìn qua cửa sổ thủy tinh kéo dài thấy được một chậu hoa trên ban công, anh hỏi: [Mớ hoa cỏ kia là cậu trồng đó hả?]
Bồ Thần: [Là tớ mua, nhưng mà đều do ba tớ chăm sóc]
Tần Dữ hỏi: [Có thể tặng một chậu cho tớ không? Tớ chăm sóc cho.]


Tất nhiên Bồ Thần đồng ý tặng cho anh, cô chụp hết ảnh của những chậu cây trên ban công gửi cho anh: [Cậu chọn một chậu đi.]
---Đọc full tại Truyenfull.vn---


Tần Dữ cũng không biết có một số chậu tên gọi là gì, có thể nhìn ra là bọn chúng được chăm sóc rất tốt, tràn trề sức sống, anh chọn một chậu bé nhất: [Chọn chậu sen đá này nha.]
Trông có vẻ chắc là rất dễ trồng.


Đây cũng là chậu mà cô yêu thích nhất, có thể là cô có thần giao cách cảm với Tần Dữ.
Khi ăn cơm, Bồ Thần nói với bố, muốn đem theo chậu sen đá tới trường, sau khi học hành mệt mỏi thì có thể xoa dịu đôi mắt.


Bồ Vạn Lý: [Đợi cuối tuần, bố lại đến chợ cây cảnh chọn cho con vài chậu cây xanh, nhìn cái đó mắt mới dễ chịu.]
Bồ Thần mỉm cười: [Cảm ơn bố ạ.]
Không đến sáu giờ rưỡi, cô mang theo bữa sáng cho Tần Dữ, một tay khác thì xách theo chậu cây, đi thẳng một mạch đến chỗ Tần Dữ.


Tần Dữ không để ý tới ăn sáng, đón lấy chậu sen đá kia trước.
Bồ Thần nói với anh: [Chậu cây của tớ đều có tên, lúc học cấp hai tớ không có được một người bạn, cũng không muốn học hành, thấy nhàm chán quá nên đặt tên cho từng chậu cây.]


Tần Dữ hỏi: “Vậy cái chậu này tên gì?”
Bồ Thần: [Tên là Tiểu Tây Mễ.]
Tần Dữ nhìn vẻ mặt đầy nghiêm túc của cô, anh mỉm cười, "Cái tên này đẹp đấy."
Bồ Thần cũng cười: [Đúng không, tớ cũng thấy tên đẹp.]
Tần Dữ nhìn cô, đột nhiên muốn hôn cô một cái.


Nhưng thời gian và địa điểm đều không cho phép.
Anh tự thay đổi chủ đề: "Hôm nay cậu còn có quầng thâm mắt, có phải hôm qua lại thức khuya lắm không?”
Bồ Thần chột dạ, mắt chớp chớp: [Làm gì có.]


Tần Dữ thấy cô bất đắc dĩ, lại cam đoan lần nữa với cô: “Yên tâm, có tớ phụ đạo cho cậu, cậu không thể nào không thi đậu được đại học Chính trị và Pháp luật, cậu cũng đừng lo lắng lên lớp mười một chúng ta không học chung lớp.”


Sao Bồ Thần có thể không lo lắng cơ chứ, cô làm gì có được may mắn mà lại được học cùng lớp với anh.
Sáng sớm cô cũng không muốn nhắc tới chuyện mất hứng, đưa bữa sáng cho anh, cầm chậu cây Tiểu Tây Mễ giùm cậu, [Cậu mau ăn đi, lạnh rồi sẽ không ngon.]


Tần Dữ gật gật đầu, trong lòng nghĩ tới chuyện mà cô lo lắng.
- -
Tần Dữ đặc biệt để ý đến chậu cây "Tiểu Tây Mễ", trong giờ học còn mang nó ra phơi nắng trên hành lang, còn tìm thêm một số tài liệu làm sao nuôi dưỡng sen đá cho tốt.


Triệu Thù tiến lại gần, cô ấy cũng thích chậu sen đá đó, chính xác mà nói là cô ấy thích cái chậu nhỏ tinh xảo đó.


Cô ấy thương lượng với anh: "Chậu sen đá này của Thần Thần chứ gì? Bây giờ ngày nào cậu cũng phải phụ đạo cho Thần Thần, cũng không thể chia ra nhiều sức lực vậy, để tớ thay Thần Thần chăm sóc cho nó lúc ở trên trường cho."
"Cảm ơn, không cần đâu."


Tần Dữ sợ Triệu Thù đoạt mất, vội vàng cầm lên.
Triệu Thù cười khổ với hành động này của anh, công khai lên án anh: "Không phải chứ, trong mắt cậu tớ trở thành người cướp đoạt rồi à.”
Tần Dữ không tranh luận với cô ấy, bưng Tiểu Tây Mễ trở về lớp học.


Bồ Thần đang ở chỗ ngồi của mình uống sữa, anh tạm thời đưa Tiểu Tây Mễ cho cô cất giữ, "Tớ đi tìm thầy Lục."
Bồ Thần: [Cậu lại muốn xin nghỉ à?]
"Có chuyện khác, không phải xin nghỉ."
Còn là chuyện gì thì anh không nói.


Trong phòng làm việc, Lục Bách Thanh vừa mới trở về sau khi họp xong, cầm ly đang định đi rót nước thì Tần Dữ đưa giùm, đưa ly qua mà không nói lời nào: "Để cháu làm cho, chú ngồi nghỉ ngơi đi ạ."


Lục Bách Thanh nhìn Tần Dữ, chắc chắn có việc cần nhờ, hôm nay thế mà còn chủ động rót nước cho mình, "Nói đi, có chuyện gì?" Thế nào cũng không phải là chuyện vặt vãnh không làm xong bài tập.
Tần Dữ đưa ly nước cho Lục Bách Thanh, anh đã sớm soạn sẵn lời nói trong bụng: "Nghe nói sắp sửa chia lớp ạ."


"Ừ."
Lục Bách Thanh bắt đầu uống nước, không nói tiếp.


Tần Dữ đành phải chủ động nói ra ý đồ đến đây: "Cháu biết tới khi đó chú vẫn tiếp tục làm giáo viên chủ nhiệm của Bồ Thần, cháu muốn học chung một lớp với Bồ Thần, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể với chú nhỉ?"


Lục Bách Thanh ngước mắt: "Tại sao phải một mực chung lớp với Bồ Thần? Lý do."
Tần Dữ: "Lý do chính là sau này cháu có thể trở thành người một nhà với chú, muốn được đường hoàng gọi chú là chú*, bây giờ gọi cũng được."
(*) Chú ở đây là 姑父 - chồng của cô ruột.
Lục Bách Thanh: "..."


Suýt chút nữa bị sặc.
Thầy suy nghĩ lại chút, liên hệ với những hành vi khác thường trong khoảng thời gian này với Tần Dữ, thì ra thằng bé thích Bồ Thần.
"Tần Dữ, chú sắp xếp cháu ngồi chung với Bồ Thần, không phải..."


Tần Dữ ngắt ngang lời thầy: "Cháu biết, không phải để cháu ảnh hưởng đến chuyện học hành của Bồ Thần, cháu cũng biết chú đã tốn bao nhiêu thời gian trên người Bồ Thần để cô ấy bước ra, chú sợ Bồ Thần bị cháu làm tổn thương, chú không biết ăn nói sao với cô. Bây giờ cháu có nói với chú mấy lời ba hoa khoác lác, chú nhất định không tin, vậy chú nhìn biểu hiện của cháu có được không? Giống như cháu hiểu được tình hình học hành của cô ấy, biết cô ấy yếu kém ở chỗ nào để làm thầy phụ đạo, tuyệt đối không thể nào tìm ra được người thứ hai, vì vậy cháu cứ luôn muốn được chung lớp với cô ấy."


Lục Bách Thanh nhìn cậu: "Bắt đầu từ khi nào thế?"
Tần Dữ: "Ngày đầu tiên chuyển đến là đã thích cô ấy, không liên quan đến chú, chuyện này hoàn toàn là do trường học sắp xếp cho cháu đến học ở lớp 10."
Lục Bách Thanh: "..."


Tần Dữ nói: "Lúc trước chẳng phải chú còn thắc mắc sao cháu lại thành học bá à, là bởi vì Bồ Thần, cháu muốn giảng đề bài cho cô ấy."
Có giáo viên khác đi vào phòng làm việc, Tần Dữ đứng lên, khôi phục dáng vẻ học sinh ngoan ngoãn: "Em cảm ơn thầy Lục, vậy em trở về đây ạ."


Lục Bách Thanh á khẩu không nói nên lời, vung tay lên, bảo anh cút.


Một tuần tiếp theo, Tần Dữ không chờ Lục Bách Thanh đến tìm anh "tâm sự", ngày tháng cứ thế mà yên ả trôi qua, cho dù là trong tiết học anh văn, Lục Bách Thanh cũng không nhìn thấy anh có ánh mắt nào khác thường với Bồ Thần, hoàn toàn là dáng vẻ nhàn nhã bình thường.


Có lẽ Lục Bách Thanh đã đồng ý lời thỉnh cầu của anh, nhưng mà cũng không phải không có kèm điều kiện, điều kiện chính là anh phải duy trì thành tích ở hạng đầu, và thành tích của Bồ Thần cũng phải tiến bộ ổn định, nếu không thì Lục Bách Thanh có thể xếp bọn họ chung một lớp, thì cũng có khả năng sẽ tách bọn họ ra.


Trong lúc vô tình thì đón chào ngày 520 ( ), trong mắt rất nhiều bạn học cũng chỉ là một ngày không thể bình thường hơn.
Buổi trưa Tần Dữ nhận được tin nhắn của bố: [Thời gian này mẹ con bị tức giận không nhẹ, bị con chọc giận, lại bị bố chọc giận.]
Tần Dữ: [Mẹ con lại gọi điện thoại cho bố à?]


Hà Quân Thạc không giấu diếm: [Ừ, bà ấy vốn định để bố nói chuyện đàng hoàng với con, bố hiểu sai rồi, cứ tưởng là bảo bố quan tâm tới chuyện yêu đương của con một chút.]


Tần Dữ hỏi: [Bây giờ bố đứng chung chiến tuyến với mẹ con rồi, chuẩn bị chờ con tốt nghiệp cấp ba, cắt đứt mối tình của con với Bồ Thần sao?]


Hà Quân Thạc: [Không đến mức đó, con thích ai là chuyện của con, dù gì người ở cùng với Bồ Thần là con, nếu con có thể chấp nhận chuyện con bé không thể nói chuyện, vậy bố có gì mà không thể chấp nhận chứ? Bố không giống như mẹ con, trước nay bố chưa từng để ý tới ánh mắt của người khác, nếu không bố cũng chẳng để tâm chuyện con theo họ bà ấy, đúng không nào?]


Đúng thì cũng đúng đó.
Hà Quân Thạc lại nhắn tiếp: [Bố muốn hỏi con, có phải con đồng cảm với Bồ Thần?]
Tần Dữ: [Lúc con có cảm tình với cô ấy, con không biết cổ họng của cô ấy không nói chuyện được.]
Hà Quân Thạc: [Vậy thì được]


Ông nhắc nhở con trai: [Đừng chỉ lo học hành, hôm nay là ngày 20 tháng 5 đấy.]
Tần Dữ: "..."
Anh phát hiện nếu bỏ qua phần không xứng đáng với nghĩa vụ làm bố, thì sống cùng ông cũng khá là vui vẻ. 
[Con biết rồi, quà chuẩn bị từ sớm rồi ạ.]


Anh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, Bồ Thần và Triệu Thù đang nằm sấp trên lan can ngoài hành lang để tán chuyện.
Triệu Thù bùi ngùi, ngày tháng trôi qua quá nhanh, đảo mắt là tới kỳ thi tháng rồi, mà cô ấy còn chưa thoát ra khỏi cuốn tiểu thuyết đọc lúc trước.


Theo ý của cô ấy mà nói, kết thúc mở còn không phải là BE sao?
Hai tay cô ấy chống cằm, tự mình độc thoại: "Lúc trước tớ rất xem thường người thầm mến, trong lòng thấy thích thì theo đuổi thôi, làm ba cái gì mà đơn phương, ghê! Bây giờ thì tới rồi..." Cô ấy muốn nói lại thôi.


Bây giờ chính cô ấy trải nghiệm mới nhận ra, thầm mến là vì biết khoảng cách giữa mình và người kia quá lớn, không dám bày tỏ, cho dù dám bày tỏ thì kết cục cũng sẽ bị từ chối.
Cần gì phải tự mình khó chịu.


Bồ Thần chờ gần cả phút mà vẫn chưa nghe Triệu Thù nói cho hết câu, cô hỏi: ["Bây giờ tới rồi" nghĩa là sao?]
Triệu Thù cười cười: "Bây giờ đã đến ngày 20 tháng 5, bày tỏ cũng phải đi xếp hàng."
Cô ấy trả lời chẳng dính dáng gì đến câu hỏi.


Bồ Thần suy đoán: [Cậu có người để thích rồi sao?]
Triệu Thù: "Có chứ, nam chính tiểu thuyết, nhưng tiếc là ra nước ngoài rồi."
Bồ Thần cười, nói cô ấy nhập vai diễn quá sâu.


Triệu Thù phiền muộn, lấp tức tới kỳ thi tháng rồi, cô ấy ở phòng thi cuối cùng, còn Bành Tĩnh Dương ở phòng đầu tiên, khoảng cách này xa vời ngàn dặm.
Lại tán chuyện thêm một lúc, hai người mới quay về chỗ ngồi của mình.
Bồ Thần ngồi xuống, Tần Dữ nhỏ tiếng ra hiệu với cô: "Đưa tay ra."
"?"


"Tặng cho cậu món quà nhỏ."
Bàn tay Bồ Thần từ trên bàn đưa ra, anh lấy món quà đã chuẩn bị sẵn từ trong ngăn tủ ra, đặt vào lòng bàn tay cô, "Chúc cậu ngày 520 hạnh phúc."


Là một chiếc lắc tay kết từ kẹo thiên chỉ hạc, là những viên kẹo đường rất nhiều màu sắc, mỗi hai viên kẹo thì có một sợi dây thun màu sắc rực rỡ cột lại, muôn vàng màu sắc như ảo như mộng.
Tần Dữ sợ tặng món quà quá quý thì trong lòng cô sẽ có gánh nặng, cho nên anh tự mình làm ra.


Hôm qua anh ở nhà làm cả đêm, lúc ban đầu chưa thành thạo, làm ra nhìn không đẹp, tặng cho Bồ Thần là thành phẩm mà anh làm tới lần thứ ba mới xong.
Anh hứa hẹn với cô: "Đợi sau này tớ tự kiếm được tiền, sẽ mua tặng cho cậu chiếc vòng tay đẹp nhất mắc tiền nhất."


Bồ Thần: [Đây là chiếc vòng tay đẹp nhất, mắc tiền nhất rồi.]
Tần Dữ đối diện với cô, cười một cái rồi nói: "Tổng cộng có chín viên kẹo, không cho phép ăn vụng."


Bồ Thần cẩn thận tháo chiếc vòng tay khỏi cổ tay mình, cô nằm sấp trên bàn, lật chiếc vòng tay qua lại rồi ngắm nhìn, khi ngẩng đầu lên, Tần Dữ đang nhìn cô chăm chú, cô vội vàng nhìn sang chỗ khác.


Sau buổi chiều hôm ấy, bất kể là thời tiết hay ngọn gió đầu hè từ ngoài cửa sổ lùa vào, đều dịu dàng ấm áp như ánh mắt của anh.


Tiếp đó, cho dù là đã bao năm trôi qua, chỉ cần nhìn đến chiếc vòng tay đó cô đều có thể nhớ rõ ràng từng giây từng phút của buổi trưa ngày hôm ấy, đồng thời nhớ cả từng ánh mắt mà Tần Dữ dành cho cô.


Anh nói tổng cộng có chín viên, không cho phép ăn vụng, sao mà cô nỡ lòng nào ăn được kia chứ, cứ luôn cất giữ trong tủ lạnh.


Thời gian lặng lẽ trôi qua qua không một tiếng động, hai đợt xuân hạ thu đông lướt qua, ở nơi con hẻm nhỏ đó, Tần Dữ đã cùng đi với cô vô số lần, buổi sáng đón cô, buổi chiều đưa cô về.
Có một ngày, anh nói với cô: Thần Thần, cậu đã cao lên được mấy phân rồi nhỉ.


Đúng vậy, đã cao hơn, cũng lớn hơn, bọn họ cũng sắp sửa đi đến ngã rẽ tách biệt nhau.
Lần gặp đầu của tuổi mười sáu.
Ở bên nhau lúc tuổi mười bảy.
Trưởng thành ở tuổi mười tám.
Tháng mười của năm mười chín tuổi đó, cô và Tần Dữ đã học năm nhất đại học.


Kỳ nghỉ tháng mười một, cô từ trường về nhà, ở cửa hàng sửa xe của bố, cô đã gặp em gái nhỏ của tiệm giặt là kế bên.


Em gái nhỏ đã tốt nghiệp trường mẫu giáo, năm nay lên lớp một, ban đầu cô tặng cho cô nhóc ấy hai con gấu búp bê đồ chơi, cô nhóc ấy còn đó nhận còn xem như bảo vật.
Cô nhóc gặp cô: "Chị ơi, anh Tần Dữ đâu ạ?"
Cô: "Anh ấy ra nước ngoài rồi."


Tần Dữ đã nộp đơn thành công vào học viện Ivy ngành học mũi nhọn như anh hằng mong, sau kỳ thi đại học cô vẫn phát huy như bình thường, thi đậu vào trường đại học Chính trị và Pháp luật mà cô ngưỡng mộ trong lòng, Bành Tĩnh Dương cũng ở Bắc Kinh, cậu được tuyển vào đại học Thanh Hoa.


Triệu Thù ở Tô Thành học ở một trường đại học chuyên khoa.
Thầy Lục lại bắt đầu dạy học từ lớp mười, nghe bố nói, tuần nào thầy ấy cũng đến cửa hàng sửa xe của bố hai ba lần như cũ.
Trong mấy năm qua, thầy đã thuần thục dùng thủ ngữ nói chuyện với bố.


Cô ở nước ngoài phụ trách hạng mục kia, vẫn chưa hoàn tất, nghe nói chắc cuối năm mới xong.


Gần cuối kỳ nghỉ tháng mười một, ngày mai cô phải ở lại trường, bố làm cho cô vài món kho, để cô mang đến ăn với bạn cùng phòng, lúc ở trường, mỗi lần cô nói chuyện qua video với bố, bạn cùng phòng đều dùng thủ ngữ chào hỏi với bố, nói rằng chú Bồ ơi, đồ ăn ngon quá ạ.


Bạn cùng phòng đều là người mê ăn uống, hơn một tháng từ lúc khai giảng chỉ học nói được mỗi một câu thủ ngữ.


Bồ Vạn Lý nhìn thấy chiếc vòng tay kia ở trong tủ lạnh, cất trong một chiếc túi zip cất trong tủ lạnh cũng đã hơn hai năm rưỡi: [Thần Thần, chiếc vòng tay bằng đường này hết hạn rồi phải không? Còn ăn được không con?]
Bồ Thần: [Bố, cái này sẽ không hết hạn đâu ạ, bố cứ để trong đó đi ạ.]


Đồ mà Tần Dữ đưa cho cô, từ trước tới nay chưa từng hết hạn, mãi mãi tươi mới.
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng, Bồ Vạn Lý đưa Bồ Thần đến trạm tàu điện, trước khi ra khỏi nhà, ông sợ bị thiếu sót đồ nên đã kiểm tra vali của con gái ba lần.


Bồ Thần nhét cục sạc vào trong ba lô: [Bố, không sao đâu mà, có quên đồ gì thì tới lúc đó gửi cho con sau ạ.]


Lần này đưa con gái đến trạm xe trong lòng dễ chịu hơn so với lần trước, lần khai giảng sau kỳ nghỉ hè kia, ông không yên tâm chuyện con gái quá xa nhà, sợ con gái ở trên trường sẽ bị ức hϊế͙p͙, khoảng thời gian đó em mất ngủ cả đêm.


Nhìn thấy con gái hòa hợp với bạn cùng phòng, bọn họ đều đặc biệt chăm sóc cho con gái, trái tim ông mới hoàn toàn dịu xuống.
Đi đến trạm xe, lúc sắp đi, Bồ Vạn Lý hỏi con gái: [Thầy Lục đi đón con hay sao?]


Bồ Thần gật đầu: [Thầy Lục nói vé xe thầy ấy là ngày mai về lại Tô Thành, vừa hay có thời gian rảnh nên lại đưa con tới trường, bố cứ yên tâm đi ạ.]
Cô vẫy tay chào tạm biệt bố, xoay khi xoay người đi thì không dám quay lại nhìn bố nữa, trước mắt có hơi mờ ảo, cô ra sức ngăn nước mắt lại.


Tàu điện rời khỏi Tô Thành, chạy thẳng về Bắc Kinh.


Bồ Thần tìm cái chụp mắt đeo lên, tựa vào sau ghế nghỉ ngơi, tâm tư lơ đãng không có mục đích, cơn buồn ngủ ập đến, ý thức dần dần trở nên mơ hồ, cảm giác như đi vào giấc mơ, nhưng cô vẫn biết hiện tại mình đang ở trên tàu điện đi đến Bắc Kinh.


Trong giấc mơ, cô nằm mơ về cái ngày đầu tiên mà Tần Dữ chuyển đến, bạn học ở lớp kế bên đứng ở ngay cửa lớp học mà hét to với cô: "Bồ Thần, thầy Lục gọi cậu kìa."
Sau đó cảnh trong giấc mơ cắt đến phòng làm việc, Lục Bách Thanh nhận một cuộc điện thoại, có học sinh được chuyển vào.


Tiếp đó, cô nhìn thấy bạn học sinh mới được chuyển đến, biết tên anh là Tần Dữ.
"Cán sự môn, phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm ở đâu vậy?” Tần Dữ đột nhiên thốt lên một câu.
Khung cảnh trong giấc mơ có hơi lộn xộn.


Cô hé miệng, nhưng làm cách nào cũng không thể phát ra âm thanh, trong lúc cuống quýt thì tỉnh lại.
Bồ Thần ú ớ vài lần, cô đã nằm mơ thấy cảnh tượng này vài lần, cô tháo bịt mắt, lấy điện thoại ra xem thời gian, đã đi hơn nửa chuyến đi.


Bỗng nhiên trong lúc đó, cô đặc biệt nhớ tới Tần Dữ, lúc này bên chỗ anh là ngay lúc nửa đêm.
- -
Mà lúc này, trong biệt thự nhà họ Lục.
"Rừm rừm rừm..." Tiếng chuông báo vang lên.
Lục Bách Thanh lấy điện thoại ra, đây là chuông báo chuẩn bị đi đón Bồ Thần, anh ấy tắt đi.


"Rốt cuộc cháu có nghe ông đang nói gì không hả!" Ông cụ Lục cầm tờ báo đập lên bàn trà, không hài lòng vì sự lơ đãng của Lục Bách Thanh.
"Cháu nghe thấy rồi." Lục Bách Thanh đứng dậy, "Ông nội, cháu còn có việc."
"Việc công ty à?"
"Đi đón người ạ."


Ông cụ Lục lười phải quanh co, nói: "Đón Bồ Thần phải không?"
Bước chân Lục Bách Thanh dừng lại, trầm ngâm nhìn ông nội trong một khoảnh khắc, xem ra chuyện gì ông nội cũng biết.
Anh ấy không phủ nhận chuyện đi đón Bồ Thần, hỏi: "Ông có nói với những người khác trong nhà không ạ?"


Ông cụ Lục hừ một tiếng, không tiếp lời.
Lục Bách Thanh đã hiểu rõ, ông nội đang tạm thời thay anh ấy che giấu, mẹ vẫn chưa biết.


Ông cụ Lục nhịn tới bây giờ, cách đây một tháng ông biết được Lục Bách Thanh làm giáo viên bộ môn ở Tô Thành, điểm của khối lớp thằng bé dẫn dắt đạt mức điểm cao mới, lúc nghe người ngoài báo cho tin tức này, ông vừa giận vừa buồn cười, đứa cháu này của ông vậy mà lại có tiền đồ.


"Nói cho ông nghe xem nào, lớp của bọn cháu thi tốt như vậy, cháu lãnh được bao nhiêu tiền thưởng?"
Lục Bách Thanh không nghĩ tới hướng đi này, anh ấy có hơi không tiếp nhận kịp chiêu của ông nội.
"Ông nội, ông có chuyện gì muốn nói cứ nói thẳng ra đi ạ."


Gương mặt ông cụ Lục trở nên nghiêm túc lạnh lùng: "Lần này cháu về Tô Thành xử lý xong xuôi việc trong trường, nhanh chóng quay về Bắc Kinh cho ông, bản thân cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi, làm việc gì cũng tùy theo ý mình."


Lục Bách Thanh cắt đứt dòng suy nghĩ của ông nội: "Chuyện quay về là không thể ạ, sau này cháu sẽ sinh sống thường xuyên ở Tô Thành."
Anh ấy biết chỉ cần nói ra câu này, ông nội nhất định sẽ nổi cơn thịnh nộ.


Sợ huyết áp ông tăng cao nên Lục Bách Thanh vẫn chưa có cơ hội mở lời nói với ông nội, "Hay là ông đến Tô Thành chung với cháu đi, ở bên đó cũng thích hợp dưỡng già, không khí hợp lòng người, trời lạnh ông cũng không cần phải xoa kem dưỡng da thì da mặt ông cũng không bị khô nẻ. Còn có nhà hàng nấu ăn ngon ở dưới lầu của nhà Văn Tâm ở con hẻm kia, đảm bảo ông ăn rồi là muốn đi tiếp. Bây giờ cháu cũng quen thân với mấy ông chủ tiệm đó, bất kể mua món gì cũng được giá rẻ nhất."


Ông cụ Lục giơ tay giữa không trung chỉ vào anh đang đứng dưới lầu: "Cháu như thế này là muốn chọc ông tức chết!" Ông thở nhẹ một hơi, "Những lời này lần sau đi mà nói với bố cháu có được không? Bố cháu chọc ông tức cả nửa đời người rồi, kết quả là bây giờ cháu còn tiếp tục đi chọc tức ông."


Lục Bách Thanh châm thêm trà nóng cho ông, anh ấy không cố ý chọc tức ông, chỉ là lời nói cứ liên tiếp tuôn ra mà thôi.


Ông cụ Lục bị chọc tức cũng chẳng còn hứng thú gì để mà đi thưởng thức trà, dùng lời hay khuyên nhủ: "Cháu đừng nghĩ tới chuyện tái hôn với Bồ Văn Tâm, mẹ cháu không thể nào đồng ý, tính tình của mẹ cháu như vậy, không ai nói được đâu"


"Cháu cần mẹ cháu đồng ý làm gì chứ, bây giờ là Văn Tâm không tha thứ cho cháu, chẳng liên quan tới những người khác." Lục Bách Thanh vì muốn ông nguôi giận, bảo quản gia mang bàn cờ bày ra, "Chờ cháu đón người xong, cháu sẽ cùng chơi cờ với ông."


Ông cụ Lục gọi thẳng tên họ đầy đủ của anh ấy: "Lục Bách Thanh, cháu đừng có giả bộ ngớ ngẩn để gạt ông, ông nói chuyện nghiêm túc với cháu, cháu bày cờ cái gì hả?"


"Ông ơi, ông đừng lo lắng chuyện của cháu, trong lòng cháu có cân nhắc. Chuyện khi nãy cháu nói đi Tô Thành dưỡng lão, ông thật sự vẫn nên ngẫm nghĩ suy xét. Nếu mà cháu tái hôn với Văn Tâm, ông nhất định phải về phe cháu, tới lúc đó trong nhà không có ai thích ông, ông nói ông ở lại trong nhà làm cho không khí ngột ngạt làm gì kia chứ."


Ông cụ Lục: "..."
Còn phải đi đến trạm xe đón người gấp, nói xong, Lục Bách Thanh cất bước chân đi ngay.