Nơi Thế Giới Tĩnh Lặng Có Anh

Chương 19

Hôm sau là thứ hai, chính thức khai giảng.
Tiết đầu tiên của buổi sáng là Toán, ngoại trừ Tần Dữ ra, thần kinh của những người khác luôn luôn kéo căng.


Bồ Thần ngồi thẳng ngay ngắn, chăm chú nghe giáo viên dạy Toán giảng bài, thỉnh thoảng khóe mắt có thể nhìn thấy Tần Dữ lật một trang tạp chí, cuối cùng hơn mười phút, anh nằm sấp trên bàn bất giác ngủ thϊế͙p͙ đi mất.


Tiếng chuông vang lên, giờ Toán kết thúc, tất cả mọi người tựa như thở phào nhẹ nhõm, có người làm bộ đấm bóp eo, nói ngồi cứng ngắc một tiết học, đau lưng mỏi eo.


Giáo viên môn Toán phủi bụi phấn trên tay, mặc áo khoác vào rồi hướng về phía Tần Dữ: “Tần Dữ, tới đây một chút.” Thầy ấy cầm sách giáo khoa đi ra hành lang bên ngoài phòng học.
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn Tần Dữ, yên lặng đồng cảm với anh.


Tần Dữ không phải cố ý muốn ngủ trong lớp, khiêu khích sự uy nghiêm của thầy dạy Toán, hôm qua anh vụng trộm chụp lại tất bài tập kỳ nghỉ đông của Bồ Thần, sau khi về nhà thì sửa từng môn một, điều chỉnh quy kết những chỗ cô dễ sai và yếu kém, để cô biết được mình nên bỏ công sức vào đâu.


Vừa làm là làm đến ba giờ rưỡi sáng.
Buổi sáng sáu giờ rời giường, tổng cộng ngủ hơn hai tiếng đồng hồ.
Vừa rồi buồn ngủ đến mức khó nhịn được, anh híp mắt mấy phút, ai biết được lại ngủ thϊế͙p͙ đi.
Anh kính cẩn lễ phép đứng ở đó, chờ nhận lấy sự phê bình của thầy giáo.


Thầy dạy Toán không giáo dục tư tưởng cho anh, cũng không dạy dỗ anh, thầy ấy nói: “Trong bài kiểm tra Toán cuối kỳ của kỳ trước, câu hỏi thứ ba của phần điền vào chỗ trống, cả trường chỉ có một mình em làm đúng, Bành Tĩnh Dương cũng làm sai, cái đề đó cũng không phải viết lung tung là có thể viết ra được câu trả lời.”


Vẻ mặt Tần Dữ mờ mịt, đề đó rất khó à?
Lúc ấy anh chỉ muốn kiểm tra tám mươi điểm, đã tính toán xong điểm số rồi thì bắt đầu làm bài, không chú ý đến bài khó hay dễ.
Thầy Toán hỏi anh, có phải đã học xong Toán cấp 3 rồi không.


Tần Dữ gật đầu: “Vâng, đã sớm học xong phần của cấp 3 rồi ạ.”
Trong mấy tháng nằm viện lúc trước, anh rảnh rỗi nhàm chán, không muốn tham gia thi nữa, thế là cũng đã tự học Toán cấp 3 rồi.
Thầy dạy Toán buồn bực: “Không tham gia thi?”


Tần Dữ không muốn nhiều lời, anh nói: “Không có hứng thú ạ.”


Con người thầy dạy Toán chưa từng tùy tiện đưa ra kết luận đối với sự việc mình không hiểu rõ, càng sẽ không lên mặt thuyết giáo đạo lý, chỉ là Tần Dữ có thiên phú và trình độ Toán học như vậy, không tham gia thi thì rất đáng tiếc.


Giọng điệu thầy ấy hòa ái: “Cho dù biết hết rồi thì cũng không thể ngủ trong giờ học được, ảnh hưởng không tốt. Lần sau vào giờ của thầy em có thể học bù tiếng Anh, tránh cho lại mượn chép bài của người ta.”
Tần Dữ: “...”


Đến bây giờ thầy Toán vẫn nhớ rõ tám tờ bài tiếng Anh mà anh đã chép của Bồ Thần lúc vừa mới chuyển đến.


“Ngày nào đó mà em cảm thấy hứng thú đối với thi Toán thì có thể tìm thầy, với trình độ của thầy thì hẳn là vẫn có thể phụ đạo được cho em.” Thầy dạy Toán cầm sách giáo khoa phủi phủi bụi phấn trên quần, sau đó sải bước rời đi.


Tần Dữ ở trên hành lang hứng gió lạnh mấy phút rồi quay lại phòng học.
Bồ Thần thấy sắc mặt của anh không khác bình thường, xem ra thầy Toán cũng không nói quá nặng lời, cô yên lòng, cầm cái ly đi rót nước.
Còn chưa đi tới cửa thì đã có người ở sau lưng gọi cô: “Bồ Thần.”


Bồ Thần quay đầu, Tần Dữ lấy ra một cái ly từ hộc bàn, cách khoảng không lắc lắc với cô: “Giúp tớ rót ly nước với.”


Hôm nay Tần Dữ không mang bình nước, anh đã uống hết nước được vận chuyển từ nước ngoài về rồi, trong mấy ngày sau kỳ nghỉ đông anh luôn trong trạng thái cạn lương thực, mẹ đi công tác vẫn chưa về, anh chỉ có thể tạm thời uống nước khác.


Bồ Thần quay lại cầm lấy cái ly của anh, đúng lúc nhờ vào đó mà nhìn anh nhiều thêm vài lần.
Tần Dữ đưa ly cho cô: “Phải lấy nước không lạnh không nóng nha.”
Bồ Thần: “...”
Tần Dữ không thấy được Bồ Thần đang có biểu cảm gì, anh vùi đầu nhìn cuốn tạp chí tiếng Anh kỳ với nhất.


Bồ Thần cầm hai cái ly đi ra khỏi phòng học, ở trên hàng lang chạm mặt mấy bạn nữ ở lớp 10/11 sát vách, mấy người xì xào bàn tán, đi sát vào cửa sổ lớp 10/10 của bọn họ, đi ngang qua cửa sổ thì đi cực chậm, cách cửa sổ thủy tinh nhìn vào trong phòng học.


Bồ Thần biết bọn họ đang nhìn Tần Dữ, hiện tại nghỉ giữa giờ Tần Dữ không đi ra hành lang chơi game, làm hại các bạn nữ muốn nhìn anh thì chỉ có thể đi tới đi lui bên cửa sổ từng lần một.


Hôm nay chủ đề của phòng trà nước không còn liên quan đến Tần Dữ nữa, từng người một than thở, nói lần thi cuối kỳ trước đó không ra sao, lo lắng buổi chiều họp phụ huynh.
Bồ Thần rót nước rồi quay lại phòng học, Tần Dữ đúng lúc cất đi tạp chí, anh đưa cánh tay dài qua nhận lấy ly nước từ trong tay cô.


“Nước có nóng không?” Anh hỏi.
Bồ Thần lấy điện thoại từ trong túi gõ chữ: [Cậu uống chậm một chút, tớ cũng không biết có nóng hay không.]
Tần Dữ đứng lên hoạt động một chút, lưng dựa vào bệ cửa, tư thế có sự lười biếng không nói ra được.


Anh mở ly ra uống hai ngụm, có chút không quen với mùi vị này.
Lúc này màn hình của điện thoại đặt ở góc bàn sáng lên, có tin nhắn tới, anh cầm điện thoại mở ra, mẹ nhắn: [Mẹ vừa tới Thượng Hải, buổi tối có thể chạy về tham gia họp phụ huynh.]


Năm ngoái mẹ đến Boston công tác, ở đó ba tuần, anh không biết ngày nào mẹ về, không nói cho bà biết chuyện họp phụ huynh, xem ra Lục Bách Thanh đã liên hệ trực tiếp với mẹ.
Bởi vì phải họp phụ huynh, hôm nay cả trường đều không có giờ tự học buổi tối, buổi chiều sau bốn tiết là có thể tan học.


Tần Dữ thu dọn tất cả sách ôn tập bỏ vào trong cặp, anh nói với Bồ Thần: “Một lát nữa gửi cho tớ bài tập các môn.”
Bồ Thần: [Không phải cậu nói cố gắng học tập à.]


Tần Dữ ý thức được mình nói không rõ ràng, anh cười: “Không có bảo cậu gửi đáp án, cậu gửi cho tớ bài tập mà thầy cô giao làm ấy.” Anh lên lớp chỉ lo xem tạp chí, không nghe thấy thầy cô ở trên lớp nói gì.


Bồ Thần đồng ý, không khỏi lo lắng vấn đề bài tập của anh, cả một ngày không có tiết nào là anh có thể nghiêm túc nghe giảng, cô hỏi: [Cậu định lên mạng tìm đáp án hả? Tìm từng đề một thì mất thời gian, đến nửa đêm cũng không chắc có thể làm xong được.]


“Tớ không cần đến nửa tiếng là có thể hoàn thành tất cả các bài tập rồi.” Tần Dữ đùa với cô: “Đến lúc đó tớ gửi đáp án cho cậu nhé?”


Bồ Thần: [Nếu như cậu nhắm mắt viết đại, vậy thì còn không bằng trực tiếp chép đáp án của tớ, ít nhất chép một lần sẽ có ấn tượng, lúc thầy cô sửa bài cũng sẽ không bị đáp án linh tinh của cậu chọc giận.]


Tần Dữ cười nói: “Bạn học Bồ Thần của chúng ta thật đúng là lo nước thương dân.”
Tai của Bồ Thần có chút nóng, cô thầm nghĩ, cô không có chí hướng lớn như vậy, chỉ là lo cho anh mà thôi.


Tần Dữ kéo khóa kéo của chiếc ba lô màu đen, hạ thấp thái độ cam đoan với cô: “Tớ làm đàng hoàng, tuyệt đối sẽ không lừa gạt thầy cô, như vậy được rồi chứ.”
Bồ Thần gật đầu, tạm thời tin anh.
Các bạn trong phòng học rời đi gần hết, chỉ còn người trực nhật ngày hôm nay.


Tần Dữ đứng dậy hỏi cô: “Có muốn đi cùng tớ không?” Anh rất muốn đi cùng với cô.
Bồ Thần: [Cậu đi trước đi, tớ còn phải trực nhật.]
Tần Dữ không hiểu: “Không phải cậu cùng một tổ với tớ sao, sao hôm nay lại trực nhật?”


Bồ Thần: [Giúp các bạn khác, trước kia bọn họ cũng đã giúp tớ. Đúng lúc chờ cô của tớ.]
Tần Dữ nhìn cô: “Cô...cô của cậu đến họp phụ huynh cho cậu?”
Bồ Thần gật đầu.


Tần Dữ đồng cảm với Lục Bách Thanh mấy giây, điện thoại lại một lần nữa sáng lên, lần này là một tin nhắn hàng hóa tới, đồ ông bà nội gửi từ nước ngoài về cho anh cuối cùng cũng đã tới Tô Thành.
Anh vội vã đi lấy hàng, cầm ba lô lên rời khỏi phòng học.


Họp phụ huynh bắt đầu vào sáu giờ rưỡi, lúc sáu giờ mười lăm thì phụ huynh đã lục tục đến.
Vệ sinh trong lớp đã được dọn dẹp, Bồ Thần hỗ trợ đi đổ rác, cô đi xuống từ cầu thang phía Tây của tòa nhà, Bồ Văn Tâm đi đến từ cầu thang phía Đông, hai người vừa vặn bỏ lỡ nhau.


Bồ Thần đi đổ rác xong quay lại, nhìn thấy một người phụ nữ bước đi mang theo khí chất ở trước tòa nhà dạy học, bà đeo kính râm, mặc áo khoác kiểu kinh điển của Burberry, trong lúc giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự quyết đoán lão luyện của người phụ nữ mạnh mẽ nơi công sở.


Cô không nhìn nữa, rẽ lên cầu thang.
Tần Minh Nghệ nhìn đồng hồ, còn mười phút nữa cuộc họp phụ huynh mới bắt đầu, bà gắng sức đuổi theo cuối cùng cũng không đến trễ, bà lấy kính râm xuống cất vào trong túi, trước khi đến đã quên hỏi phòng học của Tần Dữ ở lầu mấy.


“Bạn học, chào cháu.”
Bà gọi một nữ sinh đang muốn đi lên lầu ở phía trước bà không xa.
Bồ Thần không biết có phải là gọi mình hay không, cô quay người theo thói quen.
Tần Minh Nghệ đến gần, không nghĩ tới nữ sinh đó là Bồ Thần, bà cười cười: “Còn nhớ cô không?”


Bồ Thần nhìn chằm chằm Tần Minh Nghệ mấy giây mới có ấn tượng, hơn hai tháng trước cô đã gặp người trước mắt này ở văn phòng của thầy Lục, cô gật gật đầu, bày tỏ là nhớ.
Tần Minh Nghệ: “Cháu là Bồ Thần đúng không, cô là mẹ của Tần Dữ.”


Dưới chân của Bồ Thần suýt chút nữa không ổn định, vẫn may tay trái còn nắm lấy lan can cầu thang, không để người ta nhìn ra sự thất thố vừa rồi của cô.
Cô lấy điện thoại ra gõ chữ: [Chào cô ạ, ngại quá, cháu không biết nói.]


“Cô biết, thầy Lục của các cháu thường xuyên khen cháu, nếu như Tần Dữ nhà cô hiểu chuyện như cháu thì tốt rồi.”
Tần Minh Nghệ khoác hờ tay lên đầu vai của Bồ Thần, giống như an ủi cô: “Đi thôi, đi lên lầu, cô không biết phòng học của các cháu ở lầu mấy, đúng lúc cùng cháu đi lên.”


Bồ Thần bước lên cầu thang, Tần Minh Nghệ thu tay lại.
Trong hành lang yên tĩnh quanh quẩn tiếng giày cao gót tinh tế, còn có tiếng giày đi tuyết rất nhỏ.
Bồ Thần nói cho Tần Minh Nghệ biết: [Tần Dữ ngồi ở vị trí hàng thứ năm, phía Nam gần cửa sổ, nhà cháu là cô của cháu đến họp.]


Đưa Tần Minh Nghệ đến cửa phòng học, cô đi nhà vệ sinh rửa tay.
Tần Minh Nghệ đi vào phòng học từ cửa trước, lúc tìm được chỗ ngồi của con trai, dưới chân bà bỗng nhiên dừng lại.
Vợ cũ của Lục Bách Thanh lại là cô của Bồ Thần.


Bà đã từng thấy vợ cũ của Lục Bách Thanh, lúc Lục Bách Thanh vẫn chưa ly hôn, ở Bắc Kinh bà đã từng thấy Lục Bách Thanh mang theo vợ đi dạo phố, có điều hai người bọn họ không nhìn thấy bà.
Sau đó ở Thượng Hải, bà còn gặp được hai người bọn họ một lần.


Bởi vì cô của Bồ Thần có dung mạo xinh đẹp, bà có ấn tượng sâu sắc, qua đi lâu như vậy, bà vẫn có thể liếc mắt là nhận ra.
Về phần tại sao Lục Bách Thanh tới trường này làm giáo viên, hiện tại đã có đáp án.


Rất nhanh Tần Minh Nghệ đã điều chỉnh lại biểu cảm kinh ngạc, bà cất bước đi qua, khi Bồ Văn Tâm ngẩng đầu nhìn qua, bà khẽ cười với Bồ Văn Tâm.
Từ trong nụ cười chủ động của Tần Minh Nghệ, Bồ Văn Tâm đã đoán được, bà hẳn là mẹ của bạn cùng bàn của cháu gái.


“Chào chị, tôi là cô của Bồ Thần.”
“Chào cô, tôi là mẹ của Tần Dữ.”
Sau khi ngồi xuống, hai người chính thức giới thiệu một phen.
Theo cuộc trò chuyện say sưa, ai cũng không chú ý tới Lục Bách Thanh đứng ở trên bục giảng từ lúc nào.


Lục Bách Thanh giả vờ lật xem tài liệu chuẩn bị cho buổi họp phụ huynh lần này, trước mắt là một mảng trống không, không nhìn vào được một chữ nào.
Chờ Lục Bách Thanh một lần nữa ngẩng đầu lên thì đã cùng Bồ Văn Tâm bốn mắt nhìn nhau.


Trong ánh mắt cô ấy là đủ loại cảm xúc đang cuộn trào, giống như anh ấy.
Lục Bách Thanh để bản thân mình rời mắt, nhìn thời gian trên điện thoại, anh ấy bắt đầu cuộc họp.
Bồ Văn Tâm chống trán, ngăn cản ánh mắt của Tần Minh Nghệ, cô ấy ngơ ngác nhìn lên bục giảng.


Sau khi bọn họ ly hôn thì không có liên lạc gì, cô ấy cho rằng anh ấy đã sớm lấy vợ sinh con, đã không còn yêu cô ấy từ lâu rồi.


Bất kể như thế nào, cô ấy cũng không nghĩ tới, anh ấy đến quê của mình, làm thầy chủ nhiệm của cháu gái mình, mỗi tuần đều đến tiệm sửa xe mấy chuyến, còn học được thủ ngữ.


Họp phụ huynh kéo dài gần một tiếng, sau khi kết thúc thì có không ít phụ huynh vây quanh một bên bục giảng, muốn hiểu rõ hơn tình hình của con mình từ chỗ Lục Bách Thanh.


Tần Minh Nghệ đã sớm đi về, Bồ Thần ngồi ở chỗ của Tần Dữ làm bài tập, Bồ Văn Tầm cầm sách giáo khoa của cháu gái lật xem, chờ nói chuyện riêng với Lục Bách Thanh.


Cô ấy không xem được một từ vựng nào trên sách tiếng Anh, trước mắt, trong lòng, tất cả đều là Lục Bách Thanh, còn có quá khứ của mình và anh ấy.
Hơn nửa tiếng trôi qua, các phụ huynh mới dần dần tản đi.


Trong phòng học cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, chỉ có lúc Bồ Thần viết chữ thì phát ra tiếng “Sàn sạt”.
Lục Bách Thanh xoay người, trên quần tây dài màu đen dính bụi phấn màu xanh, anh ấy dùng mu bàn tay phủi đi, cầm áo khoác lên rồi đi về phía Bồ Văn Tâm.


Bước chân của anh ấy có nhẹ hơn nữa thì cũng đi trong lòng Bồ Văn Tâm. Cô ấy nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, hơn một tiếng đồng hồ, trái tim như dời sông lấp biển dần dần bình tĩnh trở lại, nhưng từng bước chân tới gần của anh ấy, trong lòng lại một lần nữa quay cuồng.


“Đến phòng làm việc của anh nhé?” Anh ấy hỏi.
“Được.”
Bồ Văn Tâm khép sách giáo khoa lại rồi cất về giá đỡ sách.
Cô ấy dặn dò Bồ Thần hai câu, sau đó đi theo Lục Bách Thanh ra khỏi phòng học.
Lục Bạch Thanh vừa mặc áo khoác vừa quay đầu lại hỏi cô ấy: “Sao hôm nay em không đi làm?”


Giọng điệu tự nhiên đến mức giống như bọn họ chưa từng rời xa nhau.
Bồ Văn Tâm duy trì khoảng cách thích hợp với anh ấy, trả lời: “Em đang nghỉ đông.”
Lục Bách Thanh gật đầu.
Sau đó hai người rơi vào sự trầm lặng ngạt thở.


Văn phòng không có một ai, Lục Bách Thanh tìm ra một chiếc ly thủy tinh sạch sẽ chưa từng được dùng, rửa sạch sau đó rót cho cô một ly nước ấm: “Điều kiện đơn sơ, em cố chịu nhé.”
“Cảm ơn.” Bồ Văn Tâm ngồi xuống đối diện anh ấy.


Lúc không gặp mặt thì cho rằng gặp lại sẽ có rất nhiều lời muốn nói, thậm chí trên đường đến văn phòng, cô ấy đã nghĩ xong sẽ phải nói gì với anh ấy, nhưng chờ đến khi thật sự mặt đối mặt thì ngược lại không biết bắt đầu nói từ đâu.


Lại cảm thấy, cho dù nói cái gì cũng có vẻ dư thừa.
Hai tay Bồ Văn Tâm nâng chiếc ly, nhiệt độ của nước nóng truyền từ ly thủy tinh vào tay, ấm áp.
Cô ấy nhấp một miếng nước rồi mới nhìn anh ấy, Lục Bách Thanh cũng đang im ắng nhìn qua cô ấy.
“Anh…sao lại tới Tô Thành? Người trong nhà anh biết không?”


Lục Bách Thanh: “Không biết.”
Giọng nói của Bồ Văn Tâm rất nhẹ: “Anh tốt với Thần Thần và anh trai em, ân tình lớn như vậy em trả không nổi.”


“Giữa anh và em không tồn tại việc nợ hay không nợ, trả hay không trả.” Lục Bách Thanh cởi áo khoác ra mắc lên ghế dựa: “Nhất định phải nói nợ thì là anh nợ em. Cuối cùng anh cũng không thể cho em được một hôn lễ, cũng không thể thực hiện được lời hứa hẹn trước kia của anh, để em mỗi ngày vui vẻ, đời này chúng ta đều không xa rời nhau.”


Quá khứ không thể chạm vào, vừa chạm là đau.
Bồ Văn Tâm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.


Trong văn phòng yên tĩnh trong phút chốc, Lục Bách Thanh nói: “Anh tới đây làm giáo viên không có ý định giấu giếm em, vốn dĩ muốn đợi tình trạng tâm lý của Bồ Thần tốt hơn một chút, thành tích ổn định rồi lại nói cho em biết.”
Ai biết giữa đường lại xuất hiện tình huống như vậy.


Bồ Văn Tâm quay đầu lại nhìn anh ấy: “Anh từ bỏ mọi thứ của nhà họ Lục, từ bỏ sự nghiệp ở Bắc Kinh, không đáng.”
Lục Bách Thanh đối mặt với cô: “Anh không từ bỏ sự nghiệp, công ty do phụ tá và đoàn đội quản lý, mọi thứ hoạt động bình thường, không cần anh tốn nhiều sức.”


Về phần những thứ của nhà họ Lục, từ bỏ rồi thì không ai có thể giam chân anh ấy nữa.
Bây giờ nhìn Bồ Thần trở nên tốt hơn từng chút một, chân của Bồ Vạn Lý cũng khôi phục không tệ, mà cô ấy cũng vui vẻ hơn trước kia, đối với anh ấy mà nói, từ bỏ cái gì cũng đáng.


Viền mắt của Bồ Văn Tâm đỏ lên, cô ấy quay mặt đi không nhìn Lục Bách Thanh nữa: “Anh đến Tô Thành bao lâu rồi? Hè năm ngoái à?” 
Lục Bách Thanh: “Sớm hơn, lúc Bồ Thần lên lớp 9.”
Tới sớm hơn một năm để thích ứng với cách dạy học.


Sử dụng một năm đó để thi lấy tư cách dạy học, với nền tảng giáo dục Ivy League và trình độ khẩu ngữ của anh ấy, anh ấy nhận lời mời đến trường này. Đã quyết định làm giáo viên rồi thì cũng không thể dạy hư học sinh được.
Anh ấy đổi chủ đề, hỏi: “Em vẫn ở công ty ban đầu à?”


Bồ Văn Tâm rầu rĩ “Ừm” một tiếng.
Lục Bách Thanh thường xuyên chú ý tới động thái của công ty đó, lúc trước khi tốt nghiệp, Bồ Văn Tâm một lòng vì chăm sóc gia đình mà từ bỏ cơ hội ra nước ngoài rèn luyện, vẫn luôn là sự tiếc nuối của cô ấy.


“Nghe nói công ty của em ở nước ngoài nhận một hạng mục mới, em xin đi qua đó đi, với năng lực làm việc của em, nếu như hoàn thành xuất sắc hạng mục này thì không chừng có thể bước vào tầng quản lý, cơ hội như vậy không phải luôn có.”
Bồ Văn Tâm: “Em không nghĩ đến việc đi.”


Lục Bách Thanh biết cô không yên lòng điều gì, anh ấy cho cô ấy một viên an thần: “Anh sẽ luôn ở Tô Thành đợi Bồ Thần lên đại học, có thể sẽ lâu một chút, Bồ Thần và anh trai em, anh trông nom được, chờ hạng mục của em kết thúc thì Bồ Thần cũng gần như thi đại học xong rồi.”


Nói đến đây, anh ấy dừng lại giây lát: “Đến lúc đó nếu như em vẫn độc thân, chưa gặp được người thích hợp, cũng có thể trong lòng đã cho qua những vết thương mà nhà họ Lục từng mang tới cho em… em lại tới tìm anh, anh ở đây không đi.”


Nước mắt mà Bồ Văn Tâm đã kiềm rất lâu chợt rơi xuống.


Lục Bách Thanh đưa cho cô ấy mấy tờ khăn giấy, thấp giọng nói: “Không được khóc.” Không phải là anh ấy không hối hận vì đã ly hôn với cô ấy, nhưng khi đó không để cô ấy đi thì có thể làm thế nào được, nhìn thấy cảm xúc của cô ấy suy sụp rơi vào uất ức, anh ấy còn đau khổ hơn nhiều.


Bồ Văn Tâm hít hít mũi, lúc trước khi ly hôn, cô ấy quả thật nhịn được mà không rơi nước mặt trước mặt Lục Bách Thanh, hiện tại nhìn thấy anh ấy, những sự tủi thân kia toàn bộ xông tới.


Lục Bách Thanh đứng dậy rót thêm cho cô ấy một ly nước: “Em về suy nghĩ thêm với chuyện của hạng mục, nói câu thực tế một chút, cho dù em không đi thì anh vẫn ở đây làm giáo viên, mỗi ngày chăm sóc Bồ Thần, vẫn sẽ đến tiệm sửa xe của anh trai em hai chuyến một tuần, vậy vì sao em không nắm lấy hạng mục này?”


Bồ Văn Tâm âm thầm hít sâu, tỉnh táo trở lại.
Lục Bách Thanh tắt máy tính, thu dọn bàn làm việc ngăn nắp, thuận tay tắt máy điều hòa: “Thời gian không còn sớm nữa, em đưa Bồ Thần về nhà ăn cơm đi.”
Bồ Văn Tâm uống hết nước trong ly giấy.


“Văn Tâm, tất cả các phương thức liên lạc của anh đều không thay đổi.”
Đây là câu nói cuối cùng Lục Bách Thanh nói với bóng lưng của cô ấy khi cô rời khỏi phòng làm việc.


Bồ Văn Tâm xuống đến tầng hai, đèn của mỗi lớp đều sáng lên, trong phòng học chỉ có mười mấy người thưa thớt, hẳn là học sinh trọ ở trường, sau khi họp phụ huynh kết thúc thì bọn họ tiếp tục đến lớp tự học buổi tối.


Cô ấy dừng chân lại ở hành lang bên ngoài lớp 10/ , chờ mắt không đỏ nữa mới đến lớp 10/10 gọi cháu gái về nhà.


Bồ Thần đang tìm sách bài tập môn Toán, lục khắp cặp sách cũng không tìm thấy, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một khả năng, bị Tần Dữ xem như là sách ôn tập của anh mà bỏ vào cặp sách mang về nhà.
Cô gửi tin nhắn cho Tần Dữ: [Có phải sách bài tập môn Toán của tớ ở chỗ cậu không?]


Tin nhắn được gửi đi mười phút, không có hồi âm.
Cô của cô gọi cô về nhà, Bồ Thần đành phải thu dọn cặp sách.
[Cô ơi, thầy Lục của tụi cháu không tệ chứ?] Bồ Thần kéo cánh tay của cô ấy, cẩn thận hỏi.


Bồ Văn Tâm cười cười: “Thật đúng là không tệ, rất nhiều năm rồi không gặp được thầy giáo có trách nhiệm như vậy, nghiêm túc hiểu rõ mỗi một học sinh lớp các cháu.”


Bồ Thần: [Vâng, lớp tụi cháu còn có tất cả học sinh của lớp 10/ đều thích thầy ấy, thầy ấy giảng bài rất thú vị, nói chuyện cũng hài hước.]


“Đã nhìn ra rồi, tiếng Anh của cháu tiến bộ nhiều như vậy, chắc chắn là thầy ấy giảng tốt nên cháu mới có hứng học.” Bồ Văn Tâm không muốn nói nhiều về Lục Bách Thanh, cô ấy đổi chủ đề mà hỏi cháu gái: “Hôm nay có nhiều bài tập không?”


Bồ Thần: [Cũng tạm ạ, chỉ còn lại bài tập Toán và Vật lý là chưa làm.]
Về đến nhà, Tần Dữ vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô, Bồ Thần đành phải gọi điện thoại sang cho anh, vang lên mấy giây thì cúp máy, gọi điện thoại là để nhắc nhở anh xem tin nhắn, kết quả là vẫn không có động tĩnh.
- -


Điện thoại của Tần Dữ được để ở chế độ im lặng, anh về nhà quên chỉnh lại.
Lúc này anh đang ăn cơm ở phòng ăn, điện thoại để trên bàn trà ở phòng khách.


Rất lâu rồi Tần Minh Nghệ không ăn cơm cùng con trai, đây là bữa cơm tối đầu tiên mà hai mẹ con ngồi ăn cùng nhau từ lúc Tần Dữ chuyển trường đến nay.
Bà thỉnh thoảng nhìn con trai một cái.
Tần Dữ ăn gần đủ rồi thì để đũa xuống: “Có chuyện gì thì mẹ cứ nói thẳng.”


Tần Minh Nghệ hỏi dò: “Con có biết vợ cũ của Lục Bách Thanh là ai không?”
Tần Dữ: “Biết ạ, cô của Bồ Thần.”


Tần Minh Nghệ hỏi tiếp: “Vậy con biết trước khi chuyển chỗ ngồi hay là sau khi chuyển chỗ ngồi? Lúc ấy Bách Thanh nói muốn chuyển Bồ Thần ngồi cùng bàn với con, mẹ đã thấy hơi lạ rồi, hóa ra là như vậy.”


Tần Dữ hiểu rõ lời này của mẹ có ý gì, mẹ cho rằng Lục Bách Thanh suy nghĩ cho Bồ Thần nên mới để Bồ Thần ngồi cùng bàn với anh.


“Thầy Lục để Bồ Thần và con ngồi cùng bàn, không phải là có lòng riêng, không phải là vì để con phụ đạo cho Bồ Thần. Không đúng, con nói sai rồi, thầy ấy có lòng riêng, là hy vọng Bồ Thần có thể khuyên con học tập thật tốt.”


Anh càng nói càng tức giận: “Vốn dĩ Bồ Thần ngồi ở vị trí cạnh bục giảng, tiện cho giáo viên lên lớp đặt câu hỏi cho cậu ấy, cũng bởi vì con mà cậu ấy bị chuyển ra sau. Mẹ, ngoại trừ không biết nói chuyện thì cái gì Bồ Thần cũng tốt hơn con của mẹ, mẹ cũng đừng lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử của thầy Lục.”


Tần Minh Nghệ không nghĩ tới con trai lại làm bà khó xử ngay tại chỗ: “Sao mẹ lại có lòng tiểu nhân rồi? Có người làm bố làm mẹ nào mà không hy vọng con mình có bạn cùng bàn có thể đốc thúc lẫn nhau tiến bộ? Mẹ chỉ là có tâm tư của người thường, hôm nay nhìn thấy cô của Bồ Thần là vợ cũ của thầy ấy, mẹ nghĩ như vậy không quá đáng chứ?”


Trong cơn tức giận Tần Dữ không lựa lời nói: “Nếu như mẹ là người bình thường, mẹ phỏng đoán thầy Lục như thế quả thật là không quá đáng, nhưng mẹ là luật sư, lấy ống để nhìn trời, chuyện này là mất tố chất nghề nghiệp.”


Tần Minh Nghệ nhíu mi tâm, tức giận lại khổ sở, bà nói: “Mẹ là luật sư, không sai, nhưng mẹ còn là người làm mẹ. Hơn nữa, mẹ lại không nói Bồ Thần không tốt.”


Tần Dữ không rời khỏi bàn ăn, yên lặng một hồi lâu, anh xin lỗi: “Mẹ là trưởng bối, con không nên nói mẹ như vậy, là con không đúng. Nhưng xin mẹ sau này đừng nói thầy Lục như vậy nữa.”


Tần Minh Nghệ ngẩn ra, không thể tin được là con trai nói xin lỗi bà, đổi lại là trước kia thì đây là chuyện hoàn toàn không thể nào, theo đó mà thái độ của bà cũng hòa hoãn lại.


Bà hiểu vì sao con trai bảo vệ Lục Bách Thanh như vậy, Lục Bách Thanh đối với anh mà nói vừa là thầy vừa là bạn, tình cảm không tầm thường.


Tần Minh Nghệ giải thích: “Nếu như nói Lục Bách Thanh nhìn con lớn lên, vậy mẹ cũng nhìn chú ấy lớn lên, mẹ vẫn tin vào nhân phẩm của Lục Bách Thanh, cũng không phải là con không biết chú ấy chưa từng có nguyên tắc với vợ cũ. Chú ấy vì vợ cũ mà đến Tô Thành dạy học, chú ấy xếp cho Bồ Thần và con ngồi cùng nhau, mẹ khó tránh khỏi sẽ nghĩ nhiều. Mẹ cũng chỉ là đóng cửa lại nói với con một chút, lại không nghị luận về thầy ấy ở bên ngoài.”


Tần Dữ: “Nếu như thầy Lục ích kỷ giống như mẹ nghĩ thì thầy ấy không thể nào sắp xếp học sinh lên bục giảng giải thích bài làm, cả lớp chỉ có Bồ Thần không nói được, lúc người khác đi lên nói về bài làm, mẹ có nghĩ Bồ Thần có tâm trạng gì không. Thầy Lục chưa từng vì tình huống đặc biệt của Bồ Thần mà mọi chuyện đều nghĩ đến cảm nhận của cậu ấy, không để ý đến những học sinh khác.”


Tần Minh Nghệ đột nhiên yên lặng.
Bà biết chuyện giải bài này, lúc ấy bà ở trong văn phòng của Lục Bách Thanh, chú ấy đưa cho Bồ Thần một danh sách, nói là những học sinh đó hết giờ học phải lên bục giảng giải bài.


“Là mẹ không đúng, không nên phỏng đoán Lục Bách Thanh lung tung.” Tần Minh Nghệ cầm lấy đũa, ăn hết chút cháo cuối cùng trong chén.
Đây là lần đầu tiên mẹ biểu đạt sự áy náy một cách chính thức như thế, Tần Dữ cũng có chút kinh ngạc.


Tần Minh Nghệ nghiêng đầu nhìn thấy màn hình điện thoại trên bàn trà sáng lên, bà ra hiệu cho Tần Dữ: “Có phải có người gọi điện thoại cho con không?”
Tần Dữ đứng dậy đi qua, là điện thoại Bồ Thần gọi tới.


Bồ Thần lo lắng vì chưa làm bài tập Toán, đành phải gọi điện lần thứ hai tới tìm anh.
Tần Dữ chưa kịp suy nghĩ nhiều, sau khi nghe máy thì hỏi: “Bồ Thần, sao vậy?”
Đầu bên kia điện thoại chỉ có vài tiếng hít thở.


“Tớ xin lỗi.” Tần Dữ ý thức được vừa rồi anh đã hỏi một câu nhảm nhí, cô không nói được, làm sao trả lời anh đây?
Anh nói với cô: “Cậu gửi tin nhắn cho tớ, tớ xem ngay.”
Anh kết thúc cuộc gọi rồi mới nhìn thấy mấy tin nhắn cô gửi tới nửa tiếng trước và một cuộc gọi nhỡ.


Tần Dữ trả lời cô: [Vừa rồi tớ đang ăn cơm, tớ đi xem xem sách bài tập của cậu có ở chỗ tớ không.]
Anh nhanh chân đi về phía phòng ngủ của mình.
Sách bài tập Toán của Bồ Thần thật đúng là ở trong cặp của anh.
Anh hỏi cô: [Cậu có nhà không? Một lát nữa tớ đưa cho cậu.]


Bồ Thần: [Làm phiền cậu rồi, trước khi đến cậu nhắn tin cho tớ nhé.]
Tần Dữ mặc áo khoác vào, cất sách bài tập vào trong túi.
Tần Minh Nghệ thấy anh thay quần áo thì hỏi: “Con muốn đi ra ngoài à?”


“Vâng, sách bài tập của Bồ Thần bị con mang về, ngày mai phải nộp, cậu ấy vẫn chưa làm.” Tần Dữ thay giày rồi đi ra ngoài.


Đến đại sảnh lầu một, Tần Dữ đến chỗ giữ tài sản lấy đồ mà anh gửi nhờ, là gói hàng mà ông bà nội gửi cho anh, anh mở hộp của gói hàng ra rồi ném đi, để tất cả mọi thứ ở trong túi giấy xách tay.


Đến dưới lầu nhà của Bồ Thần, Tần Dữ mới nói cho cô biết: [Tớ đến rồi, cậu xuống đi.]
Chưa tới ba phút, Bồ Thần vội vã đi từ trên lầu xuống, một lần đi hai bậc, đến tầng một thì hơi thở bất ổn.


“Cái này cho cậu.” Tần Dữ đưa túi giấy xách tay đẹp đẽ cho cô: “Sách bài tập ở trong túi.”
Bồ Thần không nhận, không hiểu ra sao mà nhìn anh.


Tần Dữ nói dối mà mặt không đỏ tim không đập: “Đây là mẹ tớ đi công tác mang về, là socola và bánh kẹo bản xứ, không bao nhiêu cả, một chút tâm ý, mẹ tớ bảo tớ cảm ơn chú Bồ đã thịt bò kho và chân gà kho.”
Bồ Thần vẫn từ chối nhận: [Cô khách sáo quá, thật sự không cần đâu.]


“Có qua mới có lại, mẹ tớ còn muốn sau này chú Bồ lại làm chút thịt bò kho cho tớ, nếu như cậu không nhận, tớ làm sao không biết xấu hổ mà đến cửa hàng nhà cậu ăn chực nữa.”
Nói xong, Tần Dữ nhét túi vào trong ngực cô, kéo cánh tay cô ôm lấy cái túi.


Bồ Thần không từ chối nữa, cô đưa một tay ra gõ chữ: [Cảm ơn cô giúp tớ nhé.]
“Không khách sáo.” Tần Dữ nói với cô: “Hôm nay tớ để điện thoại ở chế độ im lặng nên không nhìn thấy tin nhắn của cậu, sau này sẽ không vậy nữa.”


Bồ Thần: [Không sao, khi đi học tớ cũng để im lặng, có khi về nhà quên chỉnh lại, thường không chú ý tới tin nhắn bố tớ gửi.]
“Nhanh đi, lên làm bài tập đi.” Tần Dữ đợi cô đi vào tòa nhà rồi mới quay người đi về.


Anh ấn mở điện thoại, đặc biệt thêm một cái chuông báo, mỗi tối bọn họ hết giờ tự học vào lúc chín giờ, anh cài đặt chuông báo vào lúc chín giờ một phút, nhắc nhở mình đổi chế độ im lặng thành chuông.


Sau này Bồ Thần còn gọi điện thoại cho anh nữa, anh có thể nghe kịp thời, như vậy thì cô có thể tìm được anh ngay.