Holly chưa bao giờ trông thấy một nơi nào như trang viên ở Luân Đôn của Zachary Bronson, sự giàu sang có lẽ cũng khiến nhà Medici đố kỵ. Lối vào đại sảnh, được lát phung phí bởi đá Rouge Royal và một hàng cột mạ vàng tỏa ánh sáng lung linh cùng những tấm thảm vô giá, được trải dọc suốt chiều cao của hai tầng nhà. Những ngọn đèn chùm pha lê đồ sộ được treo trên trần nhà chạm nổi-ánh-bạc-vàng, rọi sáng một số lượng đáng ngạc nhiên những bức tượng La Mã. Những chiếc bình lớn làm bằng malachit cắm đầy những cành cọ và dương xỉ um tùm đặt ở bốn lối vào hướng thẳng tới trung tâm đại sảnh.
(Medici: một gia đình Italia giàu có và quyền lực sở hữu các ngân hàng, thống trị cả thành phố Florence từ thế kỷ XV tới thế kỷ XVIII, và đã dành rất nhiều tiền cho mỹ thuật và vào việc cung cấp nguồn tài chính để chu cấp cho các họa sỹ.
Malachi: hay malachite là loại đá có màu xanh dùng trong kim hoàn và trang trí.)
Một vị quản gia trẻ không tin nổi dẫn Holly băng qua đại sảnh để tới dãy phòng đọc. “Dãy à?” Holly lặp lại, bối rối và người quản gia giải thích những bộ sưu tập tư nhân của ông Bronson về sách, bản viết tay, sách cổ và bản đồ quá lớn để có thể chứa được chỉ trong một căn phòng. Holly cố dằn bản thân xoay mòng mòng khi chăm chú quan sát xung quanh mình. Cả hai mặt của hành lang đều được phủ bằng lụa xanh, với hàng trăm con bướm bằng thủy tinh được đính thêm vào. Hai bên lối vào thư viện được trang trí bởi một cặp tranh—của Rembrandt —mỗi bức đều tuyệt vời hơn tác phẩm hội họa xuất chúng nhất mà gia đình Taylor sở hữu.
(Rembrandt: (1606-1669) Rembrandt Harmenszoon van Rijn hay Rembrandt van Rijn, là một họa sỹ và nghệ sỹ khắc bản in nổi tiếng người Hà Lan. Ông được coi là một trong những họa sỹ vĩ đại nhất trong lịch sự hội họa Châu Âu nói chung và Hà Lan nói riêng. Các tác phẩm của Rembrandt đã đóng góp vào Thời đại hoàng kim của Hà Lan thế kỷ XVII)
Được giáo dục lưu ý việc bộc lộ vẻ ngoài bình tĩnh và thư thái nhất trong bất cứ hoàn cảnh nào, Holly thầm nghĩ nơi đây đúng là một nơi khủng khiếp để thưởng thức. Nhưng nó quá ngoạn mục trước số lượng tuyệt đối mà đã thể hiện nên đã đem lại một nụ cười kinh ngạc nở trên môi nàng. Chợt nhớ tới lời đồn Bronson đã bắt đầu sự nghiệp bằng nghề đấu sĩ săn tiền thưởng, nàng cảm thấy sự nể phục gần như khiến mình sợ hãi, rằng người đàn ông này có khả năng đạt được nhiều thứ cỡ nào.
Người quản gia dẫn nàng vào một căn phòng ngập tràn ánh sáng phản chiếu từ trần nhà ốp kiếng cầu kỳ. Những bức tường được phủ nhung xanh và một số lượng lớn những bức họa treo thành từng cụm ba bức dần xuất hiện những bức chân dung của các bậc tổ tiên đáng kính. Những hàng nối hàng những giá sách mặt kiếng chứa những bộ sưu tập sách đầy hấp dẫn. Cám dỗ lấy một cuốn sách rồi tựa đầu trên một trong những chiếc ghế da rườm rà xa hoa và dựa lưng vào những chiếc gối bọc nhung lộng lẫy mới lớn làm sao. Vượt qua một trái địa cầu nhuộm nâu bóng loáng đường kính phải lên tới gần hai mét, nàng dừng lại và ngập ngừng chạm vào nó. “Tôi chưa từng thấy một thư viện nguy nga dường này,” nàng nói.
Mặc cho người quản gia cố gắng để trông trầm tĩnh, biểu cảm trên mặt anh ta chứa đựng sự pha trộn giữa thích thú và tự hào. “Đây mới chỉ là lối vào thư viện thôi, thưa quý bà. Phòng chính mới ở phía trước kìa.”
Holly đi theo anh ta tới căn phòng bên cạnh, và ngừng lại ở ngưỡng cửa với một hơi thở hổn hển yếu ớt. Thư viện này như thể nằm trong hoàng cung, quá đẹp mắt để có thể thuộc về một gia đình. “Có bao nhiêu cuốn sách được lưu giữ trong này vậy?” nàng hỏi.
“Gần hai mươi nghìn cuốn, tôi tin là vậy.”
“Chắc ông Bronson phải rất yêu đọc sách.”
“Ồ, không, thưa quý bà, ông chủ hầu như không đọc sách bao giờ. Nhưng ông ấy cực kỳ yêu mến những cuốn sách.”
Nén lại một tiếng cười không thích hợp, Holly thơ thẩn đi vào sâu hơn thư viện. Phòng chính kéo dài lên phía trên với chiều cao ba tầng, trần nhà được vẽ công phu với những thiên thần và quang cảnh trên thiên đường. Sàn lát gỗ sáng bóng dưới chân tỏa hương thơm tươi mát của sáp đánh sàn trộn lẫn một cách dễ chịu với mùi của những cuốn sách làm từ da thuộc và da bê, thoang thoảng hương hơi nồng còn sót lại của mùi thuốc lá. Ngọn lửa cháy lách tách trong lò sưởi tạc đá cẩm thạch xanh có thể chứa vừa cả một chiếc xe ngựa. Ở phía xa tận cuối căn phòng, đặt một chiếc bàn gỗ màu nâu sậm đồ sộ tới mức hẳn phải cần sức mạnh của một tá đàn ông mới có thể di chuyển nổi. Người đàn ông ngồi sau chiếc bàn đứng dậy khi nghe quản gia báo tên của Holly.
Mặc dù nàng đã gặp những nhà quý tộc và cả những vị hoàng thân với lòng tin cậy hoàn hảo, giờ Holly vẫn cảm thấy hơi lo lắng. Có lẽ bởi danh tiếng của ông Broson hoặc quang cảnh lộng lẫy vây quanh mình lúc này, nhưng thật sự nàng vẫn nín thở một chút khi ông ta lại gần. Nàng mừng vì đã mặc chiếc váy thường ngày đẹp nhất, một chiếc làm từ lụa Ý màu cà phê, cao cổ gọn gàng với sợi ruy băng buộc kiểu thông thường, ống tay phồng thít lại ở khủy tay bằng những dải lụa.
Tại sao, ông ta còn trẻ, Holly thầm kinh ngạc, đang mong đợi một người đàn ông ở độ tuổi bốn mươi hoặc năm mươi. Dù sao đi nữa, Zachary Bronson không thể già hơn ba mươi tuổi. Không kể bộ quần áo thanh lịch—áo khoác đen và quần màu nâu tối—anh ta khiến nàng nhớ tới một chú mèo rừng, cao và thân thể to lớn, không có vẻ tao nhã của những nhà quý tộc nàng quen nhìn. Mái tóc đen dày đổ tràn xuống trán nên được vuốt lại về phía sau với một chút sáp thơm, và nút thắt cravat quá lỏng, có vẻ nó vừa mới được giật ra một cách vô ý.
Bronson rất đẹp trai, mặc dù nét mặt hơi gồ ghề và chiếc mũi nhìn như thể đã từng bị gẫy. Anh ta có một quai hàm vững chắc, một chiếc miệng rộng và nét cười ở khóe mắt để lộ tính hài hước sẵn có. Nàng nhận được một cú sốc kỳ lạ từ tiềm thức khi chạm phải cái nhìn chằm chằm của anh ta. Đôi mắt nâu có hồn sâu tới mức tưởng như chúng có màu đen sẫm, khiến ánh mắt linh hoạt của anh ta có khả năng xuyên thấu làm nàng rõ ràng không hề cảm thấy thoải mái. Quỷ mới có đôi mắt như vậy, táo bạo, hiểu biết… đầy nhục dục.
“Rất hân hạnh, quý bà Holland. Tôi không nghĩ rằng bà sẽ tới.”
Âm thanh từ giọng nói của anh ta khiến nàng xém chút thì ngã. Khi lấy lại được thăng bằng, nàng đông cứng tại chỗ và nhìn chằm chằm vào tấm thảm trên sàn. Căn phòng dường như quay cuồng, và khó khăn lắm nàng mới tập trung nổi để duy trì sự cân bằng của bản thân khi toàn bộ cơ thể run lên dữ dội vì sợ hãi và rối loạn. Nàng nhận ra giọng nói đó, nhận ra ở dù ở bất cứ nơi đâu. Anh ta chính là người lạ mặt, người đàn ông đã nói với nàng quá đỗi âu yếm và hôn nàng với sự thân mật đã để lại một dấu vết không tài nào gột sạch khỏi ký ức. Máu nóng của nỗi thẹn thùng dâng tràn trên khuôn mặt, và có lẽ không tiện để nhìn lại anh ta. Nhưng sự im lặng buộc nàng phải nói điều gì đó.
“Thực sự chút nữa tôi bị can ngăn,” nàng thì thào. Ôi, giá nàng nghe theo gia đình George và ở yên sau những bức tường an toàn của trang viên nhà Taylor!
“Tôi có thể hỏi lý do nào khiến bà quyết định chiếu cố tới tôi không?” Giọng anh ta rất lịch sự, rất ôn hòa, khiến nàng ngước nhìn lên đầy ngạc nhiên. Đôi mắt màu đêm đó cam đoan không có chút chế giễu nào.
Anh ta không nhận ra, nàng nghĩ với niềm hy vọng dữ dội nhen lên bất chợt và phần nào cảm thấy yên lòng. Anh ta không hề biết nàng chính là người phụ nữ anh ta đã hôn tại vũ hội nhà Bellemont. Liếm đôi môi khô rát, nàng cố gắng biểu hiện như tại một buổi nói chuyện thông thường. “Tôi… thực sự không biết nữa,” nàng đáp lời. “Hiếu kỳ, tôi nghĩ vậy.”
Điều đó nhanh chóng đem lại một nụ cười toe toét. “Lý do tuyệt vời như bất cứ lý do nào vậy.” Anh ta ân cần nắm lấy tay nàng, những ngón tay dài hoàn toàn nhấn chìm những ngón tay của nàng. Hơi ấm từ lòng bàn tay anh ta ăn sâu xuyên qua đôi găng tay dệt thanh tú của nàng. Holly gần như lắc mình khỏi ký ức bất chợt lóe lên… làn da nóng hổi ra sao tại đêm khiêu vũ ở Bellemont, cái miệng cứng cáp và ấm áp dường nào khi hôn nàng…
Nàng rút tay ra kèm theo một âm thanh khó chịu.
“Chúng ta nên ngồi chứ?” Bronson chỉ vào cặp ghế bành thời Louis XIV được đặt cạnh chiếc bàn uống trà mặt cẩm thạch.
“Được, cảm ơn ông.” Holly biết ơn ở viễn cảnh chiếm giữ một chiếc ghế thay vì tin cậy vào việc nghi ngờ sự chống đỡ của chính đôi chân mình.
Sau khi nàng ngồi xuống, Bronson đặt mình xuống một chiếc ghế đối diện. Anh ta ngồi với cả hai chân đặt trên sàn nhà, bắp thịt ở hai bên đùi trải ra về hai phía khi hơi nghiêng người về phía trước. “Trà, Hodges,” anh ta nói khẽ với người quản gia, rồi hướng sự chú ý vào Holly và trao cho nàng một nụ cười toét miệng đánh tan mọi nghi ngờ. “Tôi hy vọng sẽ khiến bà hài lòng, thưa phu nhân. Thưởng thức các món ăn ở nhà tôi một chút giống với đánh bài Rulet vậy.”
(Rulet: hay roulette trò chơi mà một viên bi sẽ lăn tròn quanh một chiếc dĩa được chia nhiều khay nhỏ đang chuyển động, và người ta cố thắng tiền bằng cách đoán xem viên bi sẽ lăn trọn vào khay nào.)
“ Bài Rulet à?” nàng cau mày kỳ quặc trước một từ ngữ không quen thuộc.
“Một trò may rủi,” anh ta giải thích. “Vào một ngày đẹp trời, bà nấu bếp không tới nỗi nào của tôi. Vào một ngày xấu trời… ừm, bà có thể gãy răng vì một trong những chiếc bánh quy của bà ấy.”
Holly bất ngờ bật cười, đánh mất vài nỗi bồn chồn bị lộ ra ngoài bởi Bronson đưa ra những lời phàn nàn về gia đình như một người đàn ông bình thường vẫn làm.
“Nhất định với một chút quản lý…” nàng bắt đầu, sau đó chợt dừng lại khi nhận ra mình đã trao cho anh ta một lời khuyên khi không được yêu cầu.
“Chẳng có sự quản lý đúng đắn nào trong gia đình tôi hết, thưa phu nhân. Tất cả chúng tôi đều rối tam bành lên mà không có chút phương hướng nào, ngoại trừ có vài điều lát nữa tôi muốn thảo luận với bà.”
Có phải đó là lý do anh ta mời nàng tới trang viên của anh ta không? Để nhận được những ý kiến của nàng trong việc điều hành trơn tru việc quản lý một ngôi nhà? Tất nhiên là không rồi. Chắc anh ta phải nghi ngờ nàng chính là người phụ nữ anh ta đã gặp gỡ ở buổi vũ hội nhà Bellemont mới đúng. Anh ta đang đùa giỡn nàng, có lẽ vậy. Anh ta sẽ hỏi vài câu hỏi quỷ quyệt để nàng có thể mắc câu.
Nếu như vậy, cách chống đỡ hay nhất là đem mọi thứ ra ánh sáng ngay lúc này. Nàng đơn giản sẽ giải thích rằng đêm đó anh ta bị bất ngờ trước nàng, rằng nàng đã cư xử hoàn toàn không giống với con người mình bởi anh ta đã kéo nàng ra khỏi mọi sự bảo vệ.
“Thưa ông Bronson,” nàng nói, kéo dài từng từ ra khỏi cổ họng bị nghẹn lại của mình, “Có vài điều tôi n…nên nói với ông…”
“Vâng?” anh ta chăm chú nhìn nàng với đôi mắt đen sắc sảo.
Đột nhiên Holly nhận ra thật không tin nổi rằng mình đã hôn người đàn ông to lớn này, rằng đã ghì chặt và vuốt ve cái cằm cạo sạch râu của anh ta… rằng anh ta đã hôn lên những giọt nước mắt trên đôi má nàng. Trong vài khoảnh khắc vụng trộm họ gặp nhau, nàng đã chia sẻ sự thân mật với anh ta nhiều hơn với bất cứ người đàn ông nào ngoại trừ George.
“Ô…ông…” trái tim nàng nện thình thịch vào mạng sườn. Chết tiệt cái kẻ nhát gan bên trong nàng đi, Holly buông ra một lời tuyên bố đầy cố gắng. “Ông có một căn nhà cực kì tuyệt đẹp.”
Anh ta hơi mỉm cười. “Tôi nghĩ có lẽ nó không hợp với sở thích của bà.”
“Đúng là không phải. Nhưng nó hợp với ý định mà mà nó đem lại.”
“Và ý định đó là gì vậy?”
“Sao chứ, để tuyên bố với mọi người rằng ông đã thành đạt.”
“Chính xác.” Anh ta trao cho nàng một cái nhìn chằm chằm đầy lôi cuốn. “Vài ngày trước một số nam tước khoa trương đã gọi tôi là ‘kẻ trèo cao.’ Tôi đã không nhận ra nó có ý gì cho tới tận lúc này.”
“Phải,” Holly nói với một nụ cười dịu dàng. “Ông là người vừa mới gia nhập vào giới thượng lưu mà.”
“Đó không phải một lời khen tặng,” anh ta trả lời khô khan.
Đoán rằng chắc anh ta phải nhận được hàng trăm lời hạ bệ bóng gió từ những người quý tộc đã chạm trán cho tới bây giờ, Holly cảm nhận một chút cảm thông. Chuyện này hầu như không phải lỗi của Bronson bởi anh ta đã tới từ nơi khởi đầu ít ưu tú. Dù sao đi nữa, tầng lớp quý tộc Anh cho rằng nói chung người đàn ông đó không bao giờ nên “vượt khỏi mấy cái khuy của mình.” Những người trong tầng lớp phục vụ, hoặc tầng lớp lao động, có lẽ không bao giờ nên nâng bản thân lên đẳng cấp cao hơn trong xã hội, không thành vấn đề dù cho gia tài của họ có lớn cỡ nào. Và tới giờ Holly vẫn thiên về cho rằng thành tựu một mình đem lại đã đủ để khiến một người đàn ông như như vậy được chấp nhận vào tầng lớp đầu rồi. Nàng tự hỏi không biết George sẽ đồng ý với mình không, hoặc là anh sẽ có cảm nghĩ ra sao về người đàn ông này? Nàng thực sự không biết nữa.
“Theo quan điểm của tôi, thành công của ông xứng đáng được ngưỡng mộ, thưa ông Bronson,” nàng nói. “Hầu hết những nhà quý tộc Anh đơn thuần duy trì sự giàu có bằng cách thừa kế từ gia đình do những vị vua từ xa xưa ban tặng như một phần thưởng vì sự phục vụ của họ mà thôi. Ông đã tự tạo nên của cải của chính mình, và điều này cần một trí thông minh hơn người và cả ý chí nữa. Mặc dù vị nam tước kia không dành cho ông một lời khen tặng bằng cách gọi ông là ‘kẻ trèo cao’, thực sự nó đã là một lời khen rồi.”
Anh ta nhìn nàng chăm chú trong một khoảng thời gian dài không thể giải thích nổi. “Cám ơn bà,” cuối cùng anh ta khẽ nói.
Đối với sự kinh ngạc của Holly, những lời nàng nói trở thành nguyên nhân của cơn thủy triều màu sắc lan dần lên trên từ cổ áo của Bronson. Nàng đoán anh ta không hề quen với những lời ca tụng trực tiếp như vậy. Nàng hy vọng anh ta không nghĩ mình đang cố gắng tâng bốc anh ta vì vài lý do nào đó. “Thưa ông Bronson, tôi không phải đang nịnh bợ ông đâu,” nàng nói.
Một nụ cười giật mạnh ở phía trái chiếc miệng của anh ta. “Tôi chắc chắn bà sẽ không bao giờ xu nịnh ai… vì bất cứ lý do nào.”
Hai người hầu xuất hiện đem theo những khay trà bằng bạc lớn, và lăng xăng sửa soạn chiếc bàn uống trà. Người hầu gái, người đang sắp đặt những chiếc dĩa nhỏ đựng bánh sandwich, bánh mì nướng và bánh quy, có vẻ bồn chồn và sẵn sàng cười rúc rích khi thực hiện nhiệm vụ của mình. Người nhỏ hơn lóng ngóng với đồ làm bằng bạc và khăn ăn và đã đặt những chiếc tách và dĩa sai vị trí. Họ chật vật để đặt chiếc ấm đun nước lên trên một ngọn lửa nhỏ, gần như đã làm nó lật nhào. Kín đáo phiền lòng bởi sự phục vụ rõ là vớ vẩn khi những cô gái này rõ ràng cần vài lời hướng dẫn, Holly tạo khuôn mặt mình ẩn sau một chiếc mặt nạ lịch sự.
Nàng ngạc nhiên bởi những người hầu rõ ràng thiếu đào tạo. Một người đàn ông ở vị trí của ông Bronson nên có sự phục vụ tốt nhất mới phải. Một người hầu trình độ cao là người im lặng và có năng lực, sẽ khiến anh ta hay cô ta trở thành một phần của cảnh vật. Từ kinh nghiệm của Holly, chắc chắn một gia nhân không bao giờ được lộ ra sự chú ý của mình và dĩ nhiên sẽ không được trả tiền để cười rúc rích trước mặt một vị khách.
Cuối cùng khi mọi thứ được chuẩn bị xong xuôi và những người hầu đã bước ra ngoài, Holly bắt đầu mở khuy cổ tay đôi găng nhỏ màu nâu và kéo chúng ra một cách gọn gàng khỏi những ngón tay. Nàng dừng lại khi cảm nhận được ánh nhìn miệt mài của Bronson, và nhìn lên với một nụ cười dò hỏi. “Cho phép tôi?” nàng hỏi, những động tác hướng về việc pha trà, và anh ta gật đầu, rồi ngay lập tức quay lại sự chú ý với đôi bàn tay nàng.
Có điều gì đó trong đôi mắt của Bronson, điều gì đó bừng lên trong băn khoăn khiến Holly cảm thấy như thể nàng đang mở khuy áo thay vì đơn giản bỏ đôi găng của mình ra vậy. Việc để lộ đôi bàn tay trần trước một quý ông là điều hết sức bình thường, vậy mà cái cách anh ta nhìn nàng không chớp mắt khiến việc nàng đang làm dường như thân mật một cách lạ lùng.
Nàng tráng ấm trà Sevres bằng nước sôi để làm ấm, rồi đổ nước đó vào một chiếc chén sứ. Một cách thành thạo nàng ước lượng rồi múc những lá trà thơm phức bằng muỗng vào bình trà và châm nước nóng vào. Trong khi trà được ngâm, Holly lựa những chiếc bánh sandwich và bánh quy trên dĩa rồi bắt đầu một cuộc nói chuyện vô thưởng vô phạt. Dường như Bronson bằng lòng theo sau sự dẫn dắt của nàng.
“Ông đã lấp đầy thư viện của ông với những bộ sưu tập chân dung rất đáng yêu, thưa ông Bronson.”
“Tổ tiên của những người khác,” anh ta trả lời cộc lốc. “Của tôi không phải kiểu ngồi vào những bức tranh.”
Holly đã được nghe nói những người đàn ông mới phất khác làm những việc tương tự—treo những bức chân dung của những người lạ trong nhà để tạo ấn tượng về một gia đình có dòng dõi nổi tiếng. Dù sao, Zachary Bronson là người đầu tiên mà nàng quen biết đã thẳng thắn thừa nhận điều đó.
Nàng trao cho anh ta một chiếc dĩa nhỏ và khăn ăn. “Ông ở đây một mình sao?”
“Không, mẹ và em gái Elizabeth của tôi cũng sống ở đây.”
Sự quan tâm của Holly đã được khơi gợi. “Tôi không tin một ai đó đã đề cập trước đây rằng ông có một cô em gái.”
Dường như Bronson trả lời với lo âu rất lớn. “Tôi đang đợi tới lúc thích hợp để đưa Elizabeth giới thiệu trước giới thượng lưu. Tôi chỉ e… những nghi thức hiện tại mà họ… những thứ có lẽ sẽ khó khăn với con bé. Con bé chưa từng được dạy cách…” Anh ta dừng lại, rõ ràng đang tìm từ ngữ để diễn tả những kiến thức rắc rối một phụ nữ trẻ được trông mong để có điệu bộ và cách cư xử khéo léo của giới thượng lưu.
“Tôi hiểu.” Holly gật đầu trong sự suy xét mau chóng, đôi lông mày dính lại với nhau. Thật sự rất cam go, cho một cô gái chưa từng được dạy dỗ khắt khe trong những vấn đề như vậy. Giới thượng lưu có thể trở nên nhẫn tâm. Vượt lên trên tất cả, gia đình Bronson bình thường ở mọi lĩnh vực ngoại trừ có tiền, và điều cuối cùng họ muốn là tai họa do một kẻ đào mỏ đổ lên đầu Elizabeth. “Ông đã cân nhắc chuyện gởi cô ấy tới trường để hoàn thành việc học chưa, ông Bronson? Nếu ông muốn vậy, tôi có thể giới thiệu một…”
“Con bé hai mốt tuổi rồi,” anh ta nói thẳng. “Con bé lớn tuổi hơn tất cả những cô gái khác… con bé báo cho tôi rằng nó ‘thà chết’ chứ không tham dự một trường nào hết. Con bé muốn sống ở nhà.”
“Tất nhiên.” Holly khéo léo rót trà qua một chiếc rây nhỏ bằng bạc với tay cầm hình một chú chim. “Ông thích dùng trà đậm không, ông Bronson, hay tôi nên thêm chút nước?”
“Đậm, làm ơn.”
“Một miếng hay hai?” nàng hỏi với một cái kẹp thanh tú ngay trên chén đường.
“Ba. Và không sữa.”
Vì vài lý do Holly thấy một nụ cười không cưỡng lại được đang dần tới với mình. “Ông là người hảo ngọt phải không ông Bronson.”
“Có chuyện gì không ổn với điều đó à?”
“Không hề,” Holly êm ái trả lời. “Tôi chỉ đang nghĩ ông sẽ thích một trong những buổi tiệc trà của con gái tôi thôi. Với Rose, ba miếng tuyệt đối là lượng tối thiểu.”
“Vậy thì có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ đề nghị Rose rót trà cho tôi.”
Holly không chắc ý của anh ta là gì, nhưng sự thân thiết mà nó ngụ ý, một lời hứa gần gũi, khiến nàng băn khoăn. Mau chóng dứt ánh mắt khỏi anh ta, nàng hướng sự chú ý vào việc rót trà. Vừa chuẩn bị một tách cho Bronson, nàng vừa tự rót cho mình, thêm vào một chút đường và khá nhiều sữa.
“Mẹ tôi thường rót sữa vào trước,” Bronson chú ý, khi đang quan sát nàng.
“Có lẽ ông nên gợi ý cho bà ấy rằng việc quan sát màu của tách trà sẽ đơn giản hơn khi thêm sữa vào sau cùng,” Holly thì thầm. “Những nhà quý tộc có khuynh hướng chê bai những người rót sữa vào trước tiên, bởi đó là thường là cách làm của những người trông trẻ, gia nhân và…”
“Những người ở tầng lớp của tôi,” anh ta nhăn nhó nói.
“Phải.” Holly ép mình nhìn vào ánh mắt của anh ta. “Có một câu châm ngôn trong giới quý tộc khi một người phụ nữ không được giáo dục tới nơi tới chốn… họ nói rằng cô ta đúng là kiểu người ‘cho-sữa-vào-trước’.”
Đúng là có chút tự phụ trong nàng khi đưa ra một lời khuyên như vậy, không quan trọng nó có dụng ý hữu ích ra sao, và còn gây một chút xúc phạm nữa. Nhưng dù sao, Bronson chấp nhận một cách thoải mái. “Tôi sẽ nói với mẹ,” anh ta nói. “Cảm ơn bà.”
Nhẹ lòng được một chút, Holly với một chiếc bánh quy. Nó rất ngon, ngọt ngào và mềm xốp, thứ đi kèm hoàn hảo cho một buổi tiệc trà sảng khoái. “Người đầu bếp đang có một ngày tốt lành,” nàng tuyên bố sau khi nuốt một miếng bánh.
Bronson bật cười, âm thanh trầm sâu, hoàn toàn tích cực. “Tạ ơn Chúa,” anh ta trả lời.
Sau đó cuộc chuyện trò trở nên đơn giản và thân thiện, mặc dù khiến Holly lấy làm lạ, việc đơn độc ngồi cạnh một người đàn ông không phải họ hàng cũng như giữ quan hệ quen biết lâu dài. Một vài dấu vết về ý thức của bản thân mau chóng bị nhấn chìm bởi sự thu hút của Zachary Bronson. Anh ta là một người đàn ông đặc biệt có hoài bão và dường như khiến tất cả những người đàn ông khác mà nàng quen trở thành những con người yếu ớt, thụ động.
Nàng nhắp chút trà khi lắng nghe khi anh ta miêu tả những thử nghiệm gần đây với với những toa tàu chạy bằng hơi nước, hay đầu máy xe lửa, ở Durham. Anh ta nói về việc những chiếc máy bơm nhiên liệu phun nước nóng vào những chiếc nồi hơi, và luồng hơi nước sẽ được dẫn qua hệ thống ống nước trên đỉnh của phương tiện đi lại, cùng những phát minh khác nhằm cải tiến bản phác thảo lò luyện để gia tăng thêm sức mạnh. Một ngày gần đây, anh ta nhận định, đầu máy xe lửa không chỉ dùng để chuyên chở vật nặng, mà còn chở thú nuôi và cả những hành khách nữa, với những tuyến đường sắt sẽ băng qua mọi thành phố trọng yếu của nước Anh. Holly có ý hoài nghi nhưng vẫn bị mê hoặc. Đây là loại chủ đề một quý ông hiếm khi thảo luận với một quý bà, cũng như các quý bà vẫn suy nghĩ không vượt quá những quan tâm vào các vấn đề về gia đình, xã hội và tôn giáo. Nhưng thật khoan khoái khi được nghe một số điều khác ngoài những chuyện ngồi lê đôi mách của giới thượng lưu, và Bronson đã xoay sở để giảng giải các vấn đề kỹ thuật theo cách Holly có thể dễ dàng hiểu được.
Zachary Bronson tới từ một thế giới quá khác biệt với nàng, thế giới của những thương nhân, những nhà sáng chế, những chủ doanh nghiệp… Quá rõ ràng là anh ta sẽ không bao giờ thích nghi hoàn toàn trong tầng lớp quý tộc tẻ nhạt đã bị ngập úng trong truyền thống hàng thế kỷ. Tuy vậy, rõ ràng anh ta cũng đã tự xác lập được vị trí cho mình trong giới đứng đầu xã hội, và chúa cứu rỗi bất cứ ai cố gắng ngăn trở anh ta.
Khi sống với anh ta chắc sẽ bị vắt kiệt sức, Holly trầm ngâm, tự hỏi làm sao mẹ và em gái anh ta có thể đối phó được với nguồn năng lượng như chẳng bao giờ cạn đó. Anh ta có một cái đầu rất nhanh nhạy và quá nhiều điều quan tâm, bên cạnh đó nỗi khao khát rõ ràng của anh ta với cuộc sống khiến nàng kinh ngạc. Một điều nàng muốn biết nữa là không biết anh ta có bao giờ sắp đặt thời gian để ngủ không. Nàng không thể ngăn được việc so sánh anh ta với George, người yêu những cuộc bách bộ dài và thảnh thơi, rồi im lặng đọc sách với nàng cạnh lò sưởi trong những chiều mưa, và nằm dài với nàng hàng sáng để nhìn con yêu mình vui đùa. Nàng không thể tưởng tượng Zachary Bronson đã từng ngồi yên lặng ngắm nhìn điều gì trần tục như một đứa trẻ học bò chưa.
Không hiểu tại sao cuộc nói chuyện nhẹ nhàng dần bị lái sang những vấn đề riêng tư hơn và Holly thấy bản thân mình đang mô tả cuộc sống với gia đình của George, cùng với những thực tế cảnh góa bụa của mình. Thông thường khi đề cập về George với một người quen của anh ấy, cổ họng nàng trở nên nghẹn lại và đôi mắt bị che phủ bởi những giọt nước mắt. Dù sao đi nữa, Bronson không hề biết George, cùng với vài lý do sẽ đơn giản hơn nhiều cho Holly khi nói chuyện về chồng mình với một người xa lạ.
“George chưa bao giờ bịnh,” nàng kể. “Anh ấy chưa bao giờ bị sốt hay đau đầu… anh ấy luôn luôn sung sức và khỏe mạnh. Nhưng rồi một ngày anh ấy bắt đầu kêu mệt mỏi, và những cơn đau trong những khớp xương, rồi anh ấy không thể ăn. Bác sỹ chuẩn đoán đó là sốt thương hàn, căn bịnh tôi biết cực kỳ nguy hiểm, nhưng có rất nhiều người đã vượt qua được. Tôi tin chắc chỉ cần được chăm sóc tốt và nghỉ ngơi thật nhiều, George sẽ hồi phục.” Nàng thất thần nhìn vào cái tách rỗng không trên dĩa của mình rồi vuốt ngón tay quanh chiếc miệng mạ vàng thanh tú của nó. “Ngày qua ngày anh ấy héo hon trước mắt tôi. Cơn sốt chuyển thành mê sảng. Trong vòng hai tuần anh ấy ra đi.”
“Tôi rất tiếc,” Bronson khẽ nói.
Tôi rất tiếc là điều mọi người luôn luôn nói. Thực sự không còn câu nào khác. Nhưng nét ấm áp mờ vương trong đôi mắt đen đã truyền tải những thông điệp cảm thông chân thực, và nàng thấy anh ta thực sự hiểu được chiều sâu nỗi mất mát của mình.
Im lặng cứ trải dài giữa họ, cho tới khi Bronson lên tiếng lần nữa. “Bà có thích sống với gia đình Taylor không, phu nhân?”
Nàng mỉm cười nhè nhẹ. “Thực sự đó không phải vấn đề thích hay không thích. Đó chỉ là lựa chọn duy nhất sẵn có với tôi.”
“Vậy gia đình bà thì sao?”
“Cha mẹ tôi vẫn còn nuôi nấng ba cô con gái và cố gắng tìm những cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối cho các em tôi. Tôi không muốn thêm gắng nặng cho họ khi quay về nhà với con mình. Và sống cùng với gia đình Taylor, tôi có cảm nhận được chút gì đó gần gũi với George hơn.”
Cái miệng rộng của Bronson mím chặt ở câu cuối cùng. Thoáng nhìn vào tách trà đã cạn của nàng cùng dĩa bánh, anh ta đứng dậy rồi đưa tay cho nàng. “Đi dạo với tôi đi.”
Giật mình bởi sự đột ngột của anh ta, Holly nghe theo một cách máy móc, nắm lấy bàn tay đang đưa ra của anh ta. Những ngón tay ngứa ran trước hơi ấm mãnh liệt từ cái chạm của anh ta, nàng ngưng thở. Kéo nàng đứng dậy, Bronson đặt tay nàng lên khủy tay mình và dẫn nàng đi. Cách anh ta chạm vào nàng quá thân mật—ngay cả các anh em trai của George cũng không dám chạm vào bàn tay trần của nàng. Nhưng có vẻ ông Bronson này không còn biết cách nào hơn nữa.
Khi họ đi dạo, Bronson phải điều chỉnh những bước dài của mình để hợp với những bước chân ngắn của nàng, và nàng ngờ rằng hiếm khi anh ta đi dạo một cách chậm rãi như vậy. Anh ta không phải kiểu người đàn ông thích đi thơ thẩn.
Dãy phòng đọc mở ra trước mắt với một phòng trưng bày cá nhân đồ sộ, được đặt dọc theo dãy cửa sổ trải tầm nhìn ra phía khu vườn kiểu cách phía bên ngoài. Phòng tranh được lấp đầy với một bộ sưu tập đáng sửng sốt của các các họa sỹ bậc thầy. Với những bức tranh của Titian, Rembrandt, Vermeer và Botticelli, tất cả đều mang dấu ấn sâu đậm trong sắc màu phong phú và phong cách lãng mạn của họ. “Sao vậy, không có của Leonardo da Vinci sao?” Holly khẽ hỏi, biết rằng bộ sưu tập của Bronson rõ ràng là bộ sưu tập ấn tượng nhất nước Anh.
Bronson nhìn lên những hàng tranh và nhíu mày như thể thiếu một bức tranh của da Vinci là không thể chấp nhận được. “Tôi nên mua một bức chăng?”
“Không, không, tôi chỉ đang đùa thôi,” Holly vội vàng nói. “Thật đó, thưa ông Bronson, bộ sưu tập của ông rất lộng lẫy, và còn hơn cả trọn vẹn. Bên cạnh đó, một bức của da Vinci không dễ mà có được.”
Hừm một âm thanh không rõ trong cuống họng, Bronson chú mục vào khoảng trống trên bức tường, rõ ràng đang cân nhắc coi phải mất bao nhiêu để đặt một bức của da Vinci ở đây.
Holly rút tay mình ra rồi quay mặt nhìn anh ta. “Thưa ông Bronson… ông không định nói cho tôi biết lý do hôm nay ông mời tôi tới sao?”
Bronson lơ đãng bước tới bên một bức tượng bán thân bằng cẩm thạch được đặt trên một chiếc đôn, và chà nhẹ ngón tay cái khiến một chút bụi vàng bay ra. Anh ta trượt về phía Holly một cái nhìn đánh giá nghiêng nghiêng khi nàng đứng trong phần nắng nhuộm hắt qua khung cửa sổ.
“Bà được mọi người miêu tả là một quý bà hoàn hảo,” anh ta nói. “Giờ, khi được gặp bà, tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến đó.”
Mắt Holly mở rộng, và thoáng nghĩ trong tội lỗi và hốt hoảng rằng anh ta sẽ không bao giờ bày tỏ như vậy nếu nhận ra nàng chính là người phụ nữ đã bạo dạn đáp lại nụ hôn của anh ta vài đêm trước.
“Danh tiếng của bà không chê vào đâu được,” anh ta tiếp tục, “bà được tiếp đón ở mọi nơi, và bà có sự hiểu biết và tầm ảnh hưởng mà tôi cần. Vô cùng cần. Bởi vậy tôi muốn thuê bà như một kiểu… người hướng dẫn lễ nghi.”
Cứng người, Holly chỉ có thể nhìn chằm chằm vào anh ta. Phải mất nửa phút nàng mới có thể tìm lại được giọng nói. “Thưa ông, tôi không tìm kiếm bất cứ loại công việc nào.”
“Tôi biết.”
“Vậy thì ông sẽ hiểu tại sao tôi phải từ chối…”
Anh ta ngừng nàng lại với một cử động ngăn trở nhẹ nhàng. “Hãy nghe tôi nói trước đã.”
Holly gật đầu vì lịch sự, mặc dù chẳng có lý nào để chấp nhận lời đề nghị của anh ta. Thời buổi này có những góa phụ bị buộc phải tìm kiếm một công việc thích hợp vì các vấn đề tài chính, nhưng nàng không vướng phải trường hợp như vậy. Gia đình của George sẽ không bao giờ nghe theo, và ngay cả nàng cũng không. Việc này không đơn giản chỉ là gia nhập vào tầng lớp lao động, mà dứt khoát nó còn ảnh hưởng tới vị trí của nàng trong giới thượng lưu. Và ông chủ lại là một người đàn ông như Zachary Bronson, không quan tâm anh ta có giàu cỡ nào… sự thật là, sẽ có những người và những nơi có thể không đời nào chịu tiếp đón nàng nữa.
“Tôi cần một chút xi đánh bóng,” Bronson đều đều nói tiếp. “Tôi cần vài lời giới thiệu. Không nghi ngờ bà đã được nghe tôi bị quy là một kẻ trèo cao, điều hoàn toàn không sai. Tôi còn bị nguyền rủa nhiều hơn vậy nhiều, nhưng tôi cần được giúp đỡ để đi bước tiếp theo. Sự giúp đỡ của bà. Tôi cũng cần một người dạy Elizabeth làm cách nào để… à, giống như bà. Dạy cho con bé làm sao để làm được những việc như các tiểu thư ở Luân Đôn khác làm. Đó là cách duy nhất giúp con bé tìm được một mối thích hợp.”
“Thưa ông Bronson,” Holly cẩn thận nói, gắng nhìn chăm chú vào chiếc ghế bằng đá hoa cương bên cạnh anh ta, “tôi rất lấy làm hãnh diện. Tôi ước gì mình có thể giúp ông. Dù sao đi nữa vẫn còn nhiều người khác sẽ thích hợp hơn tôi…”
“Tôi không muốn người khác. Tôi muốn bà.”
“Tôi không thể, thưa ông Bronson,” nàng nói chắc nịch. “Bên cạnh còn nhiều hạn chế, tôi còn phải quan tâm tới con gái tôi nữa. Chăm sóc Rose là trách nhiệm quan trọng nhất trên đời với tôi.”
“Phải, còn có Rose nữa.” Bronson nhét hai tay vào túi quần, trông có vẻ thư giãn khi bước vòng qua chiếc ghế. “Chẳng có cách tế nhị nào cho chuyện này, quý bà Holland, vì vậy tôi sẽ nói thẳng. Các kế hoạch cho tương lai con gái bà là gì? Bà muốn gởi Rose tới những trường học đắt đỏ… một chuyến du lịch quanh đại lục… cho cô bé một khoản hồi môn để thu hút những người cầu hôn có tước vị. Nhưng trong hoàn cảnh hiện giờ, bà không thể lo liệu cho cô bé được những thứ như vậy. Với việc không có tài sản đi kèm, cô bé sẽ chỉ lấy được những quý tộc nhỏ thôi – nếu điều đó có xảy ra.” Anh ta dừng lại và mượt mà thêm vào, “Nếu Rose có một khoản hồi môn lớn, kèm theo xuất thân cao quý, một ngày nào đó cô bé có thể kết hôn với một người chồng danh giá mà chắc hẳn George cũng mong muốn kết đôi cho cô bé.”
Holly nhìn anh ta chằm chằm, choáng váng. Giờ nàng đã hiểu làm cách nào Bronson lại có thể chiến thắng trước bao nhiêu kẻ thù trên thương trường như vậy. Không gì có thể cản đường anh ta – anh ta đã dùng chính con gái nàng để thuyết phục nàng làm theo ý mình. Zachary Bronson có thể trở nên vô cùng nhẫn tâm khi điều đó phục vụ cho chủ đích của bản thân.
“Tôi ước chừng sẽ cần sự giúp đỡ của bà trong khoảng một năm,” anh ta nói. “Chúng ta có thể thảo một bản hợp đồng cho các điều khoản của đôi bên. Nếu không thích làm việc cho tôi – nếu bà cảm thấy có bất cứ lý do nào khiến bà muốn kết thúc thỏa thuận – chỉ cần lên tiếng, và bà có thể rời đi với một nửa số tiền mà tôi đề nghị.”
“Và đó là bao nhiêu?” Holly nghe bản thân mình hỏi, tâm trí ong ong với những suy nghĩ kích động. Nàng quá tò mò muốn biết anh ta nghĩ việc hướng dẫn của nàng trị giá bao nhiêu.
“Mười nghìn bảng. Cho một năm làm việc.”
Khoản tiền ít nhất cũng gấp một nghìn lần so với một gia sư kiếm được trong một năm. Đó là cả một gia tài, đủ cho một khoản hồi môn hấp dẫn cho con gái nàng, đủ cho một ngôi nhà độc lập, bao gồm cả những người hầu. Suy nghĩ có một ngôi nhà cho chính mình khiến Holly gần như ngất xỉu vì mong mỏi. Nhưng ý tưởng mắc mứu bản thân mình một cách gần gũi với người đàn ông này, và phản ứng của gia đình và bạn bè…
“Không,” nàng bình tĩnh nói, gần như tắc nghẹn với từng từ. “Tôi rất tiếc, thưa ông Bronson. Lời đề nghị rất hào phóng, nhưng ông phải tìm người khác thôi.”
Dường như anh ta không chút ngạc nhiên trước lời từ chối của nàng. “Vậy thì, hai mươi ngàn bảng,” anh ta nói, và làm nàng lóa mắt với một nụ cười ranh mãnh. “Thôi được rồi, quý bà Holland. Đừng nói với tôi bà đang định quay về gia đình Taylor và dành cả phần đời còn lại như bà đã làm ba năm trước. Bà là một người phụ nữ thông minh – bà cần nhiều hơn công việc thêu thùa và những câu chuyện tầm phào để thể hiện bản thân.”
Anh ta đã đánh một đòn chính xác lên một điểm yếu nữa của nàng. Cuộc sống với nhà Taylor thực sự đã dần trở nên đơn điệu, và ý nghĩ không còn phải sống phụ thuộc vào họ nữa… phụ thuộc vào bất cứ ai… Hai tay Holly xoắn lại chặt hơn.
Bronson dồn trọng lượng vào một chân rồi chống đầu gối lên trên ghế. “Chỉ cần nói đồng ý, và tôi sẽ lập một khoản ủy thác cho Rose. Cô bé sẽ không bao giờ lo thiếu thốn. Và khi cô bé kết hôn, tôi sẽ cho một cỗ xe tứ mã chở tới làm quà cưới.”
Chấp nhận lời đề nghị của anh ta đồng nghĩa với việc bước chân vào chốn xa lạ. Nếu Holly nói không, nàng biết chính xác kiểu cuộc sống mà nàng và Rose sẽ có. Một cuộc sống an toàn, nếu như không nói là luôn luôn thoải mái. Họ sẽ sắp xếp để sao cho đủ dễ chịu, và sẽ được sưởi ấm trong tình yêu và sự đồng thuận của tất cả mọi người mà họ biết. Nếu nàng nói đồng ý, sẽ là một náo động không ngờ và cả sự chỉ trích. Sẽ có những lời bình luận xấu xa và những lời đồn phải mất hàng năm mới lắng xuống, nếu không nói là mãi mãi. Nhưng đó là tương lai của Rose! Và có điều gì đó bên trong Holly, điều gì đó liều lĩnh và dữ dội, cùng với sự bốc đồng khủng khiếp nàng đã phải đấu tranh từ khi chồng mình qua đời.
Bất ngờ nàng đánh mất cuộc chiến của mình.
“Tôi sẽ làm với ba mươi nghìn bảng,” nàng nói, lắng nghe giọng nói của chính mình như thể nàng không hiểu sao lại đứng ngoài cảnh tượng này.
Mặc dù nét mặt của Bronson không hề thay đổi, nàng vẫn cảm nhận được sự vừa lòng kỳ lạ của anh ta, giống như một con sư tử dần lắng xuống để thưởng thức chiến lợi phẩm của nó. “Ba mươi,” anh ta lặp lại, có vẻ khó chịu trước con số. “Tôi nghĩ hai mươi là đủ cho những gì tôi yêu cầu rồi chứ?”
“Hai mươi cho Rose, mười cho tôi,” Holly trả lời, giọng dần trở nên vững vàng. “Tầm ảnh hưởng trong giới thượng lưu giống như tiền mặt – một khi đã dùng hết, sẽ không dễ gì lấy lại được. Có thể tôi chẳng còn lại gì khi năm nay qua đi. Nếu chấp nhận đề nghị của ông, người ta sẽ thêu dệt và truyền tụng những tin đồn về tôi. Họ còn có thể ngụ ý rằng tôi là… của ông”
“Nhân tình,” anh ta êm ái tiếp lời. “Nhưng họ đều sai, có phải vậy không?”
Nàng đỏ mặt và vội vã tiếp tục. “Không ai trong số những người đó có thể phân biệt thật giả. Bởi vậy, tư cách sẽ mất của tôi trị giá khoản phụ thêm mười nghìn bảng. Và tôi… tôi muốn ông đầu tư và quản lý nó cho tôi.”
Một nhánh lông mày đen của Bronson khẽ nhấc lên. “Bà muốn tôi quản lý tiền của bà?” anh ta nhắc lại, thực tế âm thanh chỉ rung lên thật thấp. “Và không phải là ngài Taylor sao?”
Holly lắc đầu, nghĩ về Wiliam, người rất đáng tin cậy nhưng cực kỳ bảo thủ với những khoản đầu tư. Giống như những người đàn ông khác trong môi trường của anh, tài năng của William là bảo toàn của cải, chứ không phải nhân chúng lên. “Tôi muốn ông để tâm nó hơn,” nàng nói. “Điều kiện duy nhất là tôi không muốn ông đầu tư vào bất cứ trường hợp nào bị cho là bất chính.”
“Tôi sẽ coi xem có thể làm gì,” Bronson trang nghiêm nói, nét cười nhảy múa trong đôi mắt đen như ác quỷ của anh ta.
Holly hít sâu. “Vậy là ông đồng ý với ba mươi? Và nếu tôi thôi việc sớm, tôi có thể giữ lại một nửa?”
“Thỏa thuận. Dù sao, đổi lại món tiền phụ thêm mà bà yêu cầu, tôi sẽ đòi hỏi thêm một điều.”
“Ồ?” nàng thận trọng đáp lại.
“Tôi muốn bà sống ở đây. Cùng với tôi và gia đình tôi.”
Holly kinh ngạc nhìn anh ta chòng chọc. “Không. Tôi không thể.”
“Bà và Rose sẽ có một dãy phòng riêng, và một cỗ xe ngựa phục vụ cho một mình bà. Nếu muốn, hãy đưa những người hầu của bà tới,. Tôi sẽ lo việc trả lương cho họ vào năm nay.”
“Tôi không thấy tại sao lại cần thiết…”
“Việc chỉ dẫn gia đình Bronson cử xử sao cho giống những người ở tầng lớp thượng lưu sẽ mất nhiều thời gian hơn vài giờ không đáng kể trong một ngày đó thưa bà. Một khi biết về chúng tôi, bà sẽ không nghi ngờ điều đó đâu.”
“Thưa ông Bronson, tôi chỉ không thể…”
“Bà có thể có ba mươi nghìn bảng, thưa phu nhân Holland. Nhưng bà sẽ phải chuyển ra khỏi gia đình Taylor để lấy nó.”
“Tôi sẽ nhận ít hơn và không sống ở đây.”
Thình lình Bronson cười nhăn nhở, dường như không mảy may lo lắng trước cái quắc mắt của nàng. “Đàm phán kết thúc rồi, thưa phu nhân. Bà sẽ sống ở đây một năm và chấp nhận ba mươi ngàn bảng, hoặc sẽ chẳng có giao kèo gì hết.” (anh đểu lắm anh Zachary à)
Ngập trong náo động tới lo lắng, Holly thấy run rẩy cả người. “Vậy thì tôi đồng ý,” nàng hổn hển nói. “Và tôi muốn cỗ xe tứ mã ông hứa tặng Rose sẽ được viết vào hợp đồng.”
“Được thôi.” Bronson duỗi tay ra, ghì bàn tay bé nhỏ của nàng và lắc một cách kiên quyết. “Tay bà lạnh quá.” Anh ta giữ lại những ngón tay nàng trong tay mình trong một lúc lâu hơn cần thiết. Môi anh ta cong lên với nụ cười. “Bà sợ à?”
Đó là điều tương tự anh ta đã hỏi nàng trong nhà kiếng cái đêm anh ta hôn nàng. Để rồi khiến nàng lại cảm thấy thật giống mình lúc đó, bị lấn át bởi sự việc khác thường mà nàng chưa bao giờ mường tượng. “Phải,” nàng thì thầm. “Đột nhiên tôi thấy sợ rằng tôi có lẽ không phải kiểu phụ nữ mà tôi luôn nghĩ là mình.”
“Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi,” anh ta nói, giọng trầm và dịu dàng.
“Ông không thể h… hứa một chuyện như vậy.”
“Ồ, tôi có thể chứ. Tôi có thể hình dung được phản ứng của gia đình bà trước chuyện này. Đừng đánh mất dũng khí của bà nhé.”
“Tất nhiên là không,” nàng cố gắng nói với vẻ kiên cường. “Ông có lời hứa của tôi. Tôi sẽ giữ thỏa thuận.”
“Tốt,” anh ta lầm bầm, trong khi ánh mắt vẫn lấp lánh niềm vui chiến thắng chênh vênh.
Xe ngựa của phu nhân Holly chầm chậm lăn bánh, ánh mặt trời rải lên chiếc xe sơn đen bóng loáng một vệt nắng mờ. Zachary gạt tấm màn che cửa sổ thư viện sang một bên và dõi theo cho tới khi chiếc xe ngựa khuất hẳn. Giờ anh đang ngập tràn thứ năng lượng bùng nổ mà lúc nào cũng cảm nhận được sau khi thiết lập một thỏa thuận rõ ràng rất có lợi với mình. Phu nhân Holland Taylor sẽ sống dưới mái nhà của anh, với con gái của nàng. Đó là hoàn cảnh mà không ai, bao gồm cả anh, có thể nào tin nổi.
Điều gì ở nàng đã tác động tới anh sâu sắc như vậy? Anh đã bị khuấy động khoảnh khắc nàng bước vào căn phòng, khuấy động và bị mê hoặc trong khi chưa từng lâm vào tình trạng như vậy với bất cứ một người đàn bà nào khác trong cuộc đời. Khoảnh khắc nàng tháo đôi găng, để lộ đôi bàn tay thanh nhã hơi xanh xao, đã làm gợn lên phần dục tính trong cả năm của anh.
Anh đã từng biết rất nhiều người đàn bà cực kỳ xinh đẹp với tài năng tuyệt vời, cả trong giường lẫn bên ngoài. Anh không thể tìm ra nổi tại sao người góa phụ nhỏ bé đó lại có thứ sức mạnh ảnh hưởng tới mình. Có lẽ đó là hơi ấm đã chiếu rọi qua vẻ bề ngoài kín đáo. Rõ ràng nàng là một quý bà, nhưng không có bầu không khí và sự cầu kỳ anh trông thấy ở những người phụ nữ khác ở cùng tầng lớp với nàng. Anh thích cách nói chuyện thẳng thắn và thân thiện của nàng với mình, như thể hai người có địa vị ngang nhau. Nàng rực rỡ, hồn hậu và quá tinh tế đối với một kẻ như anh.
Bồn chồn, Zachary ấn hai tay vào túi quần, rồi túm lấy viền áo choàng. Anh thơ thẩn đi qua dãy phòng đọc, lơ đãng liếc nhìn bộ sưu tập vô giá những cuốn sách và đồ nghệ thuật mà anh tích lũy. Ngay từ ngày thơ ấu, anh đã nhận thức được thôi thúc luôn dày vò bên trong, để giành được chiến thắng. Anh được lấp đầy với cảm giác không hài lòng với thứ mình đã có, việc đã khiến anh làm việc, mưu tính và lập kế hoạch kéo dài trong đêm khi những người đàn ông khác đang say ngủ. Dường như luôn luôn có hơn một mục tiêu nào đó mà anh muốn giành được, hơn một thỏa thuận mà anh muốn thiết lập, tới khi chỉ còn một ngọn núi cuối cùng để trèo thì có lẽ mới là lúc anh cảm thấy hạnh phúc. Nhưng anh chưa bao giờ có cảm giác đó.
Không hiểu sao lúc kề bên phu nhân Holly Taylor, anh lại thấy mình giống như một người đàn ông bình thường, một ngươi có thể thư giãn và thích thú. Trong suốt giờ đồng hồ mà nàng ghé thăm, tất cả những kế hoạch xâm chiếm thường xuyên trong lòng đều biến mất. Anh cảm thấy hầu như… mãn nguyện. Trước đây chuyện này chưa bao giờ xảy ra với anh. Thứ cảm xúc không thể xua đi, và anh muốn cảm nhận nó nhiều hơn nữa. Anh khao khát sự hiện diện của phu nhân Holly trong ngôi nhà của mình.
Và anh khao khát sự hiện diện của nàng trong giường mình. Nhớ thời điểm chính xác khi nàng nhận ra anh là người đàn ông đã hôn nàng, Zachary chợt thấy một nụ cười giật mạnh trên môi. Nàng trở nên đỏ dừ, và dường như cả cơ thể đều run rẩy. Trong chốc lát anh đã tự hỏi không biết nàng có ngất xỉu. Anh ước gì nàng ngất… như vậy sẽ cho anh lý do để ôm nàng lần nữa. Nhưng nàng đã lấy lại được bình tĩnh và tiếp tục giữ im lặng, rõ ràng hy vọng rằng anh sẽ không nhận ra nàng. Ai đó có thể nghĩ nàng đã phạm một tội ác tày đình thay vì trao một nụ hôn vội vã với một người lạ trong bóng tối. Với tất cả những hiểu biết về xã hội, nàng không hề giả tạo. Anh không chắc lý do tại sao mình khuấy động mức đó.
Nàng có nét ngây thơ mà những người đàn bà đã kết hôn thường không có, cứ như nàng không thể nhận ra đâu là tội lỗi hay sa đọa dù nó đập thẳng vào mắt đi nữa.
Nàng đã khóc vào lần thứ hai anh hôn nàng, và giờ anh đã hiểu tại sao. Anh chắc chắn nàng chưa từng được hôn hay âu yếm bởi bất cứ ai sau cái chết của chồng mình. Một ngày nào đó, anh nghĩ, nàng sẽ lại khóc trong vòng tay anh. Nhưng lần tiếp theo đó, sẽ xuất phát từ lạc thú, chứ không phải từ nỗi tiếc thương.