Nơi Khởi Đầu Của Những Giấc Mơ (Where Dreams Begin)

Chương 16

Trong những suy nghĩ quay cuồng, Holly quên mất rằng đã đồng ý cưỡi ngựa với Ravenhill, người sắp trở thành chồng chưa cưới của nàng, vào sáng nay. Rất lâu sau khi Elizabeth Bronson rời khỏi, Holly vẫn ngồi trong phòng khách với tách trà chỉ còn âm ấm trong tay. Nàng nhìn thứ chất lỏng màu sữa chằm chằm và dò dẫm tìm những giải thích hợp lý, những lời đúng đắn có thể thuyết phục Zachary tha thứ và tin nàng lần nữa. Dường như không hề có một phương pháp nhã nhặn nào để đề cập tới chủ đề đó nữa rồi. Đơn giản là nàng sẽ phải ném bản thân ra trước lòng khoan dung của anh và hy vọng điều tốt đẹp nhất sẽ tới. Một nụ cười mỉa mai nhợt nhạt cong lên trên môi khi nàng nghĩ tới việc giao tiếp thường xuyên được rèn dũa của mình bao gồm cả trăm cách lịch sự để từ chối đề nghị của một quý ông, chứ không hề đề cập tới việc làm cách nào để giành lại một lời đề nghị như vậy. Hiểu rõ tất cả về niềm kiêu hãnh dữ dội cũng như những lá chắn phòng thủ ghê gớm của Zachary, nàng biết anh sẽ không dễ dàng chịu thua nàng. Anh sẽ khiến nàng phải trả giá cho cái cách nàng trốn chạy khỏi anh – anh sẽ đòi hỏi sự đầu hàng vô điều kiện.

“Lạy Chúa lòng lành, ý nghĩ nào làm khuôn mặt đáng yêu của em mang vẻ khắc khổ như vậy?” Ngài Vardon Ravenhill tiến vào căn phòng, dáng người dong dỏng, khỏe khoắn nổi bật trong bộ cưỡi ngựa màu đen. Mái tóc vàng óng, vẻ phô trương vừa phải, những chuyển động tự tin và nhàn nhã, anh luôn là người đàn ông hoàn hảo trong giấc mơ của bất cứ người phụ nữ nào. Nhìn anh chăm chăm với nụ cười đăm chiêu, Holly nghĩ đã tới lúc bắt đầu để đốt cháy các cây cầu rồi.

“Chúc ngài buổi sáng tốt lành.” Nàng ra điệu bộ cho anh ngồi bên cạnh mình.

“Em không mặc quần áo cưỡi ngựa,” anh nhận xét. “Là anh tới quá sớm, hay là em đã thay đổi quyết định về sáng nay rồi?”

“Em đã đổi ý về rất nhiều chuyện đang yên ổn, em e là vậy.”

“À. Anh có cảm giác em đang hướng vào cuộc thảo luận nghiêm trọng chết người rồi đây.” Anh trao cho nàng một nụ cười trêu chọc, nhưng đôi mắt xám trở nên thận trọng.

“Vardon, em sợ là em sẽ mất tình bạn của anh sau khi anh nghe những điều em muốn nói.”

Anh dịu dàng nắm tay nàng, lật lại và cúi đầu xuống đặt một nụ hôn lên lòng bàn tay. Khi ánh mắt anh quay trở lại nhìn vào nàng, đó là một ánh mắt thành thực, ân cần và kiên định. “Bạn thân mến, em sẽ không bao giờ mất anh đâu. Dù cho em có nói gì đi chăng nữa.”

Một tháng vun đắp tình bạn đã xây dựng lên một thành trì niềm tin vững chãi giữa hai người họ, cho phép Holly có thể nói thẳng mà không cần giữ kẽ với Ravenhill. “Em đã quyết định sẽ không lấy anh.”

Anh không hề chớp mắt hay để lộ chút ngạc nhiên mờ nhạt nào. “Anh lấy làm tiếc khi nghe điều đó,” anh nhẹ nói.

“Không gì xứng đáng với anh hơn một cuộc hôn nhân từ tình yêu,” nàng vội vã tiếp tục. “Một tình yêu thực thụ, nồng nàn và tuyệt đẹp với người phụ nữ anh không thể sống thiếu cô ấy. Và em…”

“Em thì sao?” anh hỏi, vẫn tiếp tục xiết tay nàng đầy săn sóc.

“Bằng cách nào đó em sẽ thu hết can đảm để đi gặp anh Bronson và yêu cầu anh ấy lấy em làm vợ.”

Một khoảng im lặng hằn sâu giữa hai người khi anh hấp thụ lời nói của nàng. “Em biết rằng nếu tới với anh ta, rất nhiều người trong giới sẽ cho rằng cuộc hôn nhân đó không được chấp nhận. Sẽ có nhiều nhóm người không chịu chấp nhận em thêm nữa…”

“Không quan trọng nữa,” Holly kiên quyết với tiếng cười tắc nghẽn. “Danh tiếng đáng tiền hoàn hảo của em đã là nguồn an ủi lạnh lẽo suốt mấy năm trời từ khi George ra đi. Em sẽ vui lòng đổi nó lấy cơ hội được yêu. Em chỉ hối tiếc khi mất quá lâu em mới nhận ra điều gì mới thật sự quan trọng. Từ lúc George mất, em kinh sợ việc đánh cược con tim thêm một lần nữa, và cũng bởi vậy em đã tự dối lòng và dối tất cả mọi người.”

“Vậy em hãy tới với Bronson và nói cho anh ta sự thật.”

Nàng mỉm cười, ngạc nhiên bởi câu trả lời giản đơn. “Vardon, em cứ nghĩ anh sẽ nói với em về bổn phận. Về niềm tự hào và những điều em còn nợ George kia.”

“Holland yêu quý,” anh nói, “em sẽ phải sống cả đời mà không có George. Hãy dùng những giác quan trời phú cho để quyết định điều gì là tốt nhất cho em và Rose. Nếu em quyết định rút lá thăm của Bonson, anh sẽ chấp nhận lựa chọn của em.”

“Anh làm em ngạc nhiên đó, ngài Vardon.”

“Anh muốn em hạnh phúc. Có quá ít cơ hội trong cuộc sống để có thể đủ tìm được hạnh phúc, và anh thì không đủ bủn xỉn để đứng ngáng đường em đâu.”

Những lời thực tế-phải-vậy, cùng với sự tán thành hào hiệp của anh cho những nguyện vọng của nàng, dường như dần xóa đi thiếu sót đau đớn vẫn kẹp chặt trái tim nàng. Holly nở nụ cười xòa đầy vẻ biết ơn. “Em ước gì mọi người đều phản ứng được như anh.”

“Họ sẽ không vậy đâu,” anh kiên quyết một cách khô khan, và cả hai cùng mỉm cười khi hai người nắm tay nhau trước khi Holly nhẹ nhàng rút tay ra.

“Anh nghĩ George có thích anh Bronson không anh?” nàng như nghe bản thân hỏi.

Nét cười hiện mờ mờ trong đôi mắt xám bạc của anh. “Ờ, không. Anh không nghĩ họ có đủ điểm chung tới mức thích nhau. Bronson thì hơi quá nhám và bất lương một chút để có thể hợp với khẩu vị của George. Nhưng điều đó thực sự là vấn đề với em sao?”

“Không,” nàng thú thật. “Dù vậy em vẫn muốn anh Bronson.”

Nắm hai tay nàng, Ravenhill kéo nàng đứng dậy. “Vậy hãy tới với anh ta đi. Nhưng trước khi em đi, anh muốn em hứa với anh điều này.”

“Sẽ không có thêm lời hứa nữa,” nàng nói với tiếng cười rên. “Chúng khiến em ra nông nỗi như bây giờ đây nè.”

“Dù vậy anh vẫn sẽ có lời hứa này từ em. Hãy hứa với anh rằng nếu có điều gì không ổn xảy ra, bao giờ cũng vậy, em sẽ tới với anh.”

“Được,” Holly nói, khép đôi mắt lại khi nàng cảm nhận làn môi ấm áp của anh chạm vào trán mình. “Và anh Vardon nè, anh phải tin tưởng em, trong mắt em anh đã hoàn thành trọn vẹn lời hứa với George rồi. Anh là một người bạn thực thụ và vô cùng tốt với anh ấy, và còn hơn nữa đối với em.”

Anh vòng cánh tay mạnh mẽ quanh nàng và ôm nàng thật chặt thay cho câu trả lời.

Những dây thần kinh của Holly như xắt thành mảnh nhỏ lúc chiếc xe ngựa của nàng lọc cọc lăn tới lối chạy xe ngựa ở trang viên Bronson. Người gác cổng mở cánh cửa và đỡ nàng xuống đất, trong khi một người khác đi gõ cửa. Khuôn mặt của bà Burney chình ình trước cửa và Holly cố nín tiếng cười run run khi nghĩ mình chưa bao giờ lại chờ cảm xúc mừng vui tới vậy khi thấy bà quản gia. Ngôi nhà, và từng người giúp việc, dường như thân thuộc một cách đáng ngạc nhiên. Nàng có cảm giác như thể mình đang trở về nhà vậy. Nhưng dù sao đi nữa bụng nàng vẫn đang xoắn xuýt trong cơn đau đầy sợ hãi khi cân nhắc khả năng Zachary Bronson có thể đuổi mình đi khỏi trang viên ngay khi anh thấy nàng. Bà quản gia khoác lên vẻ mặt không lấy làm thoải mãi rõ rành rành khi Holly lại gần bà ta. Bà ta nhún gối rồi đứng với đôi bàn tay xoắn lại với nhau. “Phu nhân à,” bà ta nói, “thật là tốt khi được gặp phu nhân.”

“Bà Burney,” Holly thân mật đáp, “tôi chắc bà vẫn khỏe chứ?”

Bà quản gia trao cho nàng một nụ cười lảng tránh. “Đủ khỏe, dù vậy…” giọng bà ta trầm xuống. “Từ lúc phu nhân đi chẳng điều gì còn giống như trước. Ông chủ…” Bà ta bất chợt rơi vào im lặng, rõ ràng chợt nhớ ra một người giúp việc phải tôn trọng sự riêng tư của gia đình nơi mình phục vụ.

“Tôi tới gặp ông Bronson.” Trong nỗi khắc khoải nhớ mong, Holly đỏ bừng mặt và lắp bắp như một thiếu nữ. “Tôi… tôi rất lấy làm tiếc khi không báo trước cho bà việc viếng thăm của tôi và lại tới sớm như vậy, nhưng việc này gấp lắm, như bà thấy đó.”

“Thưa phu nhân,” bà Burney khẽ nói, lấy làm buồn rầu. “Tôi không biết nói sao với phu nhân, nhưng… ông chủ đã thấy xe ngựa của phu nhân từ cửa sổ, và ông ấy… ừm… lúc này ông ấy không tiếp khách.” Giọng bà ta nhỏ dần thành một tiếng thì thầm, và ánh mắt thận trọng khẽ quét về phía người gác cửa đang đợi cách một quãng. “Ông ấy không được khỏe, phu nhân à.”

“Không khỏe sao?” Holly giật mình. “Ông ấy bịnh sao bà Burney?”

“Không hẳn vậy.”

Vậy thì chắc rằng bà quản gia ý nói rằng anh ấy say rượu. Lo sợ, Holly nghiền ngẫm tình hình. “Có lẽ tôi nên quay lại vào lúc khác,” nàng dịu giọng nói, “khi ông Bronson tỉnh táo hơn một chút.”

Khuôn mặt bà Burney căng lên vì đau khổ. “Tôi không biết lúc nào sẽ thích hợp, phu nhân à.”

Ánh mắt họ gặp nhau. Mặc dù người quản gia sẽ không bao giờ dám để lộ ý kiến hay nguyện vọng của riêng mình, Holly vẫn có cảm giác bà Burney đang nài nỉ trong im lặng mong nàng ở lại. “Tất nhiên là tôi sẽ không muốn làm ông Bronson náo động,” Holly nói. “Nhưng tôi sợ trong suốt quãng thời gian lưu trú trước ở đây, tôi đã để quên một vài, ờ… vài thứ linh tinh trong phòng tôi. Liệu để tôi vào tìm thì có phiền không?”

Rõ ràng bà quản gia đỡ căng thẳng thấy rõ bởi lời gợi ý. “Không đâu, thưa phu nhân,” bà ta nói ngay lập tức, tóm vội lý do trên, “không phiền chút nào. Tất nhiên phu nhân phải tìm lại những thứ thuộc về mình nếu phu nhân để quên ở đây rồi. Để tôi dẫn đường cho phu nhân, không thì phu nhân có nhớ đường không?”

“Tôi nhớ mà.” Holly nở nụ cười rạng rỡ. “Tôi có thể tự mình lên tầng. Bà làm ơn nói với tôi ông Bronson đang ở đâu, để tôi có thể tránh làm ông ấy mất yên tĩnh?”

“Tôi tin rằng ông ấy đang ở trong phòng mình, phu nhân à.”

“Cảm ơn bà Burney.”

Holly bước vào ngôi nhà, nơi bầu không khí ảm đạm như trong lăng tẩm. Sảnh chính đồ sộ, với những cột trụ bằng vàng cao sừng sững và trần nhà khảm đầy bạc cùng bầu không khí đượm hương hoa, giờ đây chỉ mờ sáng. Không một linh hồn nào hiện hữu giữa nơi u ám bủa vây như vậy. E có thể chạm mặt Paula hoặc Elizabeth và bị lãng khỏi sứ mệnh của bản thân, Holly lên thẳng cầu thang chính nhanh nhất có thể. Nỗ lực của nàng, không đề cập sự rối bời trong lòng, khiến trái tim nàng đập rộn rã trong lồng ngực, cho tới khi nàng cảm thấy mỗi nhịp đập như dội lại từng bước chân mình leo lên bậc thang. Ý nghĩ gặp mặt Zachary lần nữa khiến sự kích động tràn căng nàng gần như có cảm giác mình đang bịnh. Run rẩy toàn thân, nàng bước tới cửa phòng anh, nơi hơi mở hé về phía trái. Nàng nghĩ tới việc gõ cửa, rồi quyết định không gõ nữa, bởi nàng không muốn cho anh cơ hội đóng sập cửa vào mặt mình.

Nhẹ nhàng đẩy cửa mở, và thật khẽ, gần như không gây một âm thanh nào. Trong suốt khoảng thời gian ở tòa trang viên chưa bao giờ nàng thực sự bước vào phòng ngủ của Zachary. Chiếc giường bằng gỗ gụ (mahogany) đồ sộ phủ màn thêu kim tuyến màu xanh sậm và nhung dày. Ván đóng tường bằng gỗ anh đào màu tối phản chiếu ánh sáng còn sót lại hắt ra từ hàng bốn cửa sổ hình chữ nhật cao ngất. Zachary đang đứng trước một khung cửa sổ, được vén lên những chiếc tua bằng nhung trên rèm cửa nhìn chằm chằm xuống lối xe chạy phía mặt tiền. Anh cầm ly rượu trong tay. Mái tóc vẫn còn ướt và hơi óng lên sau khi tắm sáng, và hương xà bông vẫn còn phảng phất trong không khí. Anh mặc một chiếc áo choàng lụa màu mận chín rũ xuống gần chạm sàn, đôi chân trần thò ra bên dưới viền áo. Holly đã quên mất anh nhìn to lớn không tưởng tượng nổi ra sao. Nàng mừng vì anh vẫn chưa quay lưng lại, bởi vậy anh sẽ không nhìn thấy cơn rùng mình vì khao khát chạy xuyên qua nàng.

“Cô ấy nói gì?” anh hỏi bằng giọng gầm gừ trầm trầm, rõ ràng đang nghĩ nàng là bà Burney.

Holly gắng hết sức giữ giọng mình vững vàng. “Tôi e rằng cô ấy vẫn khăng khăng muốn gặp ông.”

Tấm lưng rộng của Zachary cứng ngắc, những bắp thịt phồng dần lên bên dưới lớp lụa mỏng manh khi anh nhận ra người vừa bước vào là ai. Dường như phải mất vài giây anh mới có thể tìm lại được giọng mình. “Ra ngoài đi,” anh điềm tĩnh nói, không kèm theo bất cứ tình cảm nào. “Quay trở lại với Ravenhill đi.”

“Ngài Ravenhill chẳng có quyền gì với em hết,” nàng thì thào, cổ họng xiết chặt lại, “cũng giống như em với ngài ấy.” Có những quầng thâm bên dưới mắt, và làn da màu đồng thiếc khỏe mạnh của anh đã chuyển thành màu tro xám do dùng quá nhiều thời gian uống rượu trong nhà. Ánh mắt Holly khao khát quét khắp người anh, và nàng nhức nhối muốn chạy tới với anh, vuốt ve, xoa dịu và ôm anh. Làm ơn, lạy Chúa, đừng để anh ấy đuổi con đi, nàng liều lĩnh nghĩ. Nàng ghét cái cách anh nhìn mình, đôi mắt đen đã từng một thời lấp đầy vẻ ấm áp chọc ghẹo cùng đam mê giờ lại quá phẳng lặng và thờ ơ. Anh đang nhìn nàng như thể nàng là một người xa lạ… như thể anh chẳng còn chút cảm xúc nào đọng lại nơi nàng.

“Vậy nghĩa là sao?” anh nói đều đều, như thể chủ đề chẳng có chút hứng thú với mình. Tập trung lại hết can đảm, Holly khép cánh cửa lại và tiến về phía anh, rồi dừng lại cách xa anh vài bước chân. “Ngài Ravenhill và em đều đồng ý tiếp tục làm bạn, và sẽ không có đám cưới nào hết. Em đã nói với anh ấy rằng em không thể giữ trọn lời hứa với George, bởi vì…” Nàng ngừng lại và gần như héo hon vì mất tinh thần khi thấy Zachary hoàn toàn không chút phản ứng trước tin tức nàng đem tới.

“Bởi vì,” anh vẫn đều đều nói.

“Bởi vì trái tim em đã gắn kết với người khác rồi.”

Một khoảng im lặng dài, chực vỡ òa theo sau lời thú nhận của nàng. Ôi, tại sao anh chẳng nói gì? Tại sao nhìn anh lại quá nhẫn tâm và dửng dưng tới vậy?”

“Đó là một sai lầm,” cuối cùng anh cũng nói.

“Không.” Nàng chú mục nhìn anh đầy khẩn nài. “Sai lầm của em là rời khỏi đây… rời khỏi anh… và em tới để giải thích mọi thứ và thỉnh cầu anh…”

“Holly, đừng.” Zachary buột một tiếng thở căng thẳng và lắc đầu. “Em không phải giải thích một điều chết tiệt nào hết. Anh hiểu vì sao em đi.” Nụ cười tự chê trách chạm trên môi anh. “Sau một tháng tự xem lại mình – và nốc rượu như heo ăn trong máng – anh đã chấp nhận quyết định của em rồi. Em đã đưa ra lựa chọn tốt nhất. Em đã đúng – mọi chuyện rồi sẽ đi tới một cái kết tồi giữa hai chúng ta. Chúa biết rằng tốt hơn hết cứ giữ lấy vài ký ức đáng quý ít ỏi và để yên mọi thứ như chúng vẫn vậy.”

Sự dứt khoát trong giọng nói của anh khiến Holly trân người. “Xin anh,” nàng run rẩy nói, “đừng nói thêm gì nữa cả. Chỉ cần nghe em thôi. Em nợ anh sự thật trọn vẹn, và sau khi nghe hết – nếu anh vẫn muốn em đi – vậy thì em sẽ đi. Nhưng em sẽ không rời cho tới khi nói phần của em, và anh sẽ đứng ngay ở đó và lắng nghe, và nếu anh không…”

“Nếu anh không gì?” anh hỏi với nụ cười như thể lâu lắm mới tới với anh.

“Thì em sẽ không bao giờ cho anh một giây phút bình yên,” nàng hăm dọa khi cố ghìm lại nỗi sợ hãi. “Em sẽ theo anh khắp nơi, sẽ lấy hết sức bình sinh mà hét cho anh nghe.”

Zachary uống nốt rượu và đi tới chiếc bàn ở đầu giường, nơi một chai brandy đang đợi. Cảnh tượng đó khiến Holly hơi rùng mình vì hy vọng. Anh sẽ không tiếp tục uống nếu như anh đánh mất tất cả những xúc cảm về nàng, có đúng không? “Được rồi,” anh nói cộc lốc, đổ đầy cốc của anh. “Nói phần của em. Em có sự chú ý của tôi trong vòng năm phút, sau đó tôi muốn cái mông bé nhỏ phiền phức của em ra khỏi trang viên của tôi. Đồng ý chứ?”

“Đồng ý.” Holly cắn môi và hạ tay sang hai bên. Thật khó để lột trần tâm hồn mình trước anh, nhưng nếu muốn lại có anh thì điều đó là hoàn toàn đúng đắn. “Em đã yêu anh ngay từ khi bắt đầu,” nàng nói, ép mình nhìn thẳng vào anh. “Em có thể thấy rõ điều đó ngay lúc này, mặc dù lúc đó em không hề nhận ra chuyện gì đang diễn ra. Em không muốn đối diện với sự thật, sự thật rằng em chính xác là người anh đã gọi em – một kẻ hèn nhát.” Ánh mắt nàng tìm kiếm trên khuôn mặt tối tăm của Zachary phản ứng trước lời thú nhận đó, nhưng chẳng thu được chút dấu hiệu cảm xúc nào hết. Anh rót thêm và uống với từng ngụm thong thả chậm rãi. “Khi George chết trong tay em,” Holly tiếp tục trong rời rạc, “em cũng muốn chết theo anh ấy. Em không bao giờ muốn cảm nhận một nỗi đau như vậy thêm lần nữa, và em biết điều an toàn nhất là đừng bao giờ để bản thân yêu ai theo cách đó nữa. Và vì vậy em đã dùng lời hứa với George như một cái cớ để giữ khoảng cách với anh ngay từ ban đầu.”

Holly ngừng lại một cách không chắc chắn, khi nàng thấy vì lý do nào đó những lời của mình đã khiến nét đỏ ửng lan khắp từ cổ họng lên tới hai tai của Zachary. Thu hết can đảm khi phát hiện dấu hiệu đó, nàng ép bản thân tiếp tục. “Em sẵn sàng dùng bất cứ lý do nào để giúp em có thể khỏi yêu anh. Và rồi sau đó… khi em với anh… trong căn nhà hóng mát…” Quá mất trí để có thể nhìn anh lâu thêm nữa, Holly cúi đầu xuống.

“Trước đây em chưa bao giờ có cảm giác như vậy,” nàng nói. “Em đã hoàn toàn chìm đắm. Em không còn chút kiểm soát với trái tim hay ý thức của mình, và bởi vậy em đã điên cuồng tìm cách rời anh. Kể từ đó em đã cố gắng quay trở lại cuộc sống cũ, nhưng cuộc sống đó đã không còn phù hợp với em nữa. Em đã thay đổi. Vì anh.” Đột nhiên nàng không thể nhìn rõ anh qua làn nước mắt nóng hổi cứ vậy tuôn trào. “Cuối cùng em cũng nhận ra rằng có việc còn tồi tệ hơn việc có thể mất anh… và đó là sẽ không bao giờ có thể có được anh.”giọng nói dồn nén và vụn vỡ, và nàng chỉ có thể thì thầm. “Làm ơn hãy để em ở lại, Zachary – anh muốn điều kiện nào cũng được. Chỉ đừng để em sống mà không có anh thôi. Em yêu anh tới mức tuyệt vọng.”

Căn phòng tĩnh lặng như trong nấm mồ, không có âm thanh hay cử động nào của người đàn ông đứng cách nàng vài bước chân. Nếu anh vẫn muốn nàng, nếu anh vẫn còn quan tâm nàng, nàng thầm nghĩ, ngay lúc này anh sẽ ôm nàng trong vòng tay. Nhận thức đó khiến nàng muốn tan vào hư vô. Nỗi đau trì độn cứ tỏa ra từ lồng ngực. Nàng tự hỏi sẽ làm gì sau khi anh đuổi nàng đi, nơi nào nàng sẽ đi, và làm sao nàng có thể xây dựng một cuộc sống mới cho mình và Rose, khi tất cả những gì nàng muốn là co mình thành một trái banh và gào khóc với nỗi tiếc hận đầy cay đáng. Đờ đẫn nhìn xuống sàn nhà, nàng rùng mình với nỗ lực không vỡ ra tiếng khóc thổn thức bẽ bàng.

Rồi đôi bàn chân trần của Zachary tiền dần tới trước tầm mắt, nàng giật mình kinh ngạc, bởi anh đã âm thầm tiến tới như một chú mèo. Anh nắm tay trái của nàng, ngừng trong chốc lát và lặng nhìn nó chăm chú. Thình lình Holly chợt hiểu anh nhìn thứ gì – chiếc nhẫn cưới bằng vàng nàng chưa từng tháo rời kể từ khi chồng nàng đeo nó lên ngón tay nàng. Thoát một âm thanh khốn khổ, nàng giật tay ra khỏi tay anh và kéo mạnh chiếc nhẫn. Muốn di chuyển được nó thật không dễ, nàng nhăn nhó trong nỗi sợ hãi trước khi ngón tay cuối cùng cũng được giải thoát. Thả rơi chiếc nhẫn xuống nền nhà, nàng nhìn vào vệt tai tái còn sót lại trên ngón tay và ngước đôi mắt mọng nước lên khuôn mặt như nhòe đi của Zachary.

Nàng thấy anh lầm rầm gọi tên mình, và sau đó, khiến nàng kinh ngạc, nàng thấy anh quỳ xuống và cảm nhận được đôi bàn tay to lớn của anh giữ chặt những nếp gấp lụa trên hông nàng. Anh vùi mặt vào bụng nàng như một đứa trẻ mệt rã rời.

Choáng váng, Holly với tay chạm mái tóc đen của anh. Những dải tóc hơi quăn ẩm ướt dưới những đầu ngón tay nàng, và nàng đã vuốt chúng đầy yêu thương. “Anh yêu,” nàng thì thầm hết lần này tới lần khác, chạm khẽ vào phần gáy bỏng rát sau cổ anh.

Rồi anh đột ngột đứng lên một cách khoan thai và nhìn khuôn mặt hơi hướng lên của nàng đăm đắm. Anh mang vẻ mặt của người đàn ông đã băng qua cả lửa địa ngục, và đã phải mang những vết phỏng trong suốt quá trình.

“Chết tiệt em đi,” anh lẩm bẩm, dùng những ngón tay chùi nước mắt cho nàng. “Anh có thể bóp chết em vì đã đẩy cả hai chúng ta phải trải qua chuyện này.”

“Anh đã nói em đừng quay lại,” nàng nức nở khi nỗi đau đã vơi đi phần nào. “Em quá sợ để thử… A-anh nghe chừng dứt khoát lắm…”

“Anh nghĩ rằng anh sắp mất em. Anh không biết anh đang nói cái quỷ gì nữa.” Anh áp mạnh nàng vào trái tim đang rộn rã của mình, chạy đôi bàn tay khắp mái tóc và khiến chúng hoàn toàn rối bời.

“Anh đã nói sẽ không có cơ hội thứ hai.”

“Một nghìn cơ hội cho em. Cả trăm nghìn lần.”

“Em xin lỗi,” nàng ứa nước mắt. “Em thật xin lỗi…”

“Anh muốn em lấy anh,” Zachary nói bằng giọng trầm thấp. “Anh sẽ trói buộc em với tất cả những thỏa thuận, hợp đồng và những lễ nghi được biết bởi một người đàn ông.”

“Được, được…” Nàng hăm hở kéo đầu anh xuống, hôn anh với tất cả những khao khát nhức nhối mà nàng cảm nhận trong cả tháng qua. Anh rên lên dữ dội và cướp phá miệng nàng với niềm say mê tàn bạo, khiến nàng đau một chút nhưng nàng cũng quá buông mình theo những xúc động đong đầy để có thể quan tâm.

“Anh muốn em trong giường anh,” anh nói một cách khó khăn. “Ngay bây giờ.”

Màu đỏ thẫm quét khắp người, và Holly chỉ xoay xở vừa đủ để gật đầu trước khi anh nhấc nàng lên và bế về phía chiếc giường với chỉ một mục đích mãnh liệt duy nhất của một con mèo rừng háu đói với con mồi của nó. Có vẻ như trong trường hợp này nàng không có nhiều lựa chọn lắm – mà nàng cũng không có ý định từ chối. Nàng đã yêu anh vượt xa khỏi khuôn phép, vượt xa khỏi luân lý hay tư tưởng hay bất cứ chừng mực nào. Nàng toàn toàn thuộc về anh, cũng như anh thuộc về nàng.

Anh nhanh chóng cởi quần áo của nàng, tích cực giựt mạnh những hàng nút và móc áo, xé toạc quần áo khi chúng không đáp ứng đủ nhanh trước những ngón tay cướp bóc của mình. Thở hổn hển trước sự gấp rút đó, Holly cố gắng giúp anh, ngồi lên chiếc giường để tháo dây buộc giày, cởi nịt bít tất cùng với đôi vớ, nâng hai cánh tay lên khi anh lôi chiếc áo lót qua đầu mình. Lúc hoàn toàn trần trụi, cả cơ thể ửng hồng của nàng nằm tựa lên tấm nệm, Zachary thả rơi chiếc áo choàng và hạ thấp người xuống bên cạnh nàng.

Nhìn thấy cả cơ thể lộng lẫy của anh, thon dài, đầy sức mạnh và vô cùng đàn ông, khiến đôi mắt của Holly nới rộng. “Ôi, Zachary, anh thật là một người đàn ông tuyệt đẹp.” Nàng kéo cả người dựa lên lớp thảm dày lạ kỳ trên ngực anh, chơi với những lọn loăn xoăn màu tối, trải miệng và những ngón tay qua chúng.

Một tiếng rên rỉ thoát ra phía trên đầu nàng. “Em mới là người tuyệt đẹp.” Đôi bàn tay anh nhẹ nhàng di chuyển khắp lưng và hông nàng, thưởng thức làn da như lụa dệt của đó. “Từ ánh mắt đầu tiên hướng tới em anh chưa bao giờ có thể tỉnh trí, ở vũ hội nhà Bellemont.”

“Vậy là anh đã thấy em sao? Nhưng ở bên ngoài tối lắm mà.”

“Anh đã đi theo em sau khi hôn em trong nhà kiếng.” Anh đẩy nàng nằm ngửa, ánh mắt ôm cả cơ thể khỏa thân của nàng. “Anh đã dõi theo em khi em tới xe ngựa, và anh đã nghĩ em là tạo vật đẹp đẽ nhất thế gian mà anh từng thấy.” Anh ấn một nụ hôn lên bờ vai nàng, lưỡi anh chạm nhẹ lên đường gờ mong manh khiến Holly run rẩy.

“Và anh bắt đầu lên kế hoạch,” nàng nói hụt hơi.

“Đúng rồi đó. Anh đã nghĩ hàng trăm cách để có thể mò dưới váy em, và anh quyết định kế hoạch hay nhất là thuê em. Nhưng ở đâu đó giữa công cuộc quyến rũ, anh đã thật sự phải lòng em.”

“Và những ý định của anh dần trở nên đáng trọng,” nàng nói, rất lấy làm vừa lòng.

“Không, anh vẫn muốn mò dưới váy em mà.”

“Zachary Bronson,” nàng la lên, anh cười nham nhở, rồi tựa hai cẳng tay sang hai bên đầu nàng. Holly cảm thấy mạch đập gia tốc với sự mong chờ khi một chiếc chân rắn chắc, đầy lông chen vào giữa đùi mình, và sức nặng của vật đàn ông nóng bỏng đè một cách thân mật lên hông nàng.

“Buổi chiều trong căn nhà hóng mát đó là thứ tuyệt vời đáng chết nhất từng xảy ra với anh,” anh nói. “Nhưng ngay sau đó cách em rời bỏ anh … giống hệt như bị ném thẳng từ thiên đường xuống địa ngục.”

“Em sợ,” nàng ân hận nói, kéo đầu anh xuống và hôn lên má cùng cái miệng đượm hương brandy của anh.

“Anh cũng vậy. Từ lúc gặp em anh không biết làm cách nào để có thể bình phục.”

“Anh nói em cứ như thể bịnh tật vậy,” nàng nói với nụ cười chập chờn trên môi.

Đôi mắt đen thẫm của anh nóng rực. “Anh phát hiện ra chẳng có thuốc nào trị được bịnh do em đem lại cả, thưa phu nhân. Anh đã nghĩ tới chuyện đi tìm một người đàn bà khác, nhưng anh không thể. Quỷ bắt nó đi chứ em là người duy nhất anh muốn.”

“Vậy là anh không…” Holly được lấp đầy với cảm giác nhẹ nhõm. Những ý nghĩ về Zachary âu yếm một người phụ nữ khác khi mình không ở bên khiến nàng đau đớn, và nàng như bị nhấn chìm trong nỗi vui mừng khi anh không làm vậy.

“Không, anh không có,” anh nói cho nàng biết, giọng nói trầm xuống thành tiếng gầm gừ mà chỉ có một nửa là phỉnh phờ. “Anh đã phải chịu cả một tháng mà chẳng được khuây khỏa chút nào, và em sẽ phải đền bù cho anh,” đôi mắt Holly nhắm chặt, và tất cả dây thần kinh của nàng như phải lửa khi nghe thấy lời thì thào đầy hăm dọa của anh bên tai mình. “Trong vài giờ tới, em sẽ bận rộn trong việc chăm lo cho nhu cầu của anh tới đọa đầy đó, phu nhân của anh à.”

“Vâng,” nàng thì thào. “Vâng, điều em muốn đó, quá –” Lời nói bị nghẹn lại khi Zachary cúi đầu lên ngực nàng. Hơi thở nóng hổi của anh thổi lên núm vú mềm mại tới khi nó sít lại, và rồi anh nuốt nó vào miệng. Toàn thân Holly căng lên khi anh dùng đầu lưỡi cuộn và cọ vào phần đỉnh nhạy cảm đó. Nàng vòng tay quanh vai anh, các ngón tay xòe rộng trên những chỗ cơ bắp nhô lên rắn chắc. Anh kéo núm vú cứng cáp vào sâu hơn trong miệng mình, mút một lúc thật lâu, tới khi cảm thấy hai đùi nàng nhịp nhàng khép lại cạnh chân mình.

Tay anh trượt xuống giữa chân nàng, thành thạo tìm chỗ ẩm ướt núp giữa những lọn quăn loăn xoăn. Thì thầm êm ái, anh tách phần da thịt nữ tính mềm mại và tìm cái đỉnh đau nhức quá đỗi ngọt ngào. Anh trêu ghẹo nàng, lướt đầu ngón tay quanh cái nụ nhỏ nhưng hoàn toàn không chạm vào, tới khi nàng thở hắt ra và rướn hông van nài. “Xin anh,” nàng khẽ mấp máy đôi môi sưng phồng hấp dẫn. “Xin anh, Zachary…”

Nàng cảm thấy miệng anh quét lên miệng mình, một sức ép dễ chịu khiến nàng trào dâng trong tìm kiếm khát khao nhiều hơn nữa. Anh hôn nàng lần nữa, lưỡi thăm dò miệng nàng trong khi nàng hoàn toàn buông thả hưởng ứng lại. Cơ thể anh chuyển nằm lên trên nàng, và nàng cảm thấy vật của anh thúc vào, phần đầu to lớn rúc vào nơi tam giác loăn xoăn. Bị kích thích bởi tiếng thì thầm khàn khàn của anh, Holly đưa tay xuống hình hài nặng nề ấy, và bàn tay khẽ run khi khép lại quanh khối cứng cáp đó. Nàng ngập ngừng vuốt ve anh, khuôn mặt đỏ như gấc khi tay anh phủ lên nàng và di chuyển vào trong sự mơn trớn mãnh liệt và dữ dội hơn.

“Em không nên nhẹ nhàng với anh sao?” nàng hỏi, không biết sao cùng lúc lại vừa xấu hổ vừa phấn khích.

“Đàn ông không giống đàn bà,” anh khàn giọng nói. “Đàn bà các em thích sự nhẹ nhàng… còn bọn đàn ông các anh lại cần sự bạo dạn.”

Không nói lời nào Holly chứng minh sự bạo dạn của mình cho tới khi anh đẩy tay nàng ra cùng tiếng rên rỉ làu bàu. “Đủ rồi,” anh cố gắng nói. “Anh không muốn chuyện này kết thúc quá sớm.”

“Em cũng vậy.” Holly quấn cánh tay quanh anh và rải những nụ hôn lên ngực và họng anh. “Em muốn anh … ô, Zachary, em muốn…”

“Cảm giác như vậy anh đã cho em lúc trong nhà nghỉ mát phải không?” anh thì thầm, đôi mắt ánh lên với vẻ hiểu biết xấu xa.

Holly gật đầu dựa vào cổ anh, và duỗi người ra dưới anh, cơ thể nàng căng lên và run rẩy với nhu cầu được chiếm giữ, được đòi hỏi và được sở hữu. Anh kéo rê bàn tay thành một đường dò dẫm chậm rãi lên ngực, lên bụng nàng, và nàng phát ra một âm thanh kích động khi lòng bàn tay anh lướt lên khu vực nhỏ bé ở đỉnh đùi nàng. Mấy ngón tay anh lảng tránh tài tình một cách đáng bực bội, chìm vào những lọn quăn bằng những đụng chạm nhẹ nhàng, mà không hề vươn tới nơi đã trở nên nóng bỏng và sũng ướt đầy ngượng ngùng. Hông nàng rướn lên một cách nài nỉ, tìm kiếm sự kích thích mà anh đã từ chối không trao, vậy rồi nàng cảm thấy miệng anh trượt lên da thịt mình thành một vệt kéo từ ngực xuống bụng. Hai bàn tay anh khép lại trên hông nàng, xiết chặt và chắc chắn, và Holly giật mình kinh ngạc khi cảm thấy miệng anh lướt lên những lọn quăn ẩm ướt. Nàng kêu lên câu gì đó, một âm thanh rời rạc có thể là lời phản đối mà cũng có thể là lời khuyến khích, và cái đầu tóc sẫm màu của Zachary ngẩng lên khi anh liếc nhìn gương mặt ửng đỏ của nàng.

“Phu nhân ngọt ngào, đoan trang của anh ơi,” anh dịu dàng nói, “anh làm em giật mình sao?”

“Phải,” nàng thút thít.

“Gác chân em lên vai anh đi.”

Nàng nhìn anh chăm chăm trong nỗi xấu hổ không ngăn nổi. “Zachary, em không thể…”

“Đi nào.” Và anh thổi vào giữa hai đùi nàng, khiến toàn thân nàng run rẩy.

Nàng nhắm mắt lại và làm theo, đặt bắp chân và gót chân lên tấm lưng rắn chắc của anh. Ngón tay anh mơn trớn và mở nàng ra, và rồi nàng cảm thấy miệng anh, chuyển động nhịp nhàng của lưỡi anh, và cảm giác đó chụp lấy nàng trong một cơn lốc gấp gáp, nóng cháy. Điều này dường như không thể xảy ra với nàng, sự thân mật ngọt ngào quá đỗi này đã ném nàng vào mớ hỗn loạn triệt để. Nàng cảm thấy anh đang nhấm nháp, liếm láp, và cảm giác này mạnh hơn và trải suốt bên trong cho tới khi nàng thốt ra những âm thanh mà trước đây chưa hề có. Lời cầu xin và hơi thở hổn hển rên rỉ dường như còn kích thích người tình táo bạo của nàng. Anh gầm gừ nho nhỏ và xiết chặt mông nàng trong hai bàn tay, đẩy nàng lên cao hơn áp vào miệng mình. Lưỡi xoay tròn và khiêu khích tới khi nàng cảm thấy khoái cảm trào lên quá nhanh và mãnh liệt không chịu nổi… nàng thét lên điên cuồng, cơn dày vò chuyển thành sự giải thoát run rẩy. Miệng anh vẫn còn ở trên nàng tới lúc cơn rúng động tuyệt vời cuối cùng mất dần, bỏ lại nàng yếu ớt và choáng váng.

Hạ đôi chân run lẩy bẩy của nàng khỏi lưng, Zachary di chuyển lên trên nàng, cơ thể mượt mà khỏe mạnh đặt vào đỉnh hông nàng. Nàng cảm thấy hình dạng to lớn, cứng rắn của anh nhấn vào mình. “Zachary, thương xót em với,” nàng thì thầm qua đôi môi khô ran.

“Với em thì không thương xót gì hết, em yêu à.” Anh ôm đầu nàng trong tay, và hôn nàng khi thúc vào trong da thịt sưng phồng, ẩm ướt đó. Nàng căng thẳng hít vào, oằn người để điều chỉnh cho khớp với anh, sự xâm nhập cưỡng đoạt đang kéo căng nàng hết mức. Anh kéo chân nàng bằng chân mình và lấp đầy sâu hơn, cho tới tận khi nàng rên rỉ chìm sâu trong miệng mình. Cảm giác về anh làm nàng phấn khích, và bất chấp tình trạng kiệt sức, nàng lại uốn người đón nhận. Anh bắt đầu một nhịp điệu đều đặn, hông chìm sâu trong nàng, mớ lông trên ngực chạm vào đỉnh ngực cứng cáp của nàng. Nàng ngửa đầu ra sau trong đê mê khi cảm thấy anh phủ lên cổ mình những nụ hôn và cắn nhè nhẹ.

“Em là của anh,” anh thì thầm, thúc vào nhanh hơn, nhịp điệu đang trở nên gấp rút. “Em thuộc về anh… Holly… mãi mãi.”

“Phải,” nàng rên rỉ khi anh đưa khoái cảm lên đỉnh lần nữa.

“Nói đi.”

“Em yêu anh, Zachary… ôi… em cần anh biết bao… chỉ mình anh thôi…”

Anh tưởng thưởng cho nàng bằng một cú đâm mạnh chạm tới tận tử cung, và nàng rúng động vì khoái cảm, run rẩy, rộn ràng, và tràn ngập một niềm sung sướng mà cho tới lúc này, là không thể tưởng tượng nổi. Cơ thể anh căng ra khó tin trên nàng, các bắp cơ xiết lại thành các đường cong cứng như thép, cổ họng vuột ra một tiếng rên. Da thịt nàng ngọt ngào tác động lên da thịt anh, bao bọc quanh vật xâm nhập rắn chắc khi anh rung lên và phun trào vào trong nàng.

Thở một hơi dài, Holly quấn tay chân quanh anh, ôm anh thật chặt khi khi những cảm giác rút đi thành niềm hạnh phúc ấm áp. Nàng thấy anh cố nhích người ra, và nàng lầm bầm phản đối.

“Anh sẽ đè bẹp em mất,” anh thì thào.

“Em không quan tâm.”

Mỉm cười, anh di chuyển sang bên cạnh và giữ nàng theo cùng mình, cơ thể hai người vẫn hòa làm một.

“Lần này còn tuyệt hơn lần ở căn nhà hóng mát,” Holly cảm khái.

Tiếng cười trầm trầm lục khục thoát ra khỏi lồng ngực Zachary. “Còn rất nhiều thứ anh sẽ cực kỳ thích thú dạy cho em.”

Nụ cười yếu ớt tan dần khi nàng nghĩ tới cả chặng đường phía trước. “Zachary,” nàng nghiêm túc nói, “em không thể ngừng tự hỏi một người đàn ông như anh liệu có thể vừa lòng với việc chỉ ở bên một người phụ nữ.”

Anh khum lấy khuôn mặt nàng trong đôi bàn tay và ấn môi lên trán nàng. Lùi ra sau một chút, anh nhìn chăm chú đôi mắt nâu nhuốm đầy nghi vấn đó. “Anh có cảm giác như đã dành cả đời để kiếm tìm em,” anh nói nghiêm trang. “Em là người duy nhất anh muốn, bây giờ và mãi mãi về sau. Nếu em không tin anh, anh sẽ…”

“Em tin anh,” nàng vội nói, chạm ngón tay lên môi anh. Nàng mỉm cười trước khuôn mặt sạm đen của anh. “Không cần thiết bằng chứng hay những lời hứa đâu anh.”

“Sẽ chẳng vấn đề gì để chứng minh cho em thấy thêm lần nữa.” Anh thúc sâu hơn vào nàng, khiến nàng thở gấp một chút và thu mình lại với anh theo tiếng rên khoái cảm.

“Không, em muốn nói chuyện,” nàng hụt hơi nói. “Em muốn hỏi anh điều này…”

“Mmmm?” Anh vuốt ve mông nàng, dường như rất vui thích với dáng hình mềm mại trong tay mình.

“Tại sao anh lại đuổi Somers đi khi cậu ấy tới xin phép được cưới Elizabeth?”

Câu hỏi làm anh rối trí, và anh nhanh chóng nhìn thoáng vào gương mặt nàng. Hàng lông mày đen nhánh hơi cau lại. “Làm sao em lại biết về chuyện đó?”

Vòng hai cánh tay quanh cổ anh, nàng hơi lắc đầu với nụ cười yếu ớt. “Trả lời câu hỏi của em đi mà.”

Anh lẩm bẩm chửi thề và hạ đầu xuống chiếc gối. “Anh khiến cậu ta đi bởi vì anh đang thử cậu ta.”

“Thử cậu ấy sao?” Holly lặp lại. Xem xét kỹ càng những lời của anh, nàng tránh xa khỏi Zachary, hơi co người lại khi phần đàn ông nặng nề của anh trượt khỏi cơ thể mình. “Nhưng vì sao? Anh không thể cho rằng cậu ấy muốn cưới Elizabeth chỉ vì… vì… khoản hồi môn của em anh chứ?”

“Không nằm ngoài khả năng đó.”

“Zachary, anh không thể thao túng người ta như thể họ là quân tốt trong trò cờ vua được. Đặc biệt là những người trong chính gia đình anh!”

“Anh chỉ đang cố gắng bảo vệ quyền lợi cho Lizzie mà thôi. Nếu Somers vẫn muốn con bé mà không cần sự chấp thuận của anh – cũng như món hồi môn đi kèm theo – vậy thì cậu ta sẽ vượt qua cuộc kiểm tra.”

“Zachary.” Holly lắc đầu với tiếng thở dài chê trách. Nàng kéo tấm khăn trải giường bao lấy mình và lặng ngắm anh trong khi anh uể oải nằm khỏa thân một cách rất tự nhiên bên cạnh nàng. “Em gái anh yêu chàng trai đó. Anh phải tôn trọng lựa chọn của cô ấy. Và kể cả khi em gái anh cùng Somers vượt qua được thử thách của anh, họ cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh vì chuyện đó, khi ấy anh sẽ tạo nên căn nguyên dẫn tới vết nứt trong gia đình mình.”

“Vậy em muốn anh làm gì?”

“Anh biết mà,” nàng lẩm bẩm. Dụi mình gần lại anh, thổi nhẹ vào đám lông quăn trên ngực anh.

“Chết tiệt, Holly, anh đã dành cả đời để thực hiện một việc một cách chắc chắn, và anh không thể thay đổi điều đó. Đó là bản năng bảo vệ bản thân và gia đình khỏi tất cả những tên khốn thử lợi dụng tụi anh, và anh thừa nhận là cách làm đó đã ăn sâu vào anh. Nếu em đang cố gắng hướng anh thành cái loại hèn nhát nào đó…”

“Tất nhiên là không phải.” Nàng kéo chiếc lưỡi trên phần xương đòn của anh, và rúc mình xuống sâu hơn vào hõm nơi mạch máu đang đập rộn rã của anh. “Em không muốn thay đổi anh theo bất cứ cách nào.” Ấn mặt vào cổ họng anh, nàng để những sợi lông mi thật dài của mình cù vào làn da anh. “Nhưng em vô cùng muốn em gái anh được hạnh phúc, Zachary à. Anh sẽ từ chối không chấp nhận cho cô ấy thứ hạnh phúc mà cả em lẫn anh đều đã tìm được sao? Hãy quên cuộc kiểm tra xấu xa đó đi và cho gọi Somers tới đi mà.”

Nàng cảm giác được cuộc vật lộn đang diễn ra trong anh, khao khát muốn được kiểm soát thứ tình thế mâu thuẫn này với phần dịu dàng hơn trong bản tính của anh. Khi nàng tiếp tục khẩn khoản và vuốt ve, dù sao đi nữa, anh đã buột một tiếng cười miễn cưỡng. Đôi bàn tay vươn tới bờ vai mềm trắng mịn của nàng, đẩy nàng trở lại chiếc gối bằng phẳng. “Anh không thích bị điều khiển chút nào,” anh cằn nhằn.

Nàng mỉm cười. “Em không cố gắng để điều khiển anh, anh yêu. Em chỉ đang kêu gọi bản chất tốt đẹp hơn ở anh thôi.”

Sự âu yếm này khiến vẻ mặt anh trở nên đói khát và mê say hơn, và cuộc tranh luận dường như đã mất đi hứng thú nơi anh. “Như anh đã từng nói với em, phu nhân của anh, anh chẳng có thứ bản chất tốt đẹp hơn đó đâu.”

“Nhưng anh sẽ cho người gọi Somers tới chứ?” nàng thúc giục. “Và sắp xếp mọi thứ cho Elizabeth nữa?”

“Được rồi. Mà để sau đi.” Anh lôi tấm ga trải giường quấn quanh người nàng ra, và đặt tay lên một bên ngực của nàng.

“Nhưng Zachary,” nàng nói, thở gấp một chút khi anh tách hai bên đầu gối của mình. “Anh không thể làm chuyện này lần nữa… không khi… quá sớm… sau…” Cảm nhận cả chiều dài cứng rắn của anh đã trượt vào trong mình làm tất cả những từ ngữ tan vào một tràng rên rỉ kinh ngạc.

“Chết tiệt anh đi nếu anh không thể,” anh lầm bầm dịu dàng trên ngực nàng, giữ chặt chiếc núm ửng hồng giữa hàm răng, và cuộc nói chuyện của họ đã ngừng một lúc rất lâu sau đó.

Holly níu lấy tay Zachary khi hai người chậm rãi bước dọc theo con đường cô tịch trong khu vườn của trang viên. Làn váy nàng loạt xoạt qua những bụi huệ tây trắng lẫn tím, trong khi làn gió nhẹ mùa xuân hiu hiu thổi qua những bông diên vỹ vàng cùng khóm giọt tuyết trắng mờ mọc rải rác hai bên lề con đường phủ cỏ. Những cánh hoa to của bông phụ tử vàng mảnh mai trải đầy tới tận chỗ của một vạt lớn những cây cây kim ngân cùng mai Nhật. Hít thật sâu bầu không khí thơm ngát, Holly cảm thấy như hạnh phúc dâng đầy trong lồng ngực cho tới khi cười phá lên sảng khoái. “Kiến trúc nhà của anh có lẽ là một thảm họa,” nàng nói, “nhưng khu vườn này, thật là một góc của thiên đường.”

Bàn tay Zachary xiết lấy tay nàng, và nàng thấy nụ cười vương trên khuôn mặt anh. Buổi chiều nay đã trở thành quãng thời gian hạnh phúc nhất mà cả hai người từng được biết, với những giờ ân ái cùng những tiếng cười dịu dàng, và cả những giọt nước mắt khi cả hai chia sẻ cho nhau những bí mật trong trái tim họ nữa. Giờ đây hai người đã hòa hợp, dường như họ có cả hàng nghìn điều để nói, và thời gian thì chẳng đủ chút nào. Tuy vậy, Holly háo hức muốn quay trở lại nhà Taylors và chia sẻ với con gái về cuộc hôn nhân sắp tới của mình. Có thể gia đình Taylor sẽ tổn thương, đương nhiên là vậy, và thêm vào đó cảm giác không vui chút nào trước cuộc hôn nhân này sẽ càng được hoàn thiện hơn khi họ chợt nhận ra rằng vợ George đã chối bỏ những nguyện vọng cuối cùng của anh ấy. Họ sẽ khó mà hiểu được quyết định này không phải là một quyết định phóng túng. Nàng đơn giản chẳng có lựa chọn nào khác. Sự thật là, nàng không thể sống thiếu Zachary Bronson.

“Ở lại với anh đi,” Zachary điềm tĩnh nói. “Anh sẽ cho người đón Rose, và cả em và con bé sẽ sống ở đây trong khi chúng ta chuẩn bị cho lễ cưới.”

“Anh biết là em không thể làm vậy mà.”

Anh nhíu mày và cẩn thận dẫn nàng vòng qua một khối đá cẩm thạch cùng chiếc đồng hồ mặt trời bằng đồng đặt trên mặt đất. “Anh không muốn để em ra khỏi tầm mắt.”

Holly đã làm xao lãng sự chú ý của anh bằng cách đem lại chủ đề về lễ cưới, đồng thời cũng nhấn mạnh rằng nàng muốn nó được thực hiện với sự thận trọng cũng như thật thiết thực. Nhưng cũng không may rằng dường như Zachary lại đòi hỏi về một điều còn vượt xa hơn cả cái gọi là phô trương nhiều. Bằng việc lắng nghe những ý tưởng của anh về một nhà thờ lớn, một nghìn chú chim bồ câu, một tá những người thổi kèn, một tiệc chiêu đãi năm trăm khách mời và hàng đống những kế hoạch khác, Holly tuyên bố chắc nịch rằng nàng sẽ không làm bất cứ chuyện gì với một lễ cưới như vậy.

“Chúng ta sẽ có một buổi lễ riêng tư, yên tĩnh, và hơn hết là, nhỏ thôi,” nàng nói. “Đó là lựa chọn duy nhất, em nói thật đó.”

“Anh đồng ý,” anh nói vẻ sẵn sàng. “Bổ sung thêm thì, chúng ta không cần mời hơn ba trăm vị khách.”

Holly liếc anh đầy ngờ vực. “Khi em nói là ‘nhỏ,’ em đã có một con số khác rồi. Có lẽ là sáu người thôi.”

Quai hàm anh hằn lên ngoan cố. “Anh muốn cả Luân Đôn biết rằng anh đã thắng được em.”

“Họ sẽ biết,” nàng khô khan nói. “Em chắc chắn là người ta sẽ nói thêm một số thứ khác nữa… và chắc chắn những người bạn cũ luôn-tránh-xa-bê-bối của em sẽ chẳng có ai tới dự lễ cưới, dù nó có phung phí hay không đi nữa.”

“Hầu hết bạn của anh sẽ tới,” anh phấn khởi.

“Rõ ràng rồi,” nàng đồng ý, biết rằng anh đang đề cập tới những kẻ côn đồ, đúng mốt, và những kẻ hăm hở được gia nhập giới thượng lưu – những kẻ đi từ một hàng mang tiếng xấu dàn ngang tới những đàn anh đàn chị đỉnh cao. “Tuy vậy, lễ cưới sẽ kín đáo hết mức có thể. Anh có thể để dành đàn bồ câu, đội kèn với mấy thứ kiểu như vậy cho lễ cưới của Elizabeth.”

“Được cái nếu vậy thì sẽ mau chuẩn bị,” anh miễn cưỡng nói.

Holly dừng lại trên con đường rải sỏi và mỉm cười nhìn lên anh. “Vậy thì lễ cưới của chúng ta sẽ nhỏ thôi nha anh.” Nàng vòng tay ôm ngang eo anh. “Em không muốn chờ lâu hơn để thuộc về anh.”

Không còn cần thêm khuyến khích nào xa hơn nữa, Zachary cúi đầu xuống hôn nàng thật nồng nàn. “Anh cần em,” anh lẩm bầm, ép nàng cọ vào nơi đang khuấy động của mình để thêm nhấn mạnh. “Quay vào nhà với anh đi, em yêu, và để anh…”

“Sẽ không cho tới khi chúng ta kết hôn.” Thở gấp gáp, nàng ghé tai vào trái tim đang rộn rã của anh. Mặc dù cũng khao khát được ân ái với anh, nhưng nàng muốn chờ cho tới khi họ chính thức thuộc về nhau. “Em nghĩ là hôm nay em trả đủ rồi mà.”

“Ồ, không, chưa đâu.” Tay anh lang thang trên khắp vạt áo trên, và hôn nhẹ lên một bên cổ họng của nàng. Với một tiếng thì thầm ngon ngọt, anh dẫn nàng tới bức tường đá đã mòn theo thời gian thưa thớt phủ những đóa hoa trà màu vàng, và bắt đầu với tay tới tà váy.

“Anh dám thật đó hả,” Holly cảnh cáo với tiếng cười run rẩy, rồi vuột khỏi anh. “Một quý ông nên đối xử một cách tôn trọng với người yêu của mình, mà anh thì…”

“Kích cỡ bao nhiêu mới là bằng chứng hùng hồn về lòng tôn trọng của anh với em,” anh ngắt ngang, rồi kéo tay nàng tới cái nơi “bao nhiêu” đó của mình.

Holly biết nàng nên mắng anh, nhưng thay vào đó nàng lại thấy mình dịch lại gần hơn cơ thể cường tráng cao sừng sững của anh. “Anh đúng là hư không tưởng tượng được,” nàng khẽ nói vào tai anh.

Zachary ép tay nàng mạnh hơn. “Đó là một trong những điều em thích nhất ở anh kia mà,” anh thủ thỉ, và nàng thì không thể ngừng mỉm cười.

“Phải.”

Anh rúc mình vào hõm vai mềm mại, ấm áp của nàng. “Để anh đưa em vào nhà hóng mát nha. Chỉ vài phút thôi mà. Không ai biết đâu.”

Nàng miễn cưỡng lách ra khỏi anh. “Nhưng em biết.”

Zachary lắc đầu với tiếng cười trĩu hẳn xuống, quay lại để chống hai tay lên bức tường phủ hoa. Thấp đầu xuống, anh hít sâu một cái, cố gắng làm chủ dục vọng như muốn chồm lên của mình. Khi Holly ngập ngừng tiến lại gần, anh liếc về một bên với đôi mắt đen nung nấu. “Thôi được rồi,” anh nói bằng chất giọng nhẹ nhàng nhưng chẳng kém ám muội với hăm dọa là bao nhiêu. “Anh sẽ không chạm em cho tới đêm tân hôn. Nhưng em sẽ phải thấy hối tiếc vì bắt anh chờ đó.”

“Em hối tiếc rồi đây,” nàng thú nhận, và ánh mắt chan chứa nụ cười của hai người khóa chặt với nhau mãi một lúc lâu sau đó.

Mặc dù Zachary đã định cho người mời Jason Somers tới vào ngày hôm sau, thì chàng trai trẻ đó đã làm anh ngạc nhiên với một cuộc viếng thăm vào sáng sớm. Zachary đã ngủ thật ngon đêm đầu tiên sau cả tháng không yên và thức giấc vào tám giờ sáng, cái giờ vẫn thường trễ so với anh lúc thường. Anh không thể nhớ lúc nào mình cảm thấy quá đỗi thư giãn tới vậy. Dường như sau tất cả những năm cố gắng và đấu tranh, cuối cùng anh cũng vươn tay tới được đỉnh cao mà mình tìm kiếm. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong cuộc đời có thể thật sự hạnh phúc… và nguyên nhân cũng đồng thời là ở một vị trí thật giản dị mà cũng thật lạ kỳ. Anh đang yêu. Cuối cùng anh cũng trao trọn trái tim cho một người và cũng nhận được tình yêu nàng trao lại cho mình. Điều đó dường như quá mức phi thường để trở thành hiện thực.

Giữa bữa sáng đơn độc, tên vị khách viếng thăm được thông báo, và Zachary biểu người quản gia đưa chàng trai trẻ đó vào. Cương quyết, đẹp trai, trông hơi xanh xao và mặc như thể đang phải tham dự một đám tang, Somers xuất hiện cứ như chàng nam chính của một vở bi kịch tình yêu sắp đi tới hồi kết nào đó. Thực sự Zachary cảm thấy cảm giác tội lỗi chích vào người khi nhớ lại cuộc gặp không lâu với chàng trai này, lúc anh đáp lại lời thỉnh cầu được cưới Elizabeth hết sức tha thiết của Somers bằng một lời từ chối chí mạng vô cùng điềm tĩnh. Không nghi ngờ là Somers đều nhớ từng chi tiết của cái cảnh không quên nổi đó, vậy nên bản mặt cậu ta mới biểu cảm vậy kia. Đó là vẻ mặt, thực tế là của chàng hiệp sỹ quả cảm dám xông vào hang ổ của con rồng ác ôn.

Mặt mày rậm rì râu là râu và vẫn mặc áo choàng ngủ, Zachary ngồi trong phòng dùng bữa sáng và ra hiệu mời Somers ngồi với mình. “Thứ lỗi vì bộ dạng của tôi,” anh hòa nhã, “nhưng giờ vẫn còn hơi sớm hơn bình thường để tiếp khách. Cậu dùng cà phê chứ?”

“Không, cảm ơn ông.” Somers vẫn tiếp tục đứng.

Thư thái trên ghế, Zachary uống một ngụm cà phê. “Vừa hay cậu chọn hôm nay để tới gặp tôi,” anh lưu ý, “sáng nay tôi cũng đang định cho người mời cậu tới.”

“Vậy à?” đôi mắt xanh lá của Somers hẹp lại đầy chăm chú. “Sao vậy ông Bronson? Có phải có vấn đề gì với điền trang Devon không?”

“Thật ra thì không. Việc này liên quan tới vến đề chúng ta thảo luận hôm trước.”

“Như những gì tôi nhớ, chẳng có cuộc thảo luận gì hết,” Somers nói toẹt. “Tôi đã xin phép được cưới Elizabeth và ông đã từ chối.”

“Ừ,” Zachary húng hắng. “Ờ, tôi…”

“Ông chẳng cho tôi cơ hội nào hết, thưa ông.” Mặc dù rõ ràng Somers hơi hồng lên vì bực tức, giọng vẫn vững vàng khi cậu ta tiếp tục. “Bởi vì kính trọng ông, tôi tự mình tới đây báo cho ông biết tôi sẽ cưới Elizabeth dù cho có được ông đồng ý hay không. Và tôi bất chấp việc người khác hay ông nghĩ gì, tôi không làm vậy vì tôi để mắt đống của cải đáng nguyền rủa của ông. Tôi làm vậy vì yêu em gái ông. Nếu cô ấy chấp thuận lấy tôi, tôi sẽ lo cho cô ấy, làm việc kiệt sức vì cô ấy và đối xử với cô ấy với tất cả tôn trọng và ân cần mà một người đàn ông có thể trao cho vợ mình. Và nếu ông đòi hỏi hơn vậy ở bất cứ người đàn ông nào, ông có thể xuống địa ngục mà tìm.”

Zachary cảm giác lông mày mình hơi nhướn lên. Anh không thể ngăn bản thân không bị ấn tượng bởi chàng trai này –thường không có ai đó dám đứng nói ra rả trước mặt anh như vậy. “Nếu tôi có thể hỏi,” anh điềm đạm cất lời, “thì lý do nào khiến cậu yêu em tôi?”

“Cô ấy là người vợ hoàn hảo trên mọi phương diện.”

“Không địa vị xã hội,” Zachary nhấn mạnh.

“Tôi đã nói,” chàng trai trầm trầm trả lời, “là hoàn hảo trên mọi phương diện. Tôi cóc thèm quan tâm địa vị xã hội của cô ấy ra sao.”

Câu trả lời hoàn toàn thỏa mãn Zachary. Bản năng mách bảo rằng Somers là một người đàn ông tử tế, và cậu ta thật sự yêu Elizabeth. “Vậy thì cậu có sự tán thành của tôi – nếu để tôi làm một việc cho cậu.” Somers có vẻ quá choáng tới mức phải buột miệng hỏi. “Việc gì vậy?” bằng cái giọng ngờ vực.

“Tôi có một dự án khác cho cậu.”

Somers lắc đầu ngay lập tức. “Tôi sẽ không dùng phần còn lại của sự nghiệp để nhận các nhiệm vụ từ ông và để bị buộc tội thành công nhờ người nhà đâu. Tôi quá tôn trọng năng lực bản thân để làm việc đó. Tôi sẽ hết lòng thiết kế cho những người khác – và tôi sẽ tiến cử một kiến trúc sư khác phù hợp với ông.”

“Thật ra thì dự án đó cũng nhỏ thôi,” Zachary nói, lờ biến câu trả lời mình vừa nhận. “Tôi đang cho phá vài khu nhà ổ chuột ở một lô bất động sản mà tôi sở hữu ở mạn đông thành phố. Tôi muốn cậu thiết kế một tòa nhà mới, không khác so với mấy tòa hiện tại. Một tòa nhà lớn làm nơi cư trú cho hàng chục gia đình – các phòng với nhiều cửa sổ - một ngôi nhà tao nhã nơi họ có thể nấu nướng, ăn uống và ngủ nghỉ. Và có bề ngoài đủ thu hút để một người đàn ông có thể ra vào mà không cảm thấy xấu hổ. Hơn hết, tôi muốn nó phải có tính kinh kế, để những người khác sẽ thấy hứng thú và làm theo. Cậu có thể thực hiện việc như vậy không?”

“Có, tôi có thể,” Jason đáp không màu mè, dường như đã hiểu được tầm quan trọng của ý tưởng, của con số những cuộc đời vì nó mà sẽ thay đổi. “Và tôi sẽ làm được, mặc dù tôi không muốn tên mình gắn liền với dự án này. Ông thấy đó…”

“Tôi hiểu,” Zachary nói mà chẳng cảm thấy chua chát. “Cậu sẽ không bao giờ được giới quý tộc tin dùng nếu họ nghe nói cậu cũng thiết kế cho những người bình dân.”

Somers tò mò nhìn anh, một nét gì đó thật lạ ăn nhập trong đôi mắt xanh lá của cậu ta. “Tôi chưa bao giờ gặp một người đàn ông ở vị trí như ông có chút để tâm đời sống của người ở tầng lớp dưới.”

“Tôi là người ở tầng lớp dưới,” Zachary thích thú. “Tôi chỉ có chút may mắn hơn phần lớn những người khác thôi.”

Một nụ cười mỉm nảy trên môi Somers. “Tôi sẽ bảo lưu ý kiến về chuyện đó, thưa ông.”

Cho đó là câu công nhận rằng thỏa thuận đã được dàn xếp ổn thỏa, Zachary buông lỏng những ngón tay và nhịp nhịp chúng lên bàn. “Cậu biết không, Somers, công việc có thể sóng gió hơn nhiều nếu cậu không chấp nhận các dự án tôi giao cho sau này đó. Với tài năng của cậu và tiền của tôi…”

“Ồ không đâu.” Tiếng cười bất chợt buột khỏi chàng trai và cậu ta chăm chú nhìn Zachary với nét thân thiện đầu tiên. “Tôi kính trọng ông, thưa ông Bronson. Nhưng tôi sẽ không làm việc cho ông. Tôi không muốn tiền của ông. Tôi chỉ muốn em gái của ông thôi.”

Hàng trăm biển báo xuất hiện trong tâm trí Zachary, liên quan việc anh muốn em gái mình được đối xử ra sao, về tất cả những gì Elizabeth cần và xứng đáng được nhận, về những hậu quả thảm khốc nào sẽ tới nếu Somers dám làm em anh thất vọng. Nhưng khi trừng trừng nhìn khuôn mặt trẻ trung, tự tin và đẹp trai của Somers, những lời đó khóa lại bên trong anh. Zachary chợt nhận ra mình không thể kiểm soát lâu hơn mọi chi tiết liên quan tới các thành viên trong gia đình hay điều khiển từng phút trong đời của họ được nữa. Đã tới lúc cho mỗi người – kể cả anh – tự dẫn dắt cuộc đời mình rồi. Một cảm giác lạ lẫm cuốn lấy khi anh tưởng tượng tới tương lai sẽ giao em gái mình cho người ta chăm sóc, và tin rằng chắc chắn con bé sẽ được hạnh phúc và được yêu trọn vẹn.

“Được rồi,” anh nói, đứng dậy khỏi chiếc bàn và vươn tay ra. “Chú hãy đem theo Lizzie với lời chúc phúc của tôi.”

“Cảm ơn anh.” Hai người bắt tay nhau nồng nhiệt, và dường như Somers không thể ngăn nổi nhe răng cười.

“Về phần hồi môn,” Zachary nói, “tôi muốn…”

“Em nói rồi,” Somers ngăn lại, “em không cần hồi môn.”

“Đó là cho Elizabeth,” Zachary nói. “Một người phụ nữ nên có một chút tự chủ trong hôn nhân.” Đó không chỉ là cái nhìn từ phía cá nhân, mà anh đã được chứng kiến những tình huống tương tự trong các cuộc hôn nhân của những người xung quanh, khi những người vợ nhất trí để của cải cũng như tiền của mình thống nhất với của chồng vượt xa ngoài cái gọi là chỉ để những người chồng để ý hộ. Hơn nữa, những người phụ nữ có quyền nhận về phần tài sản của mình khi chồng mất, không kể những ước định khác từ bản di chúc.

“Vậy được. Tất nhiên em cũng muốn những gì tốt nhất cho Elizabeth. Nếu anh không phiền, anh Bronson, em phải đi bây giờ. Dù vẫn còn nhiều chuyện phải bàn nhưng em muốn chia sẻ tin vui với em gái anh.”

“Cảm ơn chú,” Zachary thành thật đáp. “Tôi mệt khốn khổ vì bị coi như một tên quỷ vô lương tâm như em gái tôi cáo buộc suốt mấy ngày qua.” Khi Zachary trao đổi cái nhướn mày với Somers và quan sát anh chàng kiến trúc sư sải bước về phía cánh cửa, một ý nghĩ nảy ra với anh. “Ồ, Somers nè… tôi tin rằng chú sẽ không phản đối nếu để tôi chuẩn bị lễ cưới.”

“Cứ chuẩn bị theo ý anh,” Somers trả lời mà không gián đọan những sải dài, vô cùng háo hức để tìm Elizabeth.

“Tốt,” Zachary lẩm bẩm đầy thỏa mãn, và ngồi vào bàn. Lượm cây viết lên, anh nhúng vào lọ mực và bắt đầu lập danh sách. “Một nghìn chim bồ câu ở nhà thờ, năm dàn nhạc cho tiệc chiêu đãi… pháo hoa, mười hai người thổi kèn – không, tốt hơn là để hai mươi tư người…”