Nỗi đau của đom đóm

Chương 62

Đại tá Kuroki Katsu giục anh khẩn trương hoàn thành bản kế hoạch thí nghiệm!

Yasuzaki Munemitsu đã lờ mờ nhận ra những nét khác lạ của Yamaa Tsuneteru trong những ngày gần đây.

Yamaa Tsuneteru đưa cho Yasuzaki Munemitsu 1 xấp giấy: “Đây! Tôi đã phác thảo kế hoạch làm thí nghiệm đối với từng đối tượng mới chuyển đến”

Yasuzaki Munemitsu giở xem, rồi lạnh lùng nói: “Sao không thấy tên Hà Linh?”

Yamaa Tsuneteru nói: “tình hình về cô ta hơi phức tạp, hình như khả năng đặc biệt của cô ta sau này mới có, sau khi bà mẹ qua đời, cô ta mới có khả năng dự báo. Tôi đang định bàn với anh, có nên xếp cô ta vào loại đối tượng đặc biệt không?” Anh đang nghĩ cách nói thẳng với Kuroki Katsu, thừa nhận về tình yêu của mình, anh có ý riêng tư, xin tha cho Linh Tử.

Yasuzaki Munemitsu nói “Mọi việc chúng ta làm trong giai đoạn này vẫn là mò mẫm, anh đừng nghĩ quá xa xôi, cứ nên đặt kế hoạch đi. Đại tá Kuroki Katsu và ban kỹ thuật đặc biệt có ý cho rằng việc giải phẫu mới chỉ là bước đi thứ nhất, chỉ là thăm dò mà thôi”

- Bước tiếp theo thì sao?- Các đối tượng tất nhiên không thể sống lại, sẽ có 1 tốp khác đến, lúc đó sẽ là hành động căn bản của bộ đội chúng ta. Cụ thể là gì, Đại tá Kuroki Katsu sẽ lại gọi điện bố trí sau.Lúc này chợt có tiếng khóc của trẻ sơ sinh vẳng đến!Nghe tiếng khóc, đoán biết không chỉ có 1 hay 2 đứa trẻ.

Yamaa Tsuneteru ra khỏi phòng làm việc, đi về hướng có tiếng khóc. Anh thấy ở hành lang của ban dược phẩm Đại Đông Á có nhiều phụ nữ trông giống như y tá, mỗi người đang đẩy 1 chiếc xe nhỏ, tiếng khóc vang ra từ những chiếc xe này. Một lính cần vụ dặn dò họ: “Tầng 2 đã bố trí giường và phòng đã đánh số, cứ đưa vào vị trí theo số đã quy định”“Những thứ này đều là tương lai của chúng ta”.

Tiếng Yasuzaki Munemitsu vang lên phía sau Yamaa Tsuneteru.Lòng anh trĩu nặng.Yamaa Tsuneteru ngồi trong thư viện ở kiến trúc ngầm, đang giở những cuốn tạp chí y học nhưng anh không sao có thể tĩnh tâm. Những tiếng khóc của trẻ sơ sinh vừa rồi khiến anh có cảm giác sứ mệnh của bộ đội 429 chẳng khác gì sứ mệnh của ma quỷ và mình là sứ giả, là tráng đinh của ma quỷ. Tại sao lại cần trẻ sơ sinh? Rõ ràng là Yasuzaki Munemitsu đã biết rõ kế hoạch tiếp theo nhưng không muốn tiết lộ với anh. Có lẽ trong con mắt của Kuroki Katsu và Yasuzaki Munemitsu, kể từ sau khi Hà Linh tử bị đưa đến đây, mình đã bị coi là “ý chí mềm yếu” khó bề qua được lần thử thách này.

- Số 187 cần cấp cứu! Bên ngoài vọng lại tiếng hô của lính y tế trực ban.Số 187 chính là số buồng của Hà Linh Tử!Yamaa Tsuneteru lao ra khỏi phòng làm việc, anh lấy làm lạ: đa số các tù nhân bị đưa đến đây đều trẻ khỏe, trước khi bị làm thí nghiệm đều được hưởng điều kiện sống khá tốt, cách nhật lại khám sức khỏe, được ăn ngày ba bữa đầy đủ dinh dưỡng, được tập thể dục theo giờ quy định, thậm chí còn được sinh hoạt văn thể. Trong những năm chiến tranh khói lửa như thế này, được sống như thế đã là rất dễ chịu.

Tất nhiên mọi chuyện sẽ chấm dứt ngay sau khi bị giải phẫu. Chính vì thường xuyên được kiểm tra sức khỏe cho nên rất hiếm khi có người phải cấp cứu. Anh hầu như ngày nào cũng kín đáo quan sát Linh Tử, bằng con mắt của người đã được đào tạo y tế, anh thấy nàng rất khỏe mạnh.Linh Tử đã ngất xỉu thật. Trán ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, đôi môi tím tái. Không phải là giả vờ ngất.Anh đích thân làm các thao tác cấp cứu, sau 1 hồi lâu, nàng đã hồi tỉnh.Mặt nàng đầm đìa nước mắt, đã yêu nhau bao năm, anh chưa bao giờ thấy nàng khóc bi thương như thế này.

Tại sao?Anh bảo lính cần vụ ra ngoài, rồi hỏi: “Linh Tử, đã xảy ra chuyện gì thế? Anh muốn biết tiền sử căn bệnh của em…?”Linh Tử hơi khép đôi mi, môi khẽ mấp máy.

Anh không nghe rõ nàng nói gì, bèn cúi áp sát nàng. Nàng bỗng giơ đôi tay choàng lấy cổ anh, rồi ghì chặt. Lúc này anh mới biết đôi tay nàng cứng cáp, có sức mạnh không thua kém bất cứ một nam giới nào.Anh định vùng ra, nhưng bỗng 1 ý nghĩ trỗi dậy: tội gì phải thế! Cứ để cho nàng giết, mình sẽ khỏi phải đau buồn. Cuộc sống thì đáng quý thật, nhưng ít ra anh cũng được chết trong tay người yêu. Chỉ tại cái cuộc chiến tranh đáng ghét này đã hủy diệt mọi hy vọng và tình cảm tốt đẹp.Linh Tử bỗng buông tay ra, và nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh. Nàng đặt lên môi anhmột nụ hôn, và thỏ thẻ “anh thật sự muốn giúp em trốn khỏi đây chứ?”

Yasuzaki Munemitsu đem theo 2 lính cần vụ rảo bước vào buồng số 187, đi sau không xa là Yamaa Tsuneteru.

Vào rồi, Yasuzaki Munemitsu hỏi “Nghe nói cô Linh Tử có ý cung khai tin tức để đổi lấy tự do, điều này rất tốt. Nhưng chúng tôi là cơ quan nghiên cứu, có thể thả cô hay không, cần xin chỉ thị của cấp trên trong quân đội thiên hoàng và ban kỹ thuật đặc biệt đã”

Linh Tử mỉm cười: “tôi mời anh đến, tôi tạm nói ra họ tên vài người để anh báo lên ban kỹ thuật đặc biệt, họ sẽ xem xem có đáng để trao đổi với tôi không. Tôi biết vài trăm họ tên và các sự kiện ”

- Được,cô nói đi!Tin tức báo lên ban kỹ thuật đặc biệt, các binh sĩ bình thường có nghe được không?

Yasuzaki Munemitsu xua tay, để cho các hiến binh lui ra ngoài, trong buồng chỉ còn anh ta và Linh Tử.Cửa vừa khép lại, Linh Tử bỗng nhảy bổ vào Yasuzki Munemitsu, anh ta định né người nhưng đã muộn, đôi tay bị đeo còng của Linh Tử đã ghì chặt lấy cổ Yasuzaki Munemitsu.
Động tác quá nhanh, ghì quá mạnh, anh ta hoàn toàn bị bất ngờ.Cổ đau ghê gớm, họng dường như sắp bị vỡ tung, nghẹt thở, khiến Yasuzaki Munemitsu không thể giẫy giụa, có lẽ chỉ một mình anh ta nghe thấy tiếng hít thở.Nhưng anh ta vẫn nghĩ được điều này: Thì ra Linh Tử cũng có tài quyền cước. Thế thì câu chuyện ly kỳ về bà mẹ cô ta, Watanabe Linh Tử lại càng dễ hiểu: hạ sát bộ trưởng hải quân, bị truy nã 20 năm, bà ta vẫn ung dung 20 năm đứng ngoài vòng pháp luật. Chắc chắn nữ tặc ấy có khả năng tiên tri và có tài quyền cước. Cô con gái đã được thừa hưởng.Vào lúc Yasuzaki Munemitsu gần như chết ngạt, Linh Tử bỗng lỏng tay ra.

Yasuzaki Munemitsu định phản công, thì một thanh quân đao đã kề sát cổ anh ta.Đó là thanh quân đao Yasuzaki Munemitsu giắt ở thắt lưng.- Kể từ lúc này, ngươi là tù binh của ta.

Linh Tử lạnh lùng nói, rồi bỗng dịu giọng. Người ấy rất đẹp.- Cô nói gì? Yasuzki Munemitsu đang cố nghĩ thật nhanh phải làm gì để thoát hiểm.- Người ấy rất đẹp. Tôi đang nói về vợ anh, tấm ảnh kẹp trong mảnh gỗ buộc ở chuôi dao, chị ấy rất xinh và hiền hậu… Anh đã biết tôi không cần mở ra nhưng vẫn nhìn thấy, đúng chưa? Chị ấy rất nặng tình với anh, vài năm sau khi anh chết, chị ấy cũng chết. Thật đáng tiếc, chết giữa lúc tuổi xuân đang rực rỡ. Anh còn đứa con đang trong bụng mẹ nữa, đời nó vắng bóng bố, và cái chết khó hiểu của bố sẽ là nỗi ám ảnh đeo bám nó suốt đời. Nó sẽ cả đời đi tìm câu trả lời, và… thậm chí phải bỏ mạng, trời đất ạ!

- Thôi đi, mụ phù thủy!

Yasuzki Munemitsu tin Linh Tử có thể nhìn thấy tương lai nhưng không muốn cô nói ra mọi chuyện.Các tay hiến binh và Yamaa Tsuneteru nghe tiếng động chạy vào thấy Yasuzaki Munemitsu đang bị dao kề cổ, đều sững sờ.

- Các người lùi ra, để cho ta đi ra! Mau lên!

Lúc này Yamaa Tsuneteru mới hiểu Linh Tử nói “giúp em trốn ra” nghĩa là gì. Yasuzaki Munemitsu là sĩ quan tối cao của bộ đội 429, khi anh ta bị khống chế thì phó quan, Yamaa Tsuneteru tạm thời quyết định mọi việc.

- Cô Linh Tử nên biết hậu quả của hành vi này rất nghiêm trọng… cô không thể trốn ra ngoài được đâu!

- Anh hãy lập tức ra lệnh cấm kéo còi báo động và đem chìa khóa còng lại đây! Các người tránh cả ra! Tay Linh Tử bị vướng còng nhưng vẫn một tay tóm cổ áo Yasuzaki Munemitsu, một tay cầm thanh quân đao.Yamaa Tsuneteru hầu như vội vã đưa ngay chìa khóa. Yasuzaki Munemitsu nói: “Đại úy Yamaa mau ra lệnh giết tôi đi!”

- Không! Không! Anh là cấp chỉ huy ở đây, tôi không có quyền làm thế, anh lại là bạn tôi. Tôi không thể vô lương tâm… Anh và các hiến binh lùi ra khỏi nhà giam, Linh Tử đẩy Yasuzaki Munemitsu đi trước, cô áp sát rồi cùng đi ra.

Linh Tử lại nói: “Hãy mau chóng đưa những đứa bé trên gác đến nhà nuôi dưỡng trẻ sơ sinh. Các người chớ lừa dối ta, ở đây có người có thể nhìn rõ tất cả. Tiếp theo là thả tất cả những tù nhân vừa đưa đến mấy hôm nay. Yêu cầu của ta chỉ có thế!”Cả đám “gỗ” mới đưa về, ai ai cũng có khả năng đặc biệt, có kẻ còn nhìn xa ngàn dặm. Lực lượng ở đây chủ yếu là các nhân viên y tế, sức chiến đấu có hạn, nếu đám gỗ kia được thả ra, chúng tập hợp lại thì rất dễ giành thế chủ động.

- Chỉ cần cô không làm hại sĩ quan Yasuzaki Munemitsu thì chúng tôi sẽ đáp ứng yêu cầu! Yamaa Tsuneteru dặn thuộc hạ thả ngay đám tù nhân, đồng thời tập hợp hiến binh đang có mặt, đề phòng bạo loạn.Yasuzaki Munemitsu lại nói: “Sao anh Yamaa lại dễ dàng thỏa hiệp như vậy? Hãy giết tôi, hoặc giết ngay cô ta!”

- Tôi không muốn anh phải bỏ mạng.- Sao anh lại yếu đuối như thế này? Yasuzaki Munemitsu bỗng rướn lên phía trước, có ý muốn tự sát, nhưng bị Linh Tử ghìm lại “Dù ngươi muốn chết, thì cũng phải do tay ta giết!”

Yasuzaki Munemitsu vẫn chưa chịu thôi, lại nói: “Miyamoto, Tanaka! Hai anh phải giết nó, hoặc giết tôi đi! Đây là mệnh lệnh! Anh Yamaa Tsuneteru không sợ quân lệnh hay sao?”Yama nói: “Bảo vệ cấp trên là chức trách của cấp dưới, mất anh, tổn thất sẽ lớn gấp bội so với mất đi vài tù nhân!”Đám tù nhân được thả đã tập hợp phía sau Linh Tử, Linh Tử hỏi: “Cậu Phùng, đám trẻ con trên gác thế nào rồi?”Anh thanh niên được gọi là cậu Phùng nghiêm chỉnh nói: “Bọn giặc đã lên thu xếp, các xe chở đã được đẩy ra đến cửa. Bọn giặc vẫn chưa kéo còi báo động”

- Được! chúng ta cùng tập hợp rồi cùng đi ra.

- Đi đâu hả? Một giọng nham hiểm bỗng truyền đến từ ngay sau lưng Linh Tử.Một họng súng ngắn gí vào gáy Linh Tử. Người cầm súng là 1 thanh niên gày gò, một trong số các tù nhân vừa được thả ra.

- Cô có thể nhìn trước tương lai, thì phải nhìn trước được thất bại hôm nay của mình chứ? Đúng không? Tiếc rằng cô không thể cái gì cũng nhìn được, cô không nhìn ra tôi! Hắn châm biếm. Lúc này Yamaa Tsuneteru mới hiểu ra rằng có đặc vụ được cài trong đám tù nhân. Tình thế bỗng đảo ngược hoàn toàn.

- Tôi có thể thấy trước tương lai, nhưng tôi không bao giờ bỏ qua hy vọng. Linh Tử lạnh lùng nói. Linh Tử thoáng sơ ý, nên Yasuzaki Munemitsu đã vùng thoát ra…