Phượng hoàng đài thượng ức xuy tiêu
Lần đầu gặp hòa viêm ngọc tử (Linh tử)
Ngọc vỡ trời sương
Thu thủy băng phong
Hàn sơn nhìn xa buồn đứt ruột
Hươu kêu buồn thương
Cõi phật trống trải
Giận đằng lục vô tận kia
Có đủ bảy màu
Sao nơi đây chỉ còn tê tái
Một mình lủi thủi
Chẳng vì hết bạn
Vì tri kỷ không còn
Áo đỏ
Rực rỡ đứng kia,
U hoài, xen nét cười
Tay ngà khẽ đưa lên
Mặc tuyết rơi, gió thổi
Phủ đầy khuôn mặt
May có khăn thơm cỏ non
Ta có thể gượng cười
Mà gìn giữ tình dài
Tình liệu có dài chăng
Muôn nỗi nhớ nhung,
Đêm ngày bàng hoàng.