Năm đầu tiên họ đã viết cho nhau. Alice vẫn là người bắt đầu như trong tất cả các điều khác liên quan tới hai người. Cô đã gửi cho anh một tấm hình chụp chiếc bánh ga tô có dâu tây xắt đôi với dòng chữ hơi run Chúc mừng sinh nhật. Phía sau tấm hình cô chỉ ký chữ A và chấm một cái không thêm gì nữa. Cô đã tự làm chiếc bánh đó vào ngày sinh nhật của Mattia, rồi sau đó ném cả cái vào thùng rác. Mattia trả lời cô với một bức thư dài bốn trang giấy, trong đó anh kể khó khăn biết bao khi phải bắt đầu lại ở một chỗ mới, không biết ngôn ngữ, và xin lỗi vì đã ra đi. Hay ít nhất là có vẻ như thế với Alice. Anh chẳng hỏi gì về cái anh chàng Fabio nào đó, kể cả trong thư đầu tiên lẫn các bức tiếp theo và cô cũng không kể gì với anh.
Thế nhưng cả hai đều cảm nhận được sự hiện diện lạ lùng và đe dọa ngay bên lề trang giấy. Cả vì điều đó nữa mà hai người sớm trả lời thư cho nhau theo cách lạnh lùng hơn và thưa dần hơn, cho tới khi việc trao đổi liên hệ hoàn toàn chấm dứt.
Sau vài năm Mattia nhận thêm một tấm thiếp nữa. Đó là thiệp mới đám cưới của Alice và Fabio. Anh đã dùng băng dính dán nó lên tủ lạnh, như thể để nó ở đấy sẽ nhắc anh nhớ điều gì đó. Mỗi sáng và mỗi tối anh lại thấy nó trước mặt và sau mỗi lần anh lại thấy đỡ đau đớn hơn. Một tuần sau đám cưới cuối cùng anh cũng có thể gửi điện chúc mừng Cảm ơn vì lời mời nhưng vì bận công việc tôi không thể tới dự được. Chúc mừng hạnh phúc, Mattia Balossino. Trong cửa hàng ở trung tâm anh đã bỏ cả sáng chọn một bình pha lê và gửi tới đôi vợ chồng theo địa chỉ mới của họ.
Anh không tới địa chỉ ấy khi rời nhà ba mẹ. Ngược lại anh theo hướng lên đồi, tới biệt thự nhà Della Rocca, nơi anh và Alice đã trải qua nhiều buổi chiều cùng nhau. Anh chắc chắn sẽ không thấy cô ở đó nữa, nhưng cứ muốn giả tảng như chẳng có gì thay đổi cả.
Anh lưỡng lự rất lâu trước khi nhấn chuông cửa. Một giọng phụ nữ trả lời, chắc là Soledad.
"Ai vậy?"
"Tôi tới tìm Alice", anh trả lời.
"Alice không sống ở đây nữa."
Phải, đúng là Soledad. Anh nhận ra được qua cái giọng vẫn pha tiếng Tây Ban Nha rất rõ.
"Ai tìm cô ấy vậy?" Người quản gia hỏi.
"Tôi là Mattia."
Im lặng kéo dài. Sol cố thử nhớ.
"Tôi có thể cho anh địa chỉ mới của cô ấy."
"Cám ơn không cần đâu. Tôi có rồi."
"Vậy thì tạm biệt", Sol nói sau một chốc im lặng ngắn hơn trước.
Mattia rời xa chỗ đó, chẳng ngước đầu nhìn lên trên. Anh chắc chắn Sol đang áp mặt sau một cửa sổ náo đó quan sát anh, chỉ bây giờ mới nhận ra anh và tự hỏi anh đã làm gì suốt bao năm qua và anh quay về đây lúc này để kiếm tìm cái gì. Sự thật là ngay chính anh cũng không biết điều đó.