Bạch Huệ cáu gắt nói:
- Nha đầu thúi... Ngươi lại dám đến quấy phá đại hội bầu chọn Bang chủ Cái bang ư? Nha đầu hẳn không muốn sống nữa à?
Lời còn đọng trên miệng Bạch Huệ thì Tuyết Kha chớp động thân pháp một cách kỳ.
Ứng Hiệp gần như chẳng có chút phản ứng gì khi Tuyết Kha bất ngờ thi triển ngay đúng tuyệt kỹ khinh công "Tu La thần pháp" nhoáng cái đã áp đến Lâm Bạch Huệ.
Ứng Hiệp hốt hoảng thét lên:
- Tuyết Kha cô nương không được...
Gã chưa nói hết câu, Lâm Bạch Huệ thì cũng chẳng kịp phản ứng thì chỉ pháp của Tuyết Kha đã điểm tới tĩnh huyệt của Bạch Huệ.
Bạch Huệ kêu lên một tiếng:
- ôi!
Tuyết Kha chưa kịp thu hồi chỉ pháp thì kiếm ảnh của Ứng Hiệp cũng đã lướt đến đặt ngay vào sau gáy nàng. Ứng Hiệp gằn giọng nói:
- Nếu Tuyết Kha cô nương làm hại Lâm tỷ tỷ thì tại hạ cũng sẽ tước mạng của cô nương.
- Hê... Nếu công tử muốn Lâm tỷ tỷ của huynh chết sớm thì mới thốt ra lời nói đó.
- CÔ nương không được hại đến Lâm tỷ tỷ của tại hạ.
- Ðược Tuyết Kha sẽ không hại Lâm tỷ tỷ của huynh, nhưng với ba điều kiện.
Bạch Huệ gắt giọng cướp lời Tuyết Kha:
- Chẳng có điều kiện gì cả...
Tuyết Kha nheo mắt từ tốn nói:
- Lâm thư thư nói cứng như thế nhưng Tuyết Kha biết chắc trong lòng thư thư chẳng muốn chết chút nào đâu. Hay chúng ta trao đổi vậy nhé?
Bạch Huệ rít giọng nói:
- Nha đầu muốn trao đổi gì?
- Mạng đổi mạng.
- Nha đầu nói vậy có ý gì? Ta và ngươi vốn không thù không oán cần gì mạng phải đổi mạng chứ. Thật ra ngươi muốn gì cứ nói thẳng ra đi.
- Thư thư là người thông minh, Tuyết Kha không cần nói, hẳn thư thư biết Tuyết Kha muốn gì.
Nàng ghé miệng nói vào tai Lâm Bạch Huệ:
- Ứng Hiệp huynh không có phong độ của một vị Bang chủ Cái bang. Cớ gì thư thư lại bắt Ứng Hiệp huynh phải trở thành một gã ăn mày chúa chứ?
- Thế ngươi có muốn trở thành ăn mày chúa không?
Tuyết kha lè lưỡi:
- Tất nhiên là không rồi. Nhưng trước hết phiền thư thư hãy bảo Ứng Hiệp huynh mau thu kiếm lại. Sát kiếm từ lưỡi kiếm tỏa ra khiến xương sống Tuyết Kha lạnh quá.
Nếu như Tuyết Kha chịu không nổi khí kiếm sát nhân của Ứng Hiệp huynh sợ chỉ pháp vô tình làm hại đến thư thư đó.
Bạch Huệ buông một tiếng thở dài, từ tốn nói:
- Ðệ đệ Tỷ không sao đâu.
Ứng Hiệp thu hồi kiếm trở về. Tuyết Kha cũng hạ ngón chỉ pháp khống chế tử huyệt của Lâm Bạch Huệ.
Tuyết Kha vừa hạ chỉ pháp xu ống vừa nói:
- Như thế có phải được không.
Nàng đưa tay ra sau sờ ót mình, nói với Ứng Hiệp:
- ứng Hiệp huynh không có cái ý chặt đầu Tuyết Kha chứ?
Ứng Hiệp im lặng.
Tuyết Kha mỉm cười nói tiếp:
- Xem mặt huynh kìa... Nếu huynh xuống tay sát tử Tuyết Kha thì chư huynh đệ Cái bang hẳn sẽ không phục huynh đâu. Bởi vì huynh là một đại cao thủ còn Tuyết Kha thì lại là một nha đầu. Sát tử Tuyết Kha, huynh gián tiếp đã làm Ố danh Thiên hạ Ðệ nhất bang rồi.
Nàng mỉm cười nói tiếp:
- Hay nhất là huynh đừng có nghĩ đến chuyện sát tử Tuyết Kha cứu Lâm thư thư mà phải nghe Tuyết Kha nói.
Bạch Huệ buông tiếng thở dài:
- Nha đầu... Ngươi đừng dài dòng nữa... CÓ gì thì cứ nói ra đi. Nếu được bổn nương và Tôn đệ sẽ đáp ứng cho ngươi.
Nàng thản nhiên đáp lời Lâm Bạch Huệ:
- Lâm thư thư nói dùm tuyết Kha đi.
- Ta biết ngươi nghĩ gì mà nói giùm ngươi?
- Tuyết Kha không tin, Tuyết Kha muốn gì? Ý của Tuyết Kha thư thư đoán biết mà.
Tại vì sao Tuyết Kha muốn thư thư nói, bởi vì Tuyết Kha có đề nghị gì Ứng Hiệp huynh Cũng sẽ thỉnh thị ý kiến của thư thư.
Nàng đặt tay lên vai Lâm Bạch Huệ.
- Tuyết Kha nói có đúng không?
Bạch Huệ thở ra.
- Nha đầu có biết ngươi đang đùa cợt với ai không?
- Tinh Túc giáo chủ.
- Biết được bổn nương là Tinh Túc giáo chủ thì bổn nương sẽ chịu theo ý của ngươi.
Mau giải huyệt cho bổn nương.
- Tuyết Kha xin được mạn phép giải huyệt cho Lâm thư thư.
Nàng vừa nói vừa vận công cách không điểm chỉ giải khai huyệt cho Bạch Huệ.
Vừa được giải huyệt, Bạch Huệ gằn giọng nói:
- Giải huyệt cho bổn nương ngươi không sợ ư?
- Sợ gì thư thư chứ... Không lẽ thư thư lại bội ngôn sao? ẩy... một giáo chủ Tinh Túc mà bội ngôn không giữ lời thì thư thư chỉ chuốc lấy điều tệ hại mà thôi. Thư thư nghĩ kỹ xem Tuyết Kha nói đúng hay là sai nào. Trên giang hồ, ai ai cũng sợ uy danh của Tinh Túc giáo, chẳng lẽ với một nha đầu như Tuyết Kha thư thư lại bội ngôn thì tự đánh mất uy danh đó rồi.
- Ngươi đúng là một nha đầu miệng lưỡi.
Tuyết Kha ôm quyền:
- Thư thư quá khen, Tuyết Kha không dám nhận.
Bạch Huệ lườm Tuyết Kha. Buông một tiếng thở dài, nàng quay lại nói với Ứng Hiệp:
- Ứng Hiệp... Hôm nay đệ không là Bang chủ Cái bang thì ngày mai đệ sẽ là Minh chủ võ lâm. Chúng ta đi thôi.
Bạch Huệ và Ứng Hiệp toan bỏ đi thì Tuyết Kha gọi giật lại:
- Ứng Hiệp huynh và thư thư khoan bỏ đi đã.
Bạch Huệ nhìn lại Tuyết Kha:
- Ứng Hiệp không nhận chức vị Bang chủ Cái bang không đúng ý của nha đầu sao?
- Tất nhiên là đúng rồi, nhưng Tuyết Kha có nhiều chuyện muốn nói với thư thư.
- Ở đây không tiện để ta và nha đầu nói chuyện với nhau. Muốn gì thì theo bổn nương.
- Tuyết Kha xin được theo chỉ huấn của thư thư.
Ba người đồng loạt thi triển khinh công bỏ đi để lại sự ngơ ngẩn cho quần hào Cái bang.
Bạch Huệ dẫn Tuyết Kha và Ứng Hiệp đến tòa trang viên của Thần Phục bang. Nàng quay lại nói với Tuyết Kha:
- Nha đầu... Cứ vào trong đó chờ ta. Ngươi cứ tự nhiên đừng ngại gì cả.
Quay lại Ứng Hiệp, Bạch Huệ nói tiếp:
- Tôn đệ theo tỷ.
Tuyết Kha thấy Bạch Huệ dẫn Ứng Hiệp vào hậu viên. Nàng chẳng có vẻ gì tò mò mà thản nhiên bước vào gian tiền sảnh, Tuyết Kha vô cùng ngạc nhiên khi thấy trong gian tiền sảnh có đủ các hình nhân đồ chơi.
Tuyết Kha thích thú reo lên:
- Ổ Ðẹp quá Nàng đi rảo sau từng món đồ chơi nhưng tuyệt nhiên chẳng chạm tay đến thứ nào.
Tuyết Kha đứng trước hình nhân của thiếu nữ đang ngồi khảy đàn tỳ bà. Nàng đứng ngắm bức hình nhân đó.
- Ðẹp quá Tuyết Kha ngây người ngắm hình nhân của thiếu nữ. Nàng rón rén đặt nhẹ tay vào bức hình nhân. Tay nàng vừa chạm vào hình nhân thì bức hình bỗng dưng cử động tay phải khảy những sợi tơ đàn tỳ bà.
Tiếng đàn cất lên càng làm cho Tuyết Kha phấn khích, và tò mò khi hình nhân không Cử động nữa, tiếng đàn cũng ngưng bặt thì Thẩm Mộc Phong đã xuất hiện sau lưng Mạn Tuyết Kha. Y ngồi trên chiếc ngai có hai vòng bánh xe bằng cây nhìn Tuyết Kha.
Tuyết Kha không hề biết Thẩm Mộc Phong đã xuất hiện sau lưng mình bởi những món đồ chơi đã thu hút tất cả tâm trí nàng.
Mộc Phong tằng hắng.
Nghe tiếng tằng hắng của Mộc Phong, Tuyết Kha mới phát hiện ra sau lưng mình có người. Nàng quay mặt nhìn lại, nhận ngay ra Thẩm Mộc Phong. Ðôi thu nhãn của Tuyết Kha nhường to nhìn họ Thẩm.
- Ý Tôn giá Ở đây ư?
- Nha đầu thấy Thẩm mỗ lạ lắm ư?
Nàng thản nhiên gật đầu:
- Rất lạ.
Tuyết Kha bước thẳng đến trước mặt Thẩm Mộc Phong.
- Tôn giá là chủ nhân của tòa trang viên này.
- Nha đầu nghĩ sao cũng được, nhưng hình như nha đầu rất thích gian thư sảnh này.
Tuyết Kha gật đầu:
- Thích lắm... Ở đây nhiều đồ chơi quá. Tôn giá biết Tuyết Kha thích gian thư sảnh này nên sẽ đuổi Tuyết Kha đi chứ gì?
Mộc Phong lắc đầu.
- Thẩm mỗ không đuổi nha đầu, thậm chí còn muốn tặng không cho nha đầu tất cả những món đồ chơi có trong gian thư sảnh này.
Ðôi mắt Tuyết Kha mở to hết cỡ nhìn Thẩm Mộc Phong. Nàng ngập ngừng hỏi:
- Tôn giá nói thật đó chứ?
- Chẳng lẽ Thẩm mỗ lại thất ngôn với một tiểu nữ sao? Thẩm mỗ tặng không cho nha đầu để chuộc lại một chưởng trước đây Thẩm mỗ đã đánh sau lưng người.
Nàng nhìn sững Thẩm Mộc Phong nói:
- Ý Tưởng đâu tôn giá là người xấu, nhưng không ngờ trong tôn giá cũng có cái tốt đấy chứ?
Nàng vừa nói vừa bước thẳng đến trước mặt Thẩm Mộc Phong:
- Tôn giá bộ nhớ đến một chưởng đánh sau lưng Tuyết Kha nên trong tâm luôn áy náy phải không?
Mộc Phong gật đầu:
- Thẩm mỗ luôn bị ám ảnh và áy náy bởi chưởng kình đó.
- Tôn giá áy náy vậy tôn giá là người tốt rồi. Phàm kẻ lớn thì không được bắt nạt kẻ nhỏ, kẻ mạnh không được hiếp đáp người yếu, như vậy mới là người có chí khí. Tôn giá nghĩ như thế thì đúng là người có chí khí.
Tuyết Kha ôm quyền:
- Tuyết Kha bội phục.
Thẩm Mộc Phong vuốt râu, nhìn nàng mỉm cười:
- Nha đầu thích thì cứ lấy bất cứ thứ gì Ở đây để làm vật sở hữu riêng cho mình.
Tuyết Kha chỉ ngay bức hình nhân thiếu nữ cầm đàn.
- Tuyết Kha thích bức hình nhân này.
Ðôi chân mày của Thẩm Mộc Phong thoạt nhíu lại. Tuyết Kha nhận ra ngay nét nhíu mày thoát hiện rồi vụt biến mất trên mặt Thẩm Mộc Phong.
Nàng hồn nhiên nói:
- Tôn giá hẳn rất quý bức hình nhân đó?
Thẩm Mộc Phong từ tốn nói:
- Tiểu nữ chọn đúng thứ mà Thẩm mỗ quý nhất trong tất cả những thứ trong gian thư sảnh này.
Tuyết Kha nhường mày nói:
- Nếu tôn giá quý thì Tuyết Kha sẽ không lấy nó đâu?
- Tại sao?
- Sư phụ Tuyết Kha dạy cái gì người khác không thích thì mình đừng ép người.
Mộc Phong vuốt râu, cười mỉm.
- Tiểu nữ quả là một học trò ngoan. Một học trò ngoan như vậy mà lại để một mình phiêu bạt trên chốn giang hồ. Lão đảm đương trọng trách theo sát Di Họa Ðoạn Hồn Thần. Không hiểu sư phụ củ a tiểu nữ suy nghĩ như thế nào?
Tuyết Kha tròn mắt nhìn Thẩm Mộc Phong:
- Hê tôn giá nói sai rồi. Sư phụ của Tuyết Kha không bao giờ bỏ rơi Tuyết Kha đâu.
Bất cứ lúc nào Tuyết Kha gặp nguy hiểm tất thảy đều có người phò trợ.
Thẩm Mộc Phong khẽ gật đầu:
- Thẩm mỗ cũng nghĩ như nha đầu.
Y chỉ bức họa hình nhân thiếu nữ cầm đàn tỳ bà:
- Thẩm mỗ tặng cho nha đầu đó.
- Tôn giá không tiếc à?
- Với tiểu nữ, Thẩm mỗ không tiếc. Với lại Thẩm mỗ còn thiếu tiểu nữ một chưởng chưa trả kia mà.
Thẩm Mộc Phong nói dứt câu thì một người từ ngoài cửa bước vào. Y vận áo thụng đen trông như những con quạ đen, ánh mắt toát ra uy quang rờn rợn.
Y đứng ngay ngưỡng cửa thư sảnh định nhãn nhìn Tuyết Kha và Thẩm Mộc Phong.
Trong khi Thẩm Mộc Phong cau mày khi nhìn người đó thì Tuyết Kha lại trố mắt tò mò.
Nàng nhanh miệng hỏi:
- Tôn giá là ai mà vận trang phục kỳ dị vậy?
- Nha đầu hẳn không biết bổn tọa là ai? Nhưng Tiên Hạc Thần Kim Chu Tuyết Ngọc và Thiên Trù đại sư thì chắc chắn biết.
Tuyết Kha reo lên:
- Tôn giá là bằng hữu của sư phụ và đại sư Thiên Trù.
- Bổn tọa đâu đủ duyên phận kết bằng hữu với Tiên Hạ Thần Kim tiên tử và cao tăng Thiên Trù đại sư chứ?
- Thế tại sao tôn giá biết sư phụ và Thiên Trù đại sư?
- Không phải chỉ mỗi bổn tọa biết mà cả võ lâm đều biết.
Diêm La Thành chủ nhìn lại Thẩm Mộc Phong:
- Thẩm túc hạ tặng cho nha đầu kia bức hình nhân của Ðoan Cơ tiên tử, vậy sẽ tặng cho bổn tọa thứ gì trong những thứ có tại gian thư sảnh này?
Mộc Phong miễn cưỡng, từ tốn nói:
- Trong thư sảnh này chẳng có thứ gì thừa để Thẩm mỗ tặng cho túc hạ.
- Bổn tọa không đáng để cho túc hạ tặng ư?
- Không phải không đáng nhưng chẳng có thứ gì đáng để tặng cả. Túc hạ nghĩ xem, thứ gì trong gian thư sảnh này khiến túc hạ chú ý đến. Ta nghĩ túc hạ không có tâm tưởng như tiểu nha đầu Tuyết Kha.
- Tất nhiên rồi... Bổn tọa đâu có được cái tâm hồn nhiên như nha đầu Tuyết Kha.
Chính vì không có cái tâm hồn nhiên đó nên bổn tọa mới cần đến thủ cấp của túc hạ.
Vừa nghe Diêm La Thành chủ thốt ra câu này, Thẩm Mộc Phong ngửa mặt cười khanh khách. Y vừa cười vừa nói:
- Túc hạ định mượn thủ cấp của Thẩm mỗ ư?
Diêm La Thành chủ thản nhiên gật đầu.
Mộc Phong cười khẩy:
- Không ngờ thủ cấp của Thẩm MỖ lại có người quan tâm đến chứ? Chẳng hay túc hạ định thủ cấp của Thẩm mỗ với giá bao nhiêu?
- Bổn tọa đánh giá thủ cấp của tôn giá rất cao. Nếu như so sánh thì hẳn nó ngang với Lãnh Diện Tu La Ðàm Vĩnh Hưng.
Thẩm Mộc Phong gật đầu:
- Khá cao đấy.
Tuyết Kha lên tiếng:
- Tôn giá không tốt.
Diêm La Thành chủ nhìn Tuyết Kha:
- Nha đầu muốn nói ai?
- Tất nhiên là tôn giá rồi.
- Bổn tọa ư?
Tuyết Kha gật đầu:
- Tuyết Kha nói tôn giá không tốt đó. Bởi tôn giá vừa mới đến đã đòi giết người rồi, tôn giá đòi lấy thủ cấp của Thẩm tôn giá, thì ai sẽ đòi thủ cấp của tôn giá đây?
- Bổn tọa không thích nghe những lời nói như nha đầu.
Thẩm Mộc Phong cướp lời Diêm La Thành chủ:
- Ngươi không cần đôi co với Mạn Tuyết Kha. Hãy đến đây mà nhận thủ cấp của bổn tọa.
Diêm La Thành chủ lắc đầu:
- Bổn tọa đâu cần bẩn tay lấy thủ cấp của Thẩm túc hạ.
Diêm La Thành chủ nói dứt câu thản nhiên bước đến chiếc đôn yên vị. Phong cách chễm chệ của gã cứ như tòa trang viên này là của riêng mình.
Mặt Thẩm Mộc Phong đanh lại:
- Túc hạ không tự đến lấy thủ cấp của Thẩm mỗ còn chờ ai nữa?
- Bổn tọa chờ đủ mặt những người khác để không phải ra tay nhiều lần.
- Những người đó là ai?
- Tiên Hạc Thần Kim Chu Tuyết Ngọc và Thiên Trù đại sư.
Tuyết Kha nhường mày:
- Ý Tôn giá biết sư phụ sẽ đến với đại sư Thiên Trù ư?
Diêm La Thành chủ gật đầu:
- HỌ sẽ đến.
Thẩm Mộc Phong gắt giọng nói:
- Thẩm mỗ không muốn gặp mặt hai người đó. Nếu như túc hạ không muốn bẩn tay lấy thủ cấp của Thẩm mỗ thì Thẩm mỗ sẽ thỉnh giáo cao chiêu của túc hạ.
Nhìn Thẩm Mộc Phong, Diêm La Thành chủ nhún nhường nói:
- Túc hạ nóng nảy như thế làm gì. Nếu cần bổn tọa sẽ chứng minh cho túc hạ thấy muốn lấy thủ cấp của Thẩm Mộc Phong còn dễ hơn bổn tọa lấy đồ trong túi mình.
Diêm La Thành chủ nói dứt câu, vươn hữu thủ cách không phóng chỉ điểm tới vùng thượng đẳng của Thẩm Mộc Phong. Chớp thấy đối phương cách không phóng chỉ, Thẩm Mộc Phong chẳng chút ngại ngùng dựng đứng hữu thủ đón thẳng đỡ thẳng.
Khi Thẩm Mộc Phong dựng đứng hữu thủ để đón chỉ kình của Diêm La Thành chủ mới giật mình, bởi nhận ra công lực của mình không thể vận hành được.
Y trố mắt buột miệng thốt:
- Tại sao...
Tiếng của Thẩm Mộc Phong còn đọng trên môi gã thì chỉ kình của Diêm La Thành chủ đã xuyên qua tâm trung bản thủ chưởng ảnh họ Thẩm rồi.
- Chát...
âm thanh khô khốc vang lên cùng với vòi máu tươi phún ra từ giữa lòng bàn tay của Thẩm Mộc Phong. Mặc dù bị chỉ kình của Diêm La Thành chủ xuyên qua tâm trung bản thủ nhưng Thẩm Mộc Phong vẫn nghiến răng không thốt ra tiếng rên rỉ nào.
Y nắm hữu thủ thành thoi quyền từ từ hạ xuống nhìn Diêm La Thành chủ.
Diêm La Thành chủ ngửa mặt cười vang. Y vừa cười vừa nói:
- Bổn tọa nói không sai chứ?
Thẩm Mộc Phong mím môi, mặt đanh lại. Y từ tốn chậm rãi nói:
- Lâm Bạch Huệ.
Diêm La Thành chủ ngửa mặt cười vang. Y vừa cười vừa toan bước đến trước mặt Thẩm Mộc Phong, nhưng Tuyết Kha đã bước ra chặn ngang mặt gã.
Nàng khoát tay:
- Tôn giá không được hại người.
- Nha đầu muốn cản tay bổn tọa?
- Việc làm của tôn giá không tốt nên Tuyết Kha mới cản tay tôn giá lại.
- Nha đầu là đồ đệ chân truyền của Tiên Hạc Thần Kim Chu Tuyết Ngọc nên nghĩ mình có bản lĩnh cản tay bổn tọa ư?
- Dù Tuyết Kha không muốn cũng không để cho tôn giá tự nhiên giết người vô cớ được Diêm La Thành chủ gật đầu nói:
- Ðể bổn tọa xem võ công của nha đầu đã thu nạp những gì từ Tiên Hạc Thần Kim tiên tử.
Cùng với lời nói đó, Diêm La Thành chủ chớp động thân pháp quỷ dị u linh, áp sát đến Mạn Tuyết Kha. Hữu thủ vươn ra với thế Trảo thần kỳ thộp đến hổ khẩu tả thủ của nàng. Tuyết Kha thấy thế Trảo của Diêm La Thành chủ đầy uy lực, biến hóa khó lường nên không dám đón thẳng đỡ thẳng mà lạng bộ lách tránh. Thân pháp của nàng tợ cánh chim én linh hoạt tránh né chiêu công của Diêm La Thành chủ.
Nàng vừa tránh được thế Trảo của Diêm La Thành chủ, thì tả thủ của gã đã thộp đến công tới đại huyệt Thiên linh cái nhanh không thể tưởng.
Tuyết Kha chớp thấy chiêu công của đối phương mới nhận ra Trảo công của Diêm La Thành chủ chỉ là hư chiêu còn tả công mới là thực chiêu. Với hai chiêu liên hoàn công thủ toàn vẹn, Diêm La Thành chủ buộc Tuyết Kha phải đón chiêu công mà chẳng còn cách tránh né nào khác.
Trong tình huống bị bức bách, Tuyết Kha chẳng còn cách lựa chọn nào khác là phải đón thẳng đỡ thẳng lấy chưởng ảnh uy mãnh của Diêm La Thành chủ.
Nàng dựng đứng ngọc thủ đỡ lấy chưởng công của đối phương.
- Chát...
Ngọc thủ của Tuyết Kha vừa chạm vào tả chưởng của Diêm La Thành chủ thì nàng buột miệng thốt:
- Ủi cha...
Tuyết Kha không bị nội lực của Diêm La Thành chủ đả thương nội thể, nhưng ngọc thủ của nàng lại bị lâm châm, lỗ chỗ nhưng tổ ong, rồi nhanh chóng sưng tấy lên.
Tuyết Kha thối lùi ba bộ, nhìn Diêm La Thành chủ nói:
- Ðộc chưởng ma công...
- Nha đầu khá lắm, biết cả tuyệt công của bổn tọa. Bội phục... Bội phục.
Mặc dù được Diêm La Thành chủ khen ngợi nhưng Tuyết Kha không lấy đó làm hài lòng mà mặt càng trở nên căng thẳng hơn. Nàng lắc vai toan thi triển Tu La thần pháp đào thoát ra ngoài.
Nhưng ý niệm của Tuyết Kha như thể đã được Diêm La Thành chủ đoán trước. Khi Tuyết Kha vừa thi triển Tu La thần pháp thì y cũng chớp động thân chủ với tư thế thật quái dị như gã thuyền chài quẳng lưới.
Từ hai ống tay áo thụng của Diêm La Thành chủ một mành lưới tơ như tơ nhện tung ra chụp ngay xuống thân pháp Tuyết Kha. Gã vừa tung lưới bắt Tuyết Kha vừa nói:
- Bắt cá lớn bổn tọa phải dụng đến lưới tơ tằm. Nha đầu rất vinh hạnh rồi đấy.
Bị tóm gọn trong mành lưới tơ nhện, Tuyết Kha vẫy vùng vừa gào thét:
- Tôn giá xấu lắm... Tôn giá xấu lắm...
Nàng càng vùng vẫy bao nhiêu thì càng bị mành lưới quấn chặt cho đến lúc chẳng còn cục cựa nữa. Tuyết Kha khóc thét lên:
- Tôn giá xấu lắm... Tuyết Kha sẽ nói với sư phụ.
Tuyết Kha vừa thét dứt câu thì lão Kim Ðồng chạy vào. Lão chống nạnh hằn học quát Diêm La Thành chủ:
- Diêm La Thành chủ... Mau thả Tuyết Kha ra... Bằng không đừng trách lão phu.
Lão Kim Ðồng vừa nói vừa nóng nảy lao đến Tuyết Kha. Lão vừa thộp tay vào mành lưới để gỡ thì Diêm La Thành chủ chỉ búng chỉ kình điểm tới sau lưng lão.
- Cạch...
Lão Kim Ðồng chúi đầu đến trước, quay ngoắc lại.
- Lão Diêm La Thành chủ... Ngươi đánh lén lão phu à?
Mặt Diêm La Thành chủ đanh lại:
- Hóa ra lão vận Kim Ty giáp hộ thân.
- Nếu không có Kim Ty giáp thì ta đã bị lão khống chế rồi.
Lão Kim Ðồng vừa thốt dứt câu thì Ứng Hiệp từ ngoài cửa lững thững bước vào.
Diêm La Thành chủ nhìn Ứng Hiệp.
Ứng Hiệp nói:
- Thành chủ không cần phải bận tâm.
Y vừa nói vừa chớp động kiếm quang nhanh không thể tưởng, cùng phối hợp với Tu La thần pháp. Kiếm quang cắt một đường thẳng tắp tiện đứt lìa búi tóc của lão Kim Ðồng Lão Kim Ðồng lõ mắt trố mày thét lên:
- ôi cha...
Lời còn đọng trên miệng lão thì lưỡi kiếm của Ứng Hiệp đã đặt ngay vào vùng yết hầu lão.
Tuyết Kha bối rối nói:
- Ứng Hiệp huynh... Ðừng giết lão Kim Ðồng của Tuyết Kha.
Ứng Hiệp nhìn Diêm La Thành chủ với ánh mắt chờ đợi sự quyết định của lão.
Mộc Phong giờ mới lên tiếng:
- Ứng Hiệp... Ngươi đừng quên ngươi là người của Minh Thần giáo.
- Sai rồi... Ứng Hiệp sẽ còn tính sổ với tôn giá.
Diêm La Thành chủ khẽ gật đầu:
- Ðược rồi... Ứng Hiệp... Hãy đưa những người này đến chỗ tỷ tỷ của ngươi.
Ứng Hiệp gật đầu:
- Thưa vâng.
Ứng Hiệp cắp lấy Tuyết Kha đồng thời điểm vào tĩnh huyệt của lão Kim Ðồng, xóc nách cả lão, đưa hai người rời gian thư sảnh.
Diêm La Thành chủ chờ Ứng Hiệp đi rồi mới nhìn lại Mộc Phong.
- Thẩm túc hạ... Túc hạ thấy Tôn Ứng Hiệp như thế nào?
- Thẩm mỗ không hiểu túc hạ đã làm gì mà khuyến dụ được gã?
- Bổn tọa làm gì có được sức mạnh quyến rũ biến Di Họa Ðoạn Hồn Thần thành thanh kiếm sống?
- Lâm Bạch Huệ.
Diêm La Thành chủ ngửa mặt cười vang. Y vừa cười vừa nói:
- Túc hạ sao không sớm nhận ra điều đó nhỉ. Chính ngay Huyền Y tôn giả Thẩm Mộc Phong vẫn nằm gọn trong tay bổn tọa từ lâu rồi mà túc hạ chẳng hay chẳng biết thôi.
Y vỗ tay hai tiếng.
Hắc Bạch VÔ Thường xuất hiện cùng với mười gã cao thủ vận trang phục trang liêu từ hậu điện bước lên.
Diêm La Thành chủ chỉ Thẩm Mộc Phong:
- Ðưa gã đi.
Y chờ cho Hắc Bạch VÔ Thường cùng mười gã cao thủ kia đưa Mộc Phong đi rồi mới để lại dấu tích Tử thành, rồi mới rời khỏi gian thư sảnh. Diêm La Thành chủ để lại dấu tích kia không phải để phô trương mà muốn cho Thiên Trù đại sư và Tiên Hạ Thần Kim phải tự dẫn thân đến cái bẫy mà y đã giăng sẵn chờ đợi.
Nhưng khi Diêm La Thành chủ đi rồi, nửa khắc sau người đến không phải là Thiên Trù đại sư mà lại là Lãnh Diện Tu La Ðàm Vĩnh Hưng. Nhìn dấu tích để lại trên bàn, Vĩnh Hưng cau mày:
- Ta đã đến trễ rồi.
Vĩnh Hưng nhìn quanh. Ðập vào mắt y là bức hình nhân thiếu nữ cầm đàn tỳ bà.
Vĩnh Hưng nhìn bức hình nhân đó nhẩm nói:
- Thẩm Mộc Phong.