Nô tài dưới thân lại bắt đầu kêu không được. Hắn càng nói, không khí lại đậm mùi tình ái khiến y càng thêm nhẫn tâm tiến vào bên trong hắn. Cũng đừng nên nói y không lưu tình, chỉ tại tên nô tài này hút y chặt quá, thắt lưng y cứ hoạt động cuồng liệt, đến khi thoả mãn mới thôi.
“Vương gia…”
Một người bóp vai, một người xoa chân, một người hầu hạ dâng nước quả, Vân Phi Nhật tinh thần sung mãn, sau khi ngủ với tên nô tài đáng ghét thì vẻ mặt thần thanh khí sảng, mùi vị của hoa quả dần tan trên đầu lưỡi y. Y nằm nghiêng trên giường, y phục toả mùi hương, chăn tản ra hương vị tươi mát, sử dụng những thứ nhất đẳng thật là tốt.
“Trà!”
“Thị.”
Tên xoa vai lập tức dâng một chén trà nóng, chỉ là vị trà chẳng có. Trong Vương phủ y không thiếu trà ngon, thế nhưng những tên ngu xuẩn này lại không biết pha. Y uống một ngụm, vừa uống vừa nhíu mày, lại nghĩ đến cảnh Kiều Nghênh Phong chăm chú pha trà. Từ sáng đến tối, cứ quát trà hắn pha nhưng không thể uống được.
“Tên nô tài kia thế nào rồi?” Y nhàn nhã hỏi.
Lão đầu quỳ trên mặt đất trước đây là một đại phu nổi tiếng, tuy nhiên lão tính tình không tốt, lại vô cùng yêu thích việc hạ dược nam nhân. Vân Phi Nhật cho lão ở trong Vương phủ, có tư cách địa vị đàng hoàng. Một số nam nhân nguyện ý bồi chơi đùa lạc thú, chí ít khiến lão bớt ra ngoài hại người, mà cũng tận tâm tận lực làm tốt công việc của một đại phu.
“Bẩm Vương gia, hắn thân thể cường tráng, có thể chịu được.”
Thấy hắn vẻ mặt quỷ dị tươi cười, Vân Phi Nhật không hờn giận mà đem trái cây nhét vào người hắn.
“Ngươi dám động chân động tay, bản vương còn chưa chơi chán hắn, ngươi đụng vào ngón tay hắn, ta liền chặt đứt cánh tay ngươi.”
Tên kia theo y một thời gian dài, lời nói có hay không có sát ý liền nghe ra, hắn chấn động, dập đầu trên đất mà nói: “Hắn cũng không để cho người khác chạm vào, cho nên…”
“Hừ!”
Chính là hắn muốn chạm, nhưng Kiều Nghênh Phong phản kháng mạnh quá doạ hắn sợ không dám, người này chỉ là kẻ nhát gan.
“Hảo hảo chiếu cố hắn cho ta, ta còn muốn hắn trở về giúp ta bưng trà nhu cước.”
“Thị.”
Ba ngày sau, bởi Vân Phi Nhật đặc biệt chỉ tên, muốn hắn bưng trà hầu hạ, Kiều Nghênh Phong bị tổng quản sai đến.
Kiều Nghênh Phong thấy hắn liền nghiến răng nghiến lợi, lập tức cúi đầu, nếu không phải vì ma ma, hắn đã sớm trở mặt. Thế nhưng một nô bộc sao lại có thể lộ ra sự trở mặt của mình với Vương gia? Dù là có giở giọng thế nào đi nữa, lại bị trói lại, dùng cái loại phương thức kinh khủng này, dằn vặt đến chết đi sống lại sao?
“Vương gia, nô tài đã quay lại.”
Giọng chào hỏi này của hắn nghe cứ như cam chịu số phận. Dù sao hắn bán thân chôn mẹ, Vương gia đã đưa tiền, tái diễn sẽ thất lễ, dù sao y cũng là chủ tử kiêm ân nhân của hắn, giúp hắn có thể mai táng mẫu thân.
“Trà!”
Hắn không tự nguyện lắm mà đi đến bên cạnh bàn, ngay cả nếu không cam nguyện, với bản tính chăm chỉ của hắn, thì vẫn pha một chén trà ngon, đưa tới trước mặt Vân Phi Nhật. Vân Phi Nhật đón lấy chén trà, hương thơm xộc vào mũi.
Kiều Nghênh Phong nhỏ giọng nói: “Kim Phượng còn chưa đi gặp ma ma!”
Vân Phi Nhật gác chân lên đùi hắn, ý muốn hắn giúp y nhu cước. Kiều Nghênh Phong tức giận, thế nhưng vì ma ma và Kim Phượng, cũng chỉ biết nén giận, bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp.
“Về chuyện của Lâm ma ma…”
Vân Phi Nhật thoải mái nhắm mắt lại. Tên nô tài này xoa bóp tốt thật, những người khác lực đạo nhẹ như lông chim, toàn bộ so ra đều thua kém hắn, chỉ có hắn mới chăm chú thành thật mà làm việc.
“Ta là một Vương gia, sao lại có thể lừa ngươi? Ta cho nàng gặp người thân, nhưng nàng có muốn hay không, ta không thể xen vào.”
Kiều Nghênh Phong sắc mặt thập phần xấu xí, bởi vì Vân Phi Nhật ngày càng ép chân vào đùi mình, lại muốn hắn xoa bóp giúp. Hắn vừa xoa bóp vừa nén giận nói: “Nếu Vương gia hạ lệnh bắt nàng gặp, nàng không dám không đi.”
Vân Phi Nhật mở mắt, tươi cười nói: “Ai, ta giống kẻ ác độc như thế sao, nàng sẽ nguyện ý chắc?”
Kiều Nghênh Phong cắn răng. Vân Phi Nhật rõ ràng chĩa mũi nhọn vào hắn, nhưng hắn chỉ là một tôi tớ, không thể làm gì hơn ngoài việc thống khổ mà nói dối: “Vương gia anh minh thần võ, tuấn tú như thần, một mệnh lệnh của ngài, không ai dám phản kháng.”
Khi hắn nói dối thì khuôn mặt vặn vẹo, như muốn nôn mửa cả tim gan phèo phổi ra ngoài. Vân Phi Nhật nén trong ngực cái cảm giác muốn cười thật to, vì tên tiểu nô tài này mà cuộc sống vốn không có gì thú vị của y nay đã tăng thêm rất nhiều lạc thú, hảo ngoạn, thực sự là chơi rất vui.
“Mấy câu nói đó của ngươi cũng coi là thật đi.”
Y nói những lời này, lại thấy khuôn mặt Kiều Nghênh Phong méo mó một trận, hiển nhiên rất muôn nôn, thoáng chốc khiến tâm tình y sung sướng đến đỉnh điểm.
“Vậy thỉnh Vương gia hạ lệnh, bệnh của ma ma thật sự rất nặng. Nếu Kim Phượng có thể đi gặp bà…”
“Mông ngươi có khoẻ không?”
Kiều Nghênh Phong đang nói bỗng nhiên khựng lại. Vân Phi Nhật nhàn nhã mà buông một câu nói, khuôn mặt hắn không tự chủ được mà đỏ lên. Vân Phi Nhật dùng cái chân không được xoa bóp, nhè nhẹ mơn trớn mông hắn, “Bên trong bị ta bắn cho đầy tràn, hai ngày nay bụng ngươi có khó chịu không?”
Kiều Nghênh Phong cắn chặt răng, nghĩ đến cái ngày bị Vân Phi Nhật dằn vặt đến chết đi sống lại.
Hắn từng là người hầu bên cạnh y, nguyên bản biết được tinh lực vượt trội của y, một lần thế nào cũng sẽ không hết. Thế nhưng y không phải một mà làm đi làm lại ba lần. Chính là hắn lần đầu tiên trong một đêm nhiều lần nhìn thấy diện mạo lang sói của y, chỉ bất quá chính mình lại phải trải qua cảnh ngộ thảm thương này.
Càng không xong nữa chính là, Vương gia thì đã thoả mãn, còn hắn thì khắp mình đều là tinh dịch của y, khiến hắn vẫn còn tiêu chảy. Bị nam nhân áp, đâm cho cái mông thê thảm, đáng thương là còn phải tự mình tẩy rửa bộ vị đáng thẹn kia, từ từ đem tinh dịch của Vân Phi Nhật tẩy ra, để tránh khỏi đau bụng.
Mà lão đầu răng vàng kia vẻ mặt tưởng như muốn giúp hắn tẩy trừ, còn nói nơi đó của hắn bị nam nhân chơi đùa thì đẹp hơn, khiến hắn tức giận sớm đập tan tành đồ đạc của lão, đồng thời còn hung hãn nói, nếu còn dám tới gần hắn trong vòng ba bước, lập tức sẽ đánh chết lão. Tên kia sợ đến mức phải chạy trốn.
Đêm hôm đó hắn suýt chút nữa đã không thể dậy nổi, trên người đều là mùi vị của Vân Phi Nhật. Dù trước đó y ngại hắn nhưng vẫn ác tâm, khẩu dịch này chỉ cho riêng y ăn, tên Vương gia này căn bản là biến thái đến cực điểm.
“Đa tạ Vương gia quan tâm, nô tài thân thế ti tiện, không đáng Vương gia phí sức.” Hắn không muốn nhớ lại bất cứ chuyện gì xảy ra trong đêm đó cả.
“Điều này cũng đúng, ta thuận miệng hỏi một chút, ngươi không cần để bụng.”
Vân Phi Nhật lại nổi lên cảm giác muốn cười, bởi sau đó sắc mặt Kiều Nghênh Phong lại méo xệch đi, chờ hắn bình thường lại, hắn lại bắt đầu nói chuyện của ma ma.
“Cầu Vương gia cho Kim Phượng gặp mẹ.”
“Hảo, ta cho nàng đi, tuy nhiên ngươi phải hầu trà cho ta, trà ngươi pha thật sự rất ngon.”
“Ta đương nhiên nguyện ý vì Vương gia mà hầu trà.” Trong miệng nói nguyện ý, nhưng trên mặt hắn lại lộ ra biểu cảm thống khổ muốn chết, dường như lại muốn nói dối rằng không khoẻ, “Thế nhưng nô tài thật sự không có cách nào…”
Vân Phi Nhật dùng chân cọ trước ngực hắn một chút, “Những người xinh đẹp theo hầu ta không có trăm thì cũng hơn mười người, không tới phiên của ngươi. Lần trước chỉ là giáo huấn ngươi mà thôi, nếu ngươi thông minh, ta làm sao có thể phạt ngươi, ta còn muốn ngươi giúp ta pha trà, nhu cước nữa.”
Kiều Nghênh Phong lập tức lộ ra vẻ tươi cười trên khuôn mặt, chỉ cần không nói Vương gia ghê tởm, chắc chắn y cũng không có khả năng lại xuất thủ với hắn. Nói xong cũng là, chỉ với tướng mạo của hắn, Vân Phi Nhật làm sao lại muốn chơi đùa hắn lần nữa.
Hắn quỳ xuống dập đầu nói: “Cảm tạ Vương gia, ta sẽ làm tốt công việc.”
Vân Phi Nhật nhẹ nhàng liếm ngón tay, ánh mắt tràn đầy sắc dục nhìn về phía hắn đang dập đầu, cái mông nhếch lên thật đáng yêu. Cái mông của hắn thực sự đẹp chết người đi được. Y nam sắc chơi đùa nhiều như vậy, tiểu nô tài này khiến cho y ngày đêm khó quên, còn muốn lão đại phu kia hảo hảo chiếu cố. Tên tiểu nô tài này được sủng ái như vậy nhưng vẻ mặt lại chẳng muốn hầu hạ y, thực sự là gan tày trời.
Thế nhưng hắn càng không muốn hầu hạ y, tâm y lại càng động. Huống chi bên trong nộn ấm của hắn, y làm thế nào mà buông tay được, mà phản ứng của hắn thì đùa rất vui, tạm thời không phá vỡ, để tránh việc hắn nửa đêm đào tẩu, còn phải phiền phức sai người bắt hắn về.
“Ân, chỉ cần ngươi tận tâm tận lực hầu hạ bản vương, bản vương sẽ đối xử tử tế với ngươi.”
Vân Phi Nhật nhã nhặn cười, thanh âm không thay đổi. Nhưng ánh mắt thiêu đốt của y lộ ra một sự nham hiểm, y sẽ hảo hảo “đối xử tử tế” với cái mông hắn. Lần trước khiến y có cảm giác khá tốt, lần sau còn muốn dùng cách khác mà hảo hảo đùa bỡn thân thể hắn, vừa nghĩ có thể chơi những trò mới, y hoàn toàn đắc ý.
“Tạ ơn Vương gia.” Hắn dập đầu nói lời cảm tạ, cảm thấy thật an tâm.
“Lại giúp ta đấm lưng đi, lực đạo của ngươi là tuyệt nhất.”
Vừa biết Vân Phi Nhật không thể tái động thủ với hắn, chuyện lần trước chỉ là giáo huấn, Kiều Nghênh Phong chịu khó làm hẳn ra. Hắn đi bưng nước nóng tới, từng nơi một đều toàn tâm toàn ý xoa bóp, khiến Vân Phi Nhật sảng khoái mà kêu to.
Qua một đêm, cũng không biết ngày hôm sau Vân Phi Nhật ra lệnh gì, Kim Phượng đi gặp Lâm ma ma, chỉ là nàng ta đứng ngoài cửa, nói một câu rồi lập tức đi, cái nhìn vô tình vô nghĩa của nàng càng làm Lâm ma ma thương tâm khổ sở.
Kiều Nghênh Phong cũng như cháu trai bà, vì bà mà sắc thuốc, bón thuốc, Lâm ma ma cảm động, nước mắt lưng tròng nói: “Nghênh Phong, ngươi là một hài tử tốt, nhưng dù ngươi có tốt bao nhiêu Kim Phượng cũng chẳng biết ngươi tốt. Có lẽ nó thấy sang bắt quàng làm họ, ta vào Vương phủ hơn mười năm rồi, Vương phủ này có dơ bẩn hay không, ta cũng rõ ràng.”
Kiều Nghênh Phong vào đã hơn hai năm, cũng đã minh bạch Vương phủ đối đãi thế nào, hắn khuyên giải, an ủi ma ma: “Lâm ma ma, người tấm lòng phóng khoáng, Kim Phượng hiện tại ăn uống tốt rồi, sống có bạc có vàng, chúng ta sống cuộc sống của chính mình thôi, còn lại thì ông trời đều nhìn thấu.”
“Không phải chỉ vàng bạc, mà chính là bán mạng. Trở thành đồ chơi của Vương gia, ai cũng biết nó làm cái gì cho người ta, về sau lại xách giày cho người ta, cả nam nhân nghiêm chỉnh cũng không phải, cả đời nó bị huỷ rồi.” Lâm ma ma lại khóc.
Kiều Nghênh Phong cũng biết Kim Phượng bị người ta bàn tán khó nghe, nàng cho rằng khi được sủng ái thì chanh chua đối với Lâm ma ma, người đứng đắn đều mắng nàng vô tình vô nghĩa, sau đó xác định chắc chắn nàng sẽ bị báo ứng, đối với nàng khinh thường vô vàn.
Mà nam nhân không đứng đắn sẽ chờ đến khi nàng thất sủng, kiếm hời trên người nàng. Dù sao nàng cũng là đồ chơi của Vương gia, hơn nữa toàn bộ Vương phủ đều nói nàng trăm phương ngàn kế tự tìm đến, loại hàng này chỉ là thứ nam nhân chơi đùa mà thôi.
“Ngươi giúp ta cứu Kim Phượng ra đi!”
Lâm ma ma khẩn cầu làm Kiều Nghênh Phong cứng họng, Lâm ma ma khóc ròng nói: “Ngươi đang là thân cận của Vương gia, ta nghe nói Vương gia hiện tại đều phải có ngươi hầu hạ bên cạnh, đối với ngươi khen không dứt miệng. Người người đều nói là ngươi cầu Vương gia cho Kim Phượng đến gặp ta, Vương gia nghe lời ngươi như vậy, ngươi nhất định có khả năng cứu nàng ra.”
Kiều Nghênh Phong không nói nên lời, Vương gia hưng phấn nhất thời, hơn nữa làm bạn với Vương gia cũng như làm bạn với cọp, muốn cho Vương gia vui vẻ hài lòng cũng không phải việc dễ dàng gì.
“Ta sắp chết, đây là việc ta cầu ngươi trước khi chết, ngươi cũng không đồng ý sao?”
Lâm ma ma khóc khàn cả giọng, Kiều Nghênh Phong vừa nghe chữ “chết” đã nghĩ đến cảnh mẫu thân qua đời, trong lòng hắn dao động hơn phân nửa, đáp ứng nói: “Ta thử cố xem sao, ma ma, người trước hết hãy dưỡng bệnh cho tốt đi.”
“Cảm tạ ngươi, Nghênh Phong, toàn bộ Vương phũ cũng chỉ có mình ngươi là có lương tâm.”
Kiều Nghênh Phong cười khổ một chút, nghĩ đến muốn đi gặp Vân Phi Nhật thỉnh ân huệ, cầu hắn buông tha Kim Phượng, chẳng biết làm tới đâu thì y mới có thể vui vẻ hài lòng mà đáp ứng. Nghĩ tới đây, hắn lại đau đầu đứng lên.