Tại khách sạn “Phi”.
Hôm nay Vi Bác tổ chức tiệc mừng vị phó tổng mới nhận chức. Nơi diễn ra buổi tiệc chính là khách sạn năm sao của Lương Phi Phàm.
Bước xuống xe, Cố Yên đã bị choáng ngợp bởi thảm đỏ trải từ ngoài cửa vào tới đại sảnh, hoa tươi trang trí khắp nơi, và đập vào mắt cô là một tấm băng rôn to đùng in dòng chữ: “Nhiệt liệt chúc mừng Cố nhị tiểu thư nhận chức phó tổng Vi Bác.”
Liệu Lương Phi Phàm có nhìn thấy cảnh này không nhỉ? Cô buồn bã nghĩ, chắc sẽ thấy thôi, đây là địa bàn của anh mà. Dù sao cũng ngại quá, đã nói với chị rồi, đừng có tổ chức ở đây, nhưng chị lại cứ khăng khăng, phải để cho toàn thiên hạ thấy việc em về nhận chứ ở Vi Bác quan trọng tới cỡ nào. Cố Minh Châu bao trọn luôn tầng ba của khách sạn, tiệc tổ chức theo dạng buffet, rượu và đồ ăn rất phong phú, đa dạng.
Hôm nay, Cố Yên mặc chiếc váy bó sát cổ chữ V, tấm lưng trần trắng nõn ẩn hiện dưới lớp voan mỏng, càng tôn thêm vẻ đài các và hấp dẫn, còn Cố Minh Châu mặc chiếc váy màu trắng, đứng cùng em gái đón khách ở cửa chính. Vì không quen với những cuộc tiếp khách kiểu này nên Cố Yên cảm thấy rất ngột ngạt và bí bách. Khách khứa đang đến rất đông, bỗng có một vị khách ngoại quốc đến bô vai bá cổ Cố Yên.
“Hey!” Cố Minh Châu vỗ vỗ vai vào vị khách kia. “Lão Bạch, phó tổng của chúng tôi là một cô gái Trung Hoa truyền thống đấy nhé, ông đừng làm cô ấy sợ!”
Vị khách nước ngoài kia nghe xong cười lớn, ông ta buông Cố Yên ra rồi quay sang hàng huyên với Cố Minh Châu bằng giọng tiếng Trung rất chuẩn: “Lâu lắm không gặp!”
Cố Yên đang lạc lõng giữa đám người, bỗng cô nghe thấy giọng nói quen thuộc, quay lại nhìn, thì ra Tần Tang và Lý Vi Nhiên đang khoác tay nhau đi vào.
“Tần Tang!” Cứ như thể bạn cũ lâu ngày gặp nhau, cô chạy lại nắm lấy tay Tần Tang.
“Chị Minh Châu nói cô cần trợ giúp nên tôi đưa Tần Tang đến đây với cô cho vui.” Lý Vi Nhiên khoác eo Tần Tang nói. Tối qua anh nhận được thiệp mời, bên dưới còn một dòng chữ viết tay rất bay bướm, nhớ đưa Tần Tang đi cùng. Ai nói bà chị này máu lạnh cơ chứ? Thật ra bên trong vẻ lạnh lùng đó lại là một Cố Minh Châu rất thương em gái.
Cố Yên đưa ánh mắt cảm kích nhìn về phía chị, thì lại bị bà chị trao cho một ánh mắt sắc lạnh, nghiêm nghị.
Cố Yên hiểu ý chị, nên ngay lập tức nở nụ cười thân thiện tới các quan khách.
Một lúc sau Kỷ Nam tới, cô mặc bộ đồ màu đen trông rất sang trọng, đi bên cạnh là Dung Nham.
Có người quen bên cạnh, Cố Yên cảm thấy tự tin hơn, chẳng bù cho tối qua, cô cứ thấp tha thấp thỏm, đầu suy nghĩ xem ngày mai mình sẽ nói gì, nên cười thế nào, nói lời cảm ơn thế nào. Từ trước tới nay, cô rất ít khi phải tham gia vào những buổi tiệc như thế này, nhưng hôm nay cô là nhân vật chính, phải ăn nói, đi đứng cho đúng với vị trí của một phó tổng. Tối qua cô chỉ mới kêu ca có vài câu đã bị chị Minh Châu mắng xối xả: “Em ở với Lương Phi Phàm bao năm nay, có tiệc lớn tiệc nhỏ gì mà chưa tham gia đâu? Giờ lại ngại cái gì?”
Cố Yên chỉ biết im lặng.
Những bữa tiệc đó cô đâu cần phải mệt mỏi thế này? Chỉ cần cô hơi cau mày khó chịu thì dù tiệc có lớn đến cỡ nào thì Lương Phi Phàm cũng dẹp tất.
Khách khứa đến mỗi lúc một đông, Cố Yên mệt mỏi nhấc ly rượu lên uống một ngụm.
“Lương Tổng, chào mừng ngài đến tham dự buổi tiệc, thật vinh hạnh cho công ty chúng tôi quá!” Tiếng Minh Châu lanh lảnh ở ngoài cửa.
“Không có gì! Không có gì! Được Vi Bác tin tưởng chọn chỗ chúng tôi làm nơi tổ chức thì đó mới là vinh hạnh của chúng tôi.”
Giọng nói quen thuộc truyền đến tai khiến Cố Yên cứng cả người.
Nhìn trong danh sách khách mời có tên anh, cô nghĩ chắc chắn anh sẽ tới, nhưng khi anh tới rồi, cô lại không muốn gặp. Tâm trạng cô lúc này rất mâu thuẫn, vì cô đang rất mệt mỏi, cô không muốn anh nhìn thấy cô trong lúc này, nhưng cô cũng hy vọng anh sẽ nhìn thấy, để anh lại ôm cô vào lòng vỗ về như trước đây.
“Yên tiểu thư, Cố tiểu thư mời cô ra đây tiếp khách.” Người phục vụ của khách sạn vẫn gọi cô là Yên tiểu thư theo thói quen. Nghe xong, cô thấy sống mũi cay cay.
Cố Yên vuốt lại mái tóc, thở dài rồi quay người đi. Đến cửa, cô đã nở nụ cười thật tươi.
“Tiểu Yên, Tổng giám đốc Lương đến rồi này.” Cố Minh Châu tươi cười kéo tay cô em gái.
Hôm nay anh mặc bộ vest màu đen, áo sơ mi trắng cùng với cà vạt màu đỏ đô, cả người toát lên vẻ sang trọng, lịch lãm. Anh đưa tay bắt tay cô: “Cố tiểu thư, xin chúc mừng.”
Cố Yên bấm vào đùi mình như để nhắc nhở cô phải tươi cười lên: “Cảm ơn anh!”
Hai người họ bắt tay rồi lại cùng buông ra.
“Cố tiểu thư, chúc mừng cô!” Đứng cạnh anh còn có một mỹ nhân, lúc này cô ta cũng bước lên một bước, nở nụ cười rồi bắt tay Cố Yên.
“Đây là Trần Doãn Chi, phụ trách mảng PR của Lương thị, sau này em sẽ phải nhờ Trần tiểu thư nhiều đấy, hai người làm quen với nhau đi.” Cố Minh Châu thay Lương Phi Phàm giới thiệu.
“Cảm ơn sự có mặt của cô, tôi là Cố Yên.” Cố Yên gượng gạo bắt tay cô ta.
Xong màn chào hỏi, cô ta lại khoác tay Lương Phi Phàm đi vào trong.
Thấy vậy, Cố Yên lại bấm tay vào đùi mạnh hơn.
“Đi thôi!” Cố Minh Châu giục em gái.
Cố Yên gật đầu rồi bước theo chị.
“Thưa quý vị, xin hãy yên lặng một lát! Sau đây tôi xin mời tổng giám đốc của Vi Bác lên phát biểu!” Người dẫn chương trình hướng ánh mắt xuống sân khấu, lập tức ánh đèn chiếu đến chỗ của Cố Minh Châu, cả khán phòng vang dội tiếng vỗ tay.
Cố Minh Châu bước lên sân khấu, cầm lấy mic: “Xin chào tất cả quý vị quan khách có mặt trong buổi tối ngày hôm nay! Trước tiên, cho tôi gửi lời cảm ơn chân thành tới tất cả các quý vị. Hôm nay, tôi xin tuyên bố hai việc, thứ nhất, cha tôi, ông Cố Bác Vân, không may lâm trọng bệnh và đang phải nằm viện điều trị…”
Nói đến đây, cả khán phòng im phăng phắc. Lý Vĩ Nhiên và Dung Nham kinh ngạc nhìn nhau, Kỷ Nam kéo áo Dung Nham nói nhỏ: “Cố Minh Châu định giở trò gì thế nhỉ? Cô ta tuyên bố oang oang như thế, ngày mai cổ phiếu của Vi Bác rớt giá là cái chắc.”
Dung Nham lắc đầu: “Chưa chắc, chết đi sống lại không biết chừng. Xem xem bước tiếp theo cô ta định làm gì.”
“Con người ai cũng có số cả, tôi chỉ có thể nói là rất đáng tiếc, chúng ta ai ai cũng không thể tránh được sinh lão bệnh tử…” Cố Minh Châu thở dài, rồi ngữ khí lại thay đổi ngay: “Nhưng chúng ta sẽ không từ bỏ hy vọng cho đến phút cuối cùng. Khi Vi Bác trong cơn sóng gió, tôi lại có thêm một người cùng chung lưng đấu cật, tiếp theo tôi xin tuyên bố việc thứ hai, em gái tôi, Cố Yên, trong lúc gia đình đang trong cơn hoạn nạn, cô ấy đã quay về để cùng tôi chèo lái con thuyền Vi Bác! Tôi cảm thấy rất tự hào về cô ấy!”
Cố Minh Châu nhìn em gái với vẻ trìu mến khiến ai cũng phải cảm động trước tình chị em sâu sắc.
Cố Yên ngượng ngùng. Cô biết hôm nay cô phải lên phát biểu trước mọi người, nhưng không thể ngờ lại trong hoàn cảnh lâm ly như thế này.
“Xin chào quý vị! Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Cố Yên…”
Mọi ánh mắt đề đổ dồn về phía Cố Yên khiến cô càng mất tự nhiên, Minh Châu thấy em gái nói đến đây bỗng dưng im bặt thì sốt ruột, liền bấm em một cái.
Bị đau, cô càng hoảng hơn. Cô đưa ánh mắt về phía đám đông như tìm kiếm sự che chở, thì thấy Lương Phi Phàm, do đông người nên anh và Trần Doãn Chi cứ đứng sát vào nhau. Anh đứng ở đó, mà trong suy nghĩ của cô, anh cũng giống như những người xung quanh đang chờ xem trò vui.
Một nỗi buồn dâng lên khiến cô không muốn nói gì trong lúc này.
Dưới sân khấu có tiếng xì xào. Tần Tang ngó nghiêng rồi gọi người phục vụ tới nói nhỏ vào tai anh ta. Anh ta liền đi lên sân khấu, cầm lấy mic của Cố Yên xem xét, rồi lại ngồi xuống làm động tác như đang kiểm tra giắc cắm. Một lúc sau, anh ta đứng lên cười với mọi người: “Xin lỗi, lúc nãy giắc cắm bị hỏng, giờ thì có thể tiếp tục rồi!”
Cố Minh Châu cảm ơn anh ta rồi cầm lấy mic đưa cho Cố Yên: “Cố Yên, được rồi, em nói tiếp đi.”
“Bắt đầu từ ngày hôm nay, tôi chính thức về nhận chức phó tổng giám đốc của Vi Bác, xin mọi người hết lòng ủng hộ.” Cô chỉ nói đơn giản vài câu.
Cố Minh Châu không hài lòng với bài phát biểu đơn diệu của em, nhưng vẫn tỏ vẻ tươi cười và không quên vỗ tay nhiệt liệt.
“Giờ thì xin mời quý vị nhập tiệc!” Cố Minh Châu tuyên bố.
“Cố tiểu thư, lúc nãy Cố Tổng có nói, cô trở về Vi Bác làm việc, thế trước kia cô ở đâu?” Nhóm phóng viên nhao nhao lên phỏng vấn hai chị em.
“Tôi ở bên ngoài”. Cố Yên thản nhiên đáp.
“Ý cô là cô sống ở bên ngoài, hay cô làm việc ở bên ngoài?” Phóng viên hỏi rất tỉ mỉ.
“Cả hai đều đúng” Cố Yên cau mày, nhấp một ngụm rượu, tỏ vẻ rất không hài lòng với câu hỏi.
Lông mày cô bắt đầu dựng lên, tôi làm việc ở đâu thì có liên quan gì tới các người?
Cô tự dằn lòng là không được nổi nóng nếu không sẽ hỏng việc.
“Em gái tôi có thói quen tự lập từ nhỏ, tốt nghiệp xong tự tìm việc, đã từng làm cho rất nhiều công ty. Ồ, cô Kỷ Nam đây cũng từng là sếp của em gái tôi đấy!” Cố Minh Châu kéo Kỷ Nam lại làm bia đỡ đạn.
Kỷ Nam cười cười gật đầu: “Chào các bạn!”
Nhóm phóng viên vớ được Kỷ nam như bắt được vàng, hưng phấn hẳn lên, vì từ khi cô công khai giới tính thật, không không nhận trả lời bất kỳ cuộc phỏng vấn của báo nào, hôm nay thấy cô có vẻ hợp tác, đám phóng viên cũng tranh thủ cơ hội hỏi tới tấp.
“Kỷ Nam, Kỷ nam tiểu thư! Xin hỏi cô mấy câu, cô sắp kết hôn rồi phải không?”
“Có thật là trước đây cô từng sang Hàn Quốc không?”
…
Hết câu này đến câu khác bắn ra như đạn bay, Kỷ Nam xua tay: “Hôm nay tôi đến đây là vì Cố tiểu thư, nên chỉ trả lời những câu hỏi có liên quan tới cô ấy.”
Nhóm phóng viên cười ồ lên: “Hai cô là bạn tốt của nhau à?”
Cố Yên gật đầu.
“Thế xin hỏi Cố tiểu thư, khi Kỷ Nam là gái giả trai thì cô có biết giới tính thật của cô ấy không?” Một số phóng viên hỏi rất tò mò.
“Đương nhiên là biết rồi, nếu không cô ấy đã sớm yêu tôi rồi.” Kỷ Nam hài hước nói.
Không khí trở nên thoải mái hơn, Cố Minh Châu thở phào nhẹ nhõm: “Nói linh tinh nào, em gái tôi sớm có người trong mộng rồi.” Cố Minh Châu trả lời.
Quả nhiên đám phóng viên hứng thú hẳn lên: “Cố tiểu thư có bạn trai rồi sao? Cô có sống cùng với bạn trai không?”
Theo phản xạ, Cố Yên đưa mắt tìm kiếm Lương Phi Phàm, thấy anh đang đứng dựa vào cửa sổ, đầu cúi xuống nói chuyện với Trần Doãn Chi, dường như họ đang bàn chuyện gì đó.
Cố Minh Châu trả lời thay: “Bạn trai đương nhiên là có, có điều nam chưa kết hôn, nữ chưa gả chồng, nên mọi người vẫn còn cơ hội.”
Nghe xong, nhóm phóng viên bật cười.
Đến tiết mục mở champagne.
Cố Minh Châu đi nghe điện thoại để một mình Cố Yên với dãy ly trên bàn: “Champagne đâu?” Cô hỏi nhỏ người phục vụ, anh ta lắc đầu tỏ ý không biết.
Lúc này, cửa chính mở ra, một người tươi cười đẩy xe tới, bên trên để một cái xô nhỏ, trong xô có một chai champagne dang ngâm trong đá lạnh.
Nhìn thấy người đó, Cố Yên vô cùng ngạc nhiên.
Có người nhận ra liền gọi: “Là Phương Diệc Thành!”
Phóng viên nhao nhao chạy tới, Cố Minh Châu vội ngăn lại “Không được quay phim, chụp ảnh đâu nhé, xin mọi người tôn trọng, có thể phỏng vấn anh ta, nhưng tuyệt đối không được chụp ảnh!”
“Phương cục trưởng, nghe nói anh sắp kế nghiệp Phương lão tướng quân, có thật là như thế không?”
“Hôm nay anh đến đây là vì Cố tiểu thư thôi sao? Anh có quan hệ thế nào với cô ấy?”
…
Phương Diệc Thành xua tay: “Được rồi, được rồi, mọi người đừng có tò mò nữa, hôm nay tôi đến đây với tư cách là một người bạn tới chúc mừng Cố tiểu thư, mọi người đừng có quay phim chụp ảnh nhé, nếu không tôi sẽ bị cấp trên khiển trách đấy.”
Anh nói chuyện hài hước khiến ai cũng phải buồn cười.
Phương Diệc Thành đẩy chiếc xe chở champagne tới trước mặt Cố Yên: “Cố Yên, chúc mừng em!”
Cố Yên liếc nhìn chị rồi cũng cười đáp lễ: “Vâng, cảm ơn anh!”
“Phương cục trưởng là khách mời bí mật mà chị dành riêng cho em, em có vui không?” Phương Diệc Thành đưa champagne cho người phục vụ.
Cố Yên đành phải gật đầu như một cái máy.
Mọi người lại được dịp xôn xao bàn tán về sự xuất hiện đường đột của Phương Diệc Thành. Anh vốn là con nhà gia thế, lại đang giữ chức rất cao trong ngành công an mật thành đạt, nhưng anh không thích theo nghiệp đó, giờ anh lại xuất đầu lộ diện trong một buổi tiệc của giới doanh nhân, điều đó cho thấy mối quan hệ của anh và Cố tiểu thư thật không bình thường chút nào!
Lúc này, Cố Minh Châu đưa mắt nhìn về phía Lương Phi Phàm, đúng là cô dã đạt được mục đích, vì anh đang rất tức giận. Thế nào, giờ thì anh cảm thấy thế nào hả? Anh dám lấy Trần Doãn Chi ra dọa em gái tôi, tôi sẽ cho anh biết mặt! Hừm!
“Không phải anh muốn đến! Chị Minh Châu nói, mười lăm phút nữa mà anh không có mặt thì sẽ cho anh biết tay… nên anh đành phải tới!” Anh vội vàng giải thích như một đứa trẻ, khiến Cố Yên không nhịn được cười. Đêm nay, tại thời khắc này, cô không còn cảm giác buồn bã nữa.
“Anh đang làm nhiệm vụ, phải trốn ra đây đấy, giờ thì anh phải đi đây!” Nhìn thấy cô cười, lòng anh cũng nhẹ nhõm hơn.
“Vâng, tạm biệt anh!” Cố Yên cười cười rồi bắt tay tạm biệt anh.
“Ồ, anh quên nói với em, hôm nay em đẹp lắm!” Phương Diệc Thành cúi người tặng một nụ hôn lên tay cô.
Cố Yên rút tay lại, rồi vỗ nhẹ vào vai anh: “Anh đi nhanh đi, nhớ cẩn thận nhé!”
Phương Diệc Thành gật đầu rồi rời đi.
Tiễn anh xong, Cố Yên quay lại tìm chị, hôm nay cô rất mệt, chị cô còn mệt hơn nên phải giúp chị một tay.
Đang đi từng bước nặng nề, bỗng cô bị một bàn tay cứng rắn kéo lại. Cái kéo tay quen thuộc tới nỗi cô biết ngay người đó là ai.
“Anh không thể lịch sự một chút được sao?” Cô xoa xoa cổ tay rồi trách anh.
Lương Phi Phàm đóng cửa ban công tầng thượng, rồi quay lại cười lạnh. Lịch sự ư? Thế nào, anh hùng cứu mỹ nhân, giờ lại chê anh không lịch sự ư?
Anh ôm cô vào lòng, rồi khóa bờ môi cô bằng một nụ hôn dài và ướt át.