Sáng sớm hôm sau, Cố Yên vừa bước vào văn phòng đã thấy một bó hồng với chín mươi chín bông rất đẹp để trên bàn.
Tiểu Ma xuýt xoa: “Yêu em là hạnh phúc lớn nhất đời anh, nhớ em là nỗi đau khổ ngọt ngào trong anh, anh chỉ yêu một mình em… Thật lãng mạn!”
“Đâu? Đâu?” Cố Yên tưởng trên bó hoa có một tấm thiệp viết như vậy.
Tiểu Ma vẫn tiếp tục tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Cố Yên, bạn trai chị thật lãng mạn!”
Lãng mạn? Cố Yến lại nghĩ tới bộ mặt anh lúc đó… Anh đã từng này tuổi rồi, giờ lại học cách tán tỉnh con gái từ đầu sao? Nghĩ vậy cô lại cười thầm.
Bỗng có điện thoại của Lương Phi Phàm gọi tới.
“Em đã nhận được hoa chưa?” Lương Phi Phàm đứng bên cửa sổ, thời tiết hôm nay rất đẹp, tâm trạng anh cũng rất vui vẻ.
“Ồ! Hoa rất đẹp! Cảm ơn anh!”
“Thế thì… nể mặt những bông hoa đẹp đó, Cố tiểu thư có thể cùng tại hạ ăn bữa cơm trưa không?”
“Nhưng… em lại có hẹn với Tần Tang rồi, bọn em làm cùng một công ty mà.”
“Thế bữa tối thì sao?”
“Công ty có tiệc.”
“Tiểu thư, xem ra em còn bận hơn cả một tổng giám đốc như anh đây.”
“Tiên sinh, theo đuổi một cô gái cần phải kiên trì.”
Cả hai bật cười trong điện thoại. Tiết trời chớm hạ, người người đều đang chuẩn bị cho một mùa hè rực rỡ, không khí mát mẻ khiến lòng người xốn xang.
“Thôi được, tôi sẽ cố gắng thay đổi lịch làm việc để theo kịp với Cố tiểu thư, giờ thì bye bye nhé!”
“Bye bye, Lương tiên sinh.”
Cố Yên cúp máy, tay khẽ chạm vào làn môi căng mọng. Trải nghiệm tình yêu không nhiều, nhưng cô biết tâm trạng chờ đợi, cảm giác được một ai đó chinh phục thật hồi hộp và thích thú làm sao!
Đời người ngắn ngủi, hà cớ gì phải làm khó dễ bản thân? Nghe theo sự mách bảo của con tim chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Được rồi, mình sẽ thử cảm nhận xem tình yêu đích thực là như thế nào?
Buổi tối liên hoan là vì công ty vừa ký được một hợp đồng lớn, ông chủ vui mừng mở tiệc chiêu đãi anh em.
“Nào, mọi người hãy nâng ly! Vì tương lai tốt đẹp của công ty chúng ta, trăm phần trăm!” Bị ông chủ chụp cái mũ to đùng lên đầu, Cố Yên đành đứng lên, cạn ly cùng mọi người.
Trong không khí tưng bừng, ông chủ và Tiểu Ma đi chúc rượu hết bàn này đến bàn khác. Buổi tiệc đang rất vui vẻ thì Phương Diệc Thành xuất hiện.
Ông chủ Chu Lập vội đứng lên chào: “Chào anh, Phương cục trưởng!”
Sau đó, ông ta bắt tay và mời Phương Diệc Thành ngồi xuống anh chỗ Tiểu Ma. Chu Lập nghĩ, hai ngày trước, anh chàng họ Mã có kể lại việc Cố Yên được Tần Tống – Lục thiếu gia của thành phố C này bảo kê, còn Tần Tang lại là bạn gái của Lý Vi Nhiên – Ngũ thiếu gia, giờ đây Tiểu Ma nha đầu này lại lọt vào mắt xanh của Phương Cục trưởng thì tiền đồ công ty lão phải xán lạn lắm đây. Xem ra lão thật có mắt tuyển người!
Phương Diệc Thành lướt nhìn Tiểu Ma, Tần Tang, Cố Yên khẽ gật đầu chào hỏi từng người. Còn chưa kịp nói gì thì Tiểu Ma đã kéo tay anh qua chơi đoán số cùng một người một cách rất tự nhiên và thân mật.
“Haiz! Tiểu Ma, cô thật quá đáng! Phương Cục trưởng nào có ngang hàng với bá tính bình dân như chúng ta đâu mà cô lại lôi kéo anh ấy thế?” Anh chàng họ Mã cười cười, nói.
Tiểu Ma cười híp mắt, rồi hồn nhiên khoác vai Phương Diệc Thành. Anh liếc mắt nhìn Cố Yên, thấy cô đang mải nói chuyện với Tần Tang, anh ý tứ gạt cánh tay đang để trên vai mình ra.
Chu Lập biết hai anh trai của Phương Diệc Thành đều có công ty làm về các thiết bị điện tử nên ông ta rất muốn thông qua Diệc Thành để hỏi thăm tình hình hai công ty kia. Trong phòng chỉ nghe thấy tiếng cười ha ha của Chu Lập xen lẫn tiếng hờn dỗi của Tiểu Ma.
“Ôi trời, vợ yêu của anh!” Bỗng tiếng của một người đàn ông vang lên.
Hóa ra là Lý Vi Nhiên, nhìn thấy Tần Tang, anh ta vui mừng ra mặt.
“Sao anh lại đến đây?” Tần Tang ngạc nhiên hỏi.
“Họp xong, đại ca mời bọn anh đi ăn…Ai mà biết được nơi này lại tối như thế chứ!” Lý Vĩ Nhiên vừa nói vừa bĩu môi, nhà có khách sạn năm sao mà không đến. “Có điều cũng may là gặp được vợ yêu ở đây!”
Theo sau là một đám người, Trần Ngộ Bạch nắm tay An Tiểu Ly, Dung Nham đi cùng với Tần Tống, theo sau là Kỷ Nam, cuối cùng một người đàn ông cao to, khí phách… Lương Phi Phàm.
Hai mắt Chu Lập tròn xoe, sống từng này tuổi đầu nhưng đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy nhiều nhân vật nổi tiếng đến thế.
Mọi người định đứng dậy nhường chỗ cho “mấy nhân vật nổi tiếng” thì An Tiểu Ly mừng rỡ kêu lên: “Cố Yên, cậu trốn đi đâu vậy hả?”
Mấy hôm nay, An Tiểu Ly muốn tìm Cố Yên để hàn huyên tâm sự mà mãi không tìm được, hỏi Kỷ Nam thì Kỷ Nam bảo cô đi mà hỏi chồng cô, nhưng hỏi Trần Ngộ Bạch thì anh quanh co trốn tránh, cuối cùng ép mãi hôm nay anh mới đồng ý đưa cô đi gặp Cố Yên. Nhưng khi gặp rồi thì cô không hiểu vì sao Cố Yên lại ở cùng với Tang Tang?
Tiểu Ly lăn đi tìm Cố Yên còn Tần Tống bận đi kêu ông chủ nhà hàng tới để chuyển qua một phòng khác lớn hơn. Bên này, Lương Phi Phàm chầm chậm bước tới trước mặt lão Chu, chào hỏi một cách lịch thiệp: “Xin chào Chu Tống, nghe đại danh đã lâu mà giờ mới được hân hanh gặp mặt. tôi xin tự giới thiệu, tôi là Lương Phi Phàm.”
Chu Lập mấp máy môi một lúc vì run rẩy, trên trán gân xanh nổi lên cuồn cuộn. Trời, một tổng giám đốc nổi tiếng lẫy lừng đang đứng trước mặt lão đây sao? “Lương…Lương tiên sinh, rất hân hạnh được gặp ngài!” Được bắt tay thần tượng, giờ lão có chết cũng cam lòng.
Ánh mắt Lương Phi Phàm quét một lượt các gương mặt trong bàn tiệc, và dừng lại ở chỗ Phương Diệc Thành. Anh cười cười gật đầu thay cho lời chào.
Phương Diệc Thành cũng nhìn theo ánh mắt của Lương Phi Phàm đến khi nó dừng ở trên người Cố Yên, trái tim anh bỗng dưng chùng xuống.
Mọi người nhanh chóng ngồi vào bàn tiệc. Lương Phi Phàm đi đến ngồi cạnh Cố Yên một cách rất tự nhiên, còn Phương Diệc Thành thì bị Tiểu Ma lôi sang phía đối diện ngồi.
Lão Chu xum xoe: “Lương Tống, tôi xin kính ngài một ly!”
Lương Phi Phàm đứng lên cười khách khí: “Không dám! Tôi phải kính ông mới đúng, Cố Yên nhà chúng tôi vẫn còn trẻ người non dạ nên sau này tôi còn phải nhờ vả Chu Tổng nhiều.” Vừa nói anh vừa nhìn sang phía Cố Yên.
Lão Chu hoảng hốt nhìn về phía Cố Yên, ngay từ đầu lão đã biết cô là một viên kim cương quý hiếm nhưng không ngờ cô lại “quý hiếm” đến mức này.
Đột nhiên phía đối diện vang lên tiếng thét chói tai của Tiểu Ma, hóa ra Phương Diệc Thành “không cẩn thân” bóp nát ly rượu đang cầm trên tay khiến máu chảy ra lênh láng.
“Xin lỗi! Xin lỗi Phương Cục trưởng, tôi sẽ đưa ngài đi băng vết thương.” Người quản lý nhà hàng vội vàng lên tiếng.
“Tôi không sao!” Phương Diệc Thành cười cười, tay cầm khăn ướt bịt vào vết thương. “Thực sự là ngại quá, làm mọi người mất vui.”
Cố Yên lo lắng nhìn về phía Phương Diệc Thành, bên tai lại nghe thấy tiếng “hừm” quen thuộc, quả nhiên, khi quay lại thì thấy bộ mặt lạnh như băng của Lương Phi Phàm đang nhìn mình.
Thật nhỏ nhen! Cố Yên thầm trách anh, kèm theo đó là giơ chân đá anh một cái dưới gầm bàn, Lương Phi Phàm bị đau, nhíu mày nhìn cô oán giận. Cố Yên cũng giương mắt nhìn anh với vẻ hả hê, chắc do cô có chút hơi men, khuôn mặt cô ửng đỏ, đôi mắt càng thêm phần quyến rũ.
Sao đám người này không vào nhà vệ sinh hết đi nhỉ? Lương Phi Phàm nghĩ, nhìn là chỉ muốn hôn vào môi cô một cái.
Thấy hai người cứ đưa mắt nhìn nhau, Tần Tống mới cất giọng: “Đại ca, để bọn em ăn một chút được không? Anh và chị dâu cứ đưa mắt nhìn nhau thế, bọn em thấy khó nuốt quá!”
Nghe xong, cả đám người đều cười ồ lên, chỉ trừ Phương Diệc Thành.
“Tôi có việc bận, xin phép về trước!” Anh cười gượng đứng dậy cáo từ.
Tiểu Ma thấy vậy cũng đuổi theo anh.
Tan tiệc, ai về nhà người nấy.
“Cố tiểu thư, cho phép tôi đưa cô về nhà nhé!” Lương Phi Phàm kéo tay cô lại, cười hỏi.
Cố Yên lườm anh một cái, cái gì mà lúc nào cũng Cố tiểu thư, nghe khách sáo quá, mình cũng gọi anh là Lương tiên sinh xem anh có chịu không?
Tôi dưới lầu nhà mình, Cố Yên cười rồi cất giọng hỏi anh: “Anh có thấy nơi này quen thuộc không?”
Lương Phi Phàm nhìn cô, mặt buồn buồn không nói gì.
Thấy vẻ mặt anh thay đổi, cô vẫn không chịu buông tha: “Nói thật đi, anh đã ngủ dưới lầu nhà em mấy đêm rồi?”
“Một đêm.”
Thật sự anh đã ngủ dưới lầu nhà cô đúng một đêm. Đêm đó anh rất nhớ cô, nhớ tới nỗi muốn gặp cô ngay lập tức, anh liền lái xe tới chung cư nơi cô ở, chỉ nhìn cô một lát thôi cũng được. Ai ngờ tới lúc cô xuất hiện thì tên cạnh cô là Phương Diệc Thành, hai người họ nói chuyện rất vui vẻ, nhìn gương mặt cô rạng rỡ như hoa nở, lại nhìn thấy tên Phương Diệc Thành kia cứ động tay động chân, khiến anh tức đến nghẹt thở.
Xe của anh đỗ trong bóng tối suốt một đêm.
“Em lên nhà nhé!” Cố Yên thấy sắc mặt anh càng lúc càng trầm xuống, cô liền tháo dây an toàn định xuống xe.
Lương Phi Phàm vội kéo cô lai, từ tối tới giờ anh không được ở gần cô, giờ lại để cô đi mất thì chắc cả đêm nay anh sẽ không thể chợp mắt được. Cố Yên tựa vào lòng anh, mặt sát mặt, hơi thở ấm áp của anh khiến mặt cô nóng bừng, cô từ từ nhắm mắt lại.
Lương Phi Phàm nhẹ nhàng ngậm lấy bờ môi cô, rồi khẽ đưa chiếc lưỡi vào khám phá, một nụ hôn ngọt ngào tới nỗi khi anh buông nó ra, cô vẫn ngập chìm trong cảm giác mê man.
Lương Phi Phàm ghé cằm vào trán cô, cười nói: “Yên Nhi, em làm anh thấy mình như được bay trên mây vậy!”
Cố Yên giờ mới bừng tỉnh, hai má đỏ ửng, khẽ đẩy anh ra rồi xoay người bước xuống xe.
Lương Phi Phàm nhìn theo bóng dáng cô khuất hẳn theo lối cầu thang lên lầu, nhìn thấy đèn phòng cô bật sáng, lại đợi một lát, rồi anh mới lái xe ra về.
Hai người họ không hề biết, trong chỗ tối mà lần đó Lương Phi Phàm đậu xe, giờ cũng có một chiếc xe đậu đúng chỗ đó.
Và trên xe cũng có một người đang đau khổ vì tình yêu.