Đàm Tĩnh đã được học về hồi sức tim phổi, cô vừa đếm nhịp mạch vừa làm hồi sức. Không phải cô chưa bao giờ nghĩ đến việc này, chỉ là không ngờ nó lại đến đột ngột như thế. Cô vốn tưởng mình đã chuẩn bị tâm lý rất tốt, nhưng khi nó xảy ra, cô vẫn có cảm giác như trời đất sụp đổ. Xe cấp cứu đến rất nhanh, bác sĩ đi theo lập tức đưa Tôn Bình lên xe, Đàm Tĩnh không biết mình đã lên xe thế nào, làm thế nào vào viện, cả khu cấp cứu đầy những âm thanh hỗn loạn, khắp nơi đều là bệnh nhân và bác sĩ. Cô chạy theo chiếc giường đẩy, dép tuột lúc nào cũng không hay, Vương Vũ Linh nhặt lên giúp cô rồi đuổi theo phía sau. Tôn Bình được đẩy vào phòng Cấp cứu, các bác sĩ và y tá vây lại, cô nghe thấy bác sĩ trên xe cấp cứu thuật lại tình hình bệnh nhân: “Tôn Bình, nam, sáu tuổi, bị Tứ chứng Fallot bẩm sinh, từng khám tại bệnh viện chúng ta, chưa có tiền nên chưa phẫu thuật...”
Vị bác sĩ kia dường như quay lại nhìn cô, Đàm Tĩnh lúc này đã hồn bay phách lạc, chẳng còn biết gì nữa.
Nhiếp Vũ Thịnh vừa mổ xong thì bị gọi đi. Bình thường anh vẫn có thói quen ở lại chờ khâu lại vết mổ xong mới đi. Nhưng hôm nay trợ lý của anh mới khâu được hai mũi, y tá đã chạy vào thông báo bên phòng Cấp cứu có việc gấp cần tìm anh nên anh đành ra trước, đi rửa tay, cởi áo phẫu thuật rồi tới phòng Cấp cứu. Phòng Cấp cứu lúc nào cũng ồn ào như thế, âm thanh từ đủ các loại máy móc, tiếng bệnh nhân rên rỉ, tiếng bác sĩ xôn xao... Bác sĩ Lý trán mướt mát mồ hôi vừa thấy anh liền kéo lại: “Bệnh nhân của anh, giao cho anh đấy!”
“Cái gì?”
“Tôn Bình, bệnh nhân hạng mục CM của cậu.”
Nhiếp Vũ Thịnh sững người, nhìn đứa bé sắc mặt xám xịt nằm trên giường. Vì tim không bơm đủ máu nên cả gương mặt nó tím tái lại, dưới mặt nạ ôxy trông lại càng thêm yếu ớt.
Bác sĩ Lý nhanh chóng nói lại tình hình dùng thuốc và nhịp tim của bệnh nhân rồi đi cấp cứu cho người khác.
Mọi việc bác sĩ Lý làm đều đúng, Nhiếp Vũ Thịnh nhìn màn hình thiết bị thấy không cần phải dùng thêm thuốc gì nữa, bèn hỏi y tá: “Người nhà bệnh nhân đâu?”
“Ở đằng kia ạ.”
Anh thấy Đàm Tĩnh cúi đầu ngồi đó, có lẽ không còn sức đứng dậy nữa, bên cạnh cô, một người phụ nữ đi cùng đang ra sức an ủi. Chân cô có đến mấy vết thương lớn đang chảy máu, cô không xỏ dép, chỉ để chân trần giẫm lên trên dép. Máu đã nhuốm cả nửa chiếc dép dưới chân cô, vậy mà vết thương vẫn không ngừng chảy máu, xem ra đã bị thứ gì đó rạch phải. Nhưng dường như cô không còn cảm giác gì nữa, chỉ ngây ngẩn nhìn ngón tay mình.
Nhiếp Vũ Thịnh gắng lấy giọng thật bình tĩnh: “Người nhà của Tôn Bình.”
Đàm Tĩnh ngẩng lên nhìn anh.
“Tình hình bệnh nhân hiện nay không được tốt, lát nữa y tá sẽ đưa giấy thông báo về bệnh tình, mọi người hãy suy nghĩ xem có làm phẫu thuật không. Có điều với tình hình hiện nay, làm phẫu thuật cũng rất nguy hiểm. Xin hãy chuẩn bị tâm lý trước.”
Thân hình Đàm Tĩnh lắc lư mấy cái, có lẽ đã bị mấy câu nói ấy đả kích nghiêm trọng. Nhiếp Vũ Thịnh không muốn nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cô, bèn quay người toan bỏ đi. Không ngờ cô bỗng lao tới nắm lấy áo anh: “Cứu nó với! Cầu xin anh hãy cứu nó!”
“Đàm Tĩnh!” Cô gái kia gọi rồi tiến lại đỡ lấy cô. Các bác sĩ, y tá xung quanh đều giật mình, y tá phòng Cấp cứu rất thường chứng kiến cảnh này, vội tới giải vây: “Ấy, chị đừng lo, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức! Chị buông bác sĩ ra để anh ấy còn đi cứu người.”
Nhưng nói gì Đàm Tĩnh cũng không buông, cứ túm chặt cứng lấy chiếc áo khoác trắng của anh, ánh mắt đầy vẻ thê lương, giọng nói khàn đặc lại: “Cầu xin anh hãy cứu nó! Tôi xin anh!” Cô nói đi nói lại cũng chỉ có hai câu đó. Nhiếp Vũ Thịnh chưa từng thấy một Đàm Tĩnh điên cuồng như thế, cô thật sự giống một người điên, túm được áo anh là nắm chặt không buông. Móng tay cô cắm sâu vào cánh tay khiến anh đau nhói, nhưng trái tim anh còn đau hơn. Anh bỗng thấy chán nản và thất vọng khôn tả, bởi khi nhìn thấy cô vật vã van vỉ điên cuồng như thế, cảm giác duy nhất của anh, lại là xót xa.
Người phụ nữ anh từng yêu, người phụ nữ anh từng coi như châu báu, người phụ nữ từng khiến anh phải khóc một cách đau đớn, người phụ nữ mà anh từng hàng nghìn hàng vạn lần nhủ lòng phải căm hận, mãi đến bây giờ, mãi đến lúc này, anh mới hiểu, thì ra chỉ cần nhìn thấy cô đau khổ, anh vẫn thấy xót xa.
Lại thêm nhiều người nữa vây lại định kéo tay Đàm Tĩnh ra nhưng vô ích. Cô giống như dây tơ hồng vậy, tuy rất mỏng manh yếu đuối nhưng lại dai dẳng đến gần như liều mạng, một mực bám chắc lấy cái cây duy nhất không buông. Cuối cùng y tá trưởng nhanh trí nói: “Nhanh lên, con chị tỉnh rồi! Chị mau đi xem xem!”
Đàm Tĩnh nghe thế lập tức buông tay ra khiến Nhiếp Vũ Thịnh loạng choạng, may có mấy người bên cạnh đỡ, anh mới đứng vững lại được. Những người khác nhân lúc đó kéo Đàm Tĩnh ra, Nhiếp Vũ Thịnh thấy gương mặt cô đã tái nhợt, ánh mắt trống rỗng đến tuyệt vọng. Móng tay Đàm Tĩnh cào rách tay anh, y tá bên cạnh nhìn thấy, buột miệng kêu “ối” một tiếng, y tá trưởng bèn đẩy Nhiếp Vũ Thịnh vào phòng trực, vừa đích thân lấy cồn i-ốt sát trùng cho anh, vừa di tăm bông thấm cho sạch, miệng lầm bầm: “Đúng là loại người nào cũng có. Bác sĩ Nhiếp, anh sợ lắm phải không?”
Nhiếp Vũ Thịnh không nói gì, sắc mặt của anh cũng chẳng tốt hơn Đàm Tĩnh là bao, cũng hồn bay phách lạc như thế. Y tá trưởng cứ ngỡ anh bị một phen hoảng sợ, bèn an ủi: “Phòng Cấp cứu loại người nào cũng có, hôm qua còn có một người uống thuốc tự tử, khi đưa đến đây thì không cứu được nữa, nhưng người nhà anh ta cứ gây chuyện... suýt nữa thì sập cả phòng Cấp cứu... Thời buổi này người nhà bệnh nhân cứ làm như bệnh viện nợ họ ấy... Bác sĩ có phải thần thánh đâu, chỉ có thể cố hết sức, có cứu được hay không phải xem số mệnh...”
Xử lý xong vết thương, y tá trưởng dặn: “Xong rồi, trời nóng nên không băng cho anh, kẻo lại nhiễm trùng. Lúc tắm thì lấy giấy bóng gói thức ăn bọc bên ngoài, tắm xong anh nhớ bôi cồn i-ốt.”
Nhiếp Vũ Thịnh ngẩng lên nói: “Chị gọi người nhà bệnh nhân vào đi, để tôi nói chuyện một lát.”
“Có gì để nói chứ? Bị tim bẩm sinh mà không phẫu thuật ngay, lần lữa để con đến nỗi này còn gây chuyện.”
“Chị gọi cô ấy vào, tôi có chuyện muốn nói.”
Y tá trưởng vừa đi ra vừa lầm bầm gì đó, một lát sau Đàm Tĩnh đi vào, cô không còn khóc nữa nhưng cả người cứ đờ đẫn ra như mất hồn, cô gái dìu Đàm Tĩnh cầm dép giúp cô, chân cô vẫn còn chảy máu.
Nhiếp Vũ Thịnh thấy cô gái kia vẫn khá bình tĩnh, bèn hỏi: “Cô là?”
“Tôi là Vương Vũ Linh, bạn của Đàm Tĩnh.”
Nhiếp Vũ Thịnh cầm lấy dép trong tay cô, nói: “Cô Vương, phiền cô tránh đi một chút, tôi có chuyện cần nói với người nhà bệnh nhân.”
Vương Vũ Linh tò mò quan sát Nhiếp Vũ Thịnh, cảm thấy anh bác sĩ này nhìn rất quen, hình như gặp ở đâu rồi thì phải. Có điều vẻ mặt anh ta nghiêm nghị, tuy không có vẻ giận dữ nhưng lại vô cùng lạnh lùng, cảm giác xa cách vạn dặm. Chỉ là không biết tại sao anh ta lại cầm lấy đôi dép của Đàm Tĩnh từ tay mình. Vương Vũ Linh đoán anh ta có chuyện liên quan đến phương án điều trị, cần trao đổi với Đàm Tĩnh, nên dù lòng rất nghi ngờ, cô vẫn ra ngoài, tiện tay đóng luôn cửa lại.
Nhiếp Vũ Thịnh quay người lấy cồn i-ốt và băng cá nhân, cúi xuống xử lý vết thương cho Đàm Tĩnh. Vết thương rất sâu, khi dính cồn vào rất đau, cuối cùng Đàm Tĩnh cũng rụt chân lại theo bản năng, thẫn thờ nhìn anh.
“Đàm Tĩnh, cô biết rồi đấy, bệnh của con cô kéo dài đến hôm nay, rủi ro trong phẫu thuật cũng ngày một lớn hơn. Cô nhìn thẳng vào sự thực đi, mọi biện pháp cấp cứu đều đúng cả, nhưng nếu không phẫu thuật ngay thì cũng chỉ có thể làm chậm lại sự phát triển bệnh tình mà thôi. Giờ cháu nó nhất định phải nhập viện, viện phí mỗi ngày có thể đến hơn ba nghìn tệ, cô có bao nhiêu tiền, có thể nhập viện mấy ngày đây?”
Nước mắt cô nhỏ xuống đỉnh đầu anh, qua lớp tóc chầm chậm thấm vào da đầu. Tay anh bất giác khựng lại, nước mắt cô thật nóng, thật ấm, như một mảnh vỡ của trái tim vậy. Anh hiểu cảm giác tan nát con tim, anh cũng biết lúc này cô không phải đang rơi nước mắt, mà đang chầm chậm xé nát trái tim đã vỡ ra thành từng mảnh. Thì ra cô cũng biết đau lòng, vì một người khác.
Trong vết thương của cô có cát, anh lấy nhíp tỉ mỉ gắp ra từng chút một, đương nhiên rất đau, nhưng cô không hề xuýt xoa, chỉ nói: “Tôi có ba vạn.”
Là ba vạn lần trước mình đưa? Anh mím môi lại theo bản năng, cố kìm nén cơn giận trong lồng ngực, dửng dưng nói: “Không đủ phí phẫu thuật.”
“Nhiếp Vũ Thịnh, tôi xin anh...”
Anh lạnh lùng ngắt lời cô: “Tôi không cho cô tiền nữa đâu.”
Cô không nói gì nữa, chỉ cúi đầu, tựa đóa bồ công anh bị mưa gió vùi dập.
Nhiếp Vũ Thịnh đã xử lý xong vết thương đáng sợ của cô, nếu sâu hơn, dài hơn chút nữa thì có lẽ phải khâu vài mũi. Anh đặt miếng gạc sát trùng lên rồi xé băng dán lại, cuối cùng đi dép vào cho cô. Làm xong anh mới thấy mình hơi ngốc nghếch, trước đây, anh từng quỳ xuống đi giày cho cô, nhưng giờ làm lại thì thật là ngốc. Lúc đi dép vào chạm phải vết thương, Đàm Tĩnh đau đến run rẩy. Vào khoảnh khắc ấy anh suýt chút nữa đã buột miệng nói, Đàm Tĩnh, sao cô lại không biết chăm sóc mình như thế chứ? Nhưng lời đến đầu lưỡi anh lại nuốt ngược vào trong. Anh có tư cách gì để nói điều đó đây? Giờ quan hệ giữa họ chỉ sợ không bằng cả người đi đường. Thấy đôi dép của cô toàn máu, anh tiện tay lấy giẻ lau sạch sẽ. Loại dép nhựa này đi vào chắc chắn sẽ cọ vào chân, dù không thành vết thương thì cô cũng không nên đi loại này.
Cô từng là công chúa của anh, phải sống trong cung điện, đi giày thủy tinh, đợi anh đến mời khiêu vũ.
Cung điện san hô đã sụp đổ từ lâu, những gì trong quá khứ chỉ còn là một đoạn hồi ức khó xử. Chỉ là anh không thể khống chế được bản thân, hễ sơ ý một chút, sự cảm thông lại trào lên, anh thường xuyên thấy xót xa cho cô, dù rằng từ lâu cô đã không cần anh xót nữa rồi.
Anh đứng thẳng người dậy, nói với cô bằng giọng công việc: “Cô hãy lo tiền đi. Nằm viện hay phẫu thuật cũng đều phải có tiền.”
“Tôi không nghĩ được cách nào nữa.” Đàm Tĩnh đờ đẫn chấp nhận số phận, như một chú dê đang chờ bị mổ thịt, “Ghim cài áo của anh tặng tôi cũng bán rồi... trong nhà không còn thứ gì đáng tiền nữa... tôi cũng chẳng còn người bạn nào có thể vay tiền cả...”
“Vậy thì cứ nhập viện trước, cô đi nộp tiền đặt cọc đi. Nhưng khi dùng hết tiền, bệnh viện sẽ dừng thuốc, cô nên nghĩ cho kỹ.”
Cô đột nhiên ngẩng lên nhìn anh, trong mấy giây đó, anh gần như muốn ngoảnh mặt đi, không muốn nhìn vào mắt cô. Trong mắt cô ăm ắp những cầu khẩn, bi thương, còn cả nỗi đau đớn sâu sắc đến gần như tuyệt vọng mà anh không muốn thấy. Cô giống như con dã thú bị ép tới đường cùng, ngay chút sức lực cuối cùng để giãy giụa cũng không còn nữa. Môi cô mấp máy, dường như muốn nói điều gì đó, đúng lúc ấy, điện thoại của anh đổ chuông.
Gần như một loại bản năng, anh vội chộp lấy điện thoại, vừa hay có thể nhân cơ hội này tránh đôi mắt khiến người ta nhói lòng của Đàm Tĩnh.
Là Thư Cầm gọi: “Anh ăn tối chưa?”
“Anh có ca cấp cứu, chắc phải mổ.”
“Dù thế cũng phải ăn chứ. Bác sĩ Nhiếp, em có thể đến đưa cơm, giao hàng toàn quốc đó.”
Anh hơi lúng túng, đôi khi Thư Cầm rất thích đùa, nhưng không biết vì sao hôm nay anh lại không muốn nhận điện của cô, đặc biệt là lúc này. Anh bất giác đưa mắt nhìn sang Đàm Tĩnh rồi nói: “Em đợi một chút, lát anh gọi lại sau.”
“Không tiện nói chuyện à? Vậy em nói anh nghe cũng được. Bánh chẻo rau cần được không? Em sẽ mua thịt về làm nhân bánh, ngon hơn mua ngoài nhiều, với cả bánh chẻo đưa đến viện, nếu nguội anh có thể cho vào lò vi sóng hâm lại rồi ăn.”
“Thế nào cũng được.” Anh mở cửa đi ra ngoài nói với Thư Cầm, “Anh đang nói chuyện với người nhà bệnh nhân, không có việc gì thì anh ngắt máy trước đây.”
“Cũng được, vậy em đi siêu thị mua đồ. Tạm biệt anh!”
“Chào em.”
Anh ngắt máy, định thần, quay người lại, vừa đúng lúc thấy Đàm Tĩnh đi ra. Sắc mặt cô vẫn tái nhợt như vậy, nhưng giọng nói không còn run nữa. Dường như vừa hạ một quyết tâm lớn, cô rất bình tĩnh nói với anh: “Cảm ơn anh, bác sĩ Nhiếp, tôi sẽ đi gom tiền ngay, phiền anh làm thủ tục nhập viện trước giúp tôi.”
Rồi không đợi anh nói gì, cô quay người đi ra ngoài hành lang, bóng cô đổ một đường dài thật dài dưới ánh sáng của những ngọn đèn sáng cả ngày lẫn đêm. Anh nhìn theo bóng lưng cô, hiu quạnh tựa ngọn cỏ dại trong làn gió thu, mỏng manh đến mức cảm giác chỉ cần chạm nhẹ vào là có thể vỡ vụn.
Kỳ thực, khi đi ra Đàm Tĩnh không hề có bất cứ cách nào để xoay tiền. Cô ngồi lại một lúc trong vườn hoa bệnh viện, nhưng có rất nhiều người đi qua đi lại, khiến cô không thể bình tĩnh được. Cô điểm lại hết một lượt tất cả người thân và bạn bè. Người thân... Từ khi mẹ qua đời, cô đã không còn qua lại với họ hàng nữa. Còn bạn bè, người bạn thân nhất của cô là Vương Vũ Linh, mà cửa hàng bánh ngọt sắp khai trương đã ngốn hết sạch tiền tiết kiệm của cô ấy và Lương Nguyên An. Vừa rồi, suýt nữa cô đã thốt ra một câu đáng sợ, chỉ một chút nữa thôi, nếu Nhiếp Vũ Thịnh không có điện thoại. Khi anh nhận điện, cô thầm cảm thấy may mắn, những đau khổ trong cuộc đời đã khiến cô trở nên ù lì chậm chạp, nhưng cô vẫn đoán được ai vừa gọi tới, là bạn gái của bác sĩ Nhiếp, người phụ nữ mà cô y tá nói là rất xinh đẹp, người đã phỏng vấn cô vào công ty, Giám đốc Thư. Khi nhận điện, Nhiếp Vũ Thịnh đổi hẳn nét mặt, cô nghĩ, chắc vì anh rất để tâm đến Giám đốc Thư.
Cô ấy và Nhiếp Vũ Thịnh mới thực sự xứng đôi, mọi cử chỉ hành động đều là người cùng đi trên một con đường, chứ không như cô và Nhiếp Vũ Thịnh, đã cách nhau trăm sông nghìn núi rồi. Có lẽ đời này kiếp này, cô không nên có bất cứ liên quan gì đến anh nữa.
Cát bụi lại trở về cát bụi, việc gì mình đã làm thì mình phải chịu trách nhiệm. Cô chống tay lên trán, ngay cả sức để thở dài cũng không còn nữa, giờ cô nên làm gì đây?
Cuối cùng cô lấy điện thoại ra gọi cho Thịnh Phương Đình. Lúc này chắc anh đã truyền dịch xong, thông thường, anh nhất định sẽ nhân lúc này mà check mail một lát, tiện thể xem tin tức luôn.
Quả nhiên nhận được điện của cô, anh nói: “Tôi rảnh, cô qua đi.”
Thấy Đàm Tĩnh nói có việc muốn nói, anh hơi ngạc nhiên, vì cô đã xin nghỉ để đưa con đi chơi. Vậy mà giờ cô lại gọi điện bảo có việc cần nói với anh, ngữ khí không chỉ lo lắng mà còn đượm phần mệt mỏi. Anh nhớ hôm qua lúc về cô vẫn rất vui vẻ, không biết đã xảy ra chuyện gì mà chưa đến hai mươi tư tiếng cô đã thành ra thế này.
Khi nhìn thấy Đàm Tĩnh, anh hơi giật mình. Trong điện thoại nghe giọng cô có vẻ mệt mỏi, nhưng giờ nhìn cô như biến thành một người khác vậy. Dáng đi của cô hơi khập khiễng, lúc này anh mới nhận ra chân cô bị thương, nhìn lớp băng bên ngoài, có lẽ vết thương rất lớn. Ánh mắt anh chuyển từ chân lên gương mặt cô, chắc chắn cô đã khóc, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ. Anh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Đàm Tĩnh không biết nên nói từ đâu, sau cùng Thịnh Phương Đình đành kiên nhẫn hỏi từng câu một, rồi từ những câu trả lời hỗn loạn của cô, tổng kết ra khó khăn cô đang gặp phải: Con trai cô bị bệnh tim bẩm sinh, giờ đã nhập viện, nhưng hiện tại cô không có tiền đóng viện phí và thuốc thang, hy vọng được ứng trước lương.
Cô vẫn đang trong thời gian thử việc, phải mở miệng thế này chắc hẳn đã bị ép đến đường cùng rồi.
Anh nghĩ một chút rồi nói: “Xin lỗi, công ty không có tiền lệ như vậy. Tôi nghĩ dù tôi có xin giúp cô thì khả năng được phê chuẩn cũng rất nhỏ.”
Cô cúi đầu, khẽ nói: “Tôi biết, tôi chỉ muốn thử xem.”
Thật ra cô không hy vọng gì nhiều, nhưng chỉ cần có một cơ hội nhỏ, cô cũng phải thử.
Thịnh Phương Đình bỗng cảm thấy không đành lòng. Trên thương trường, anh trước nay đều sát phạt quyết đoán, chưa bao giờ để đối thủ có bất cứ cơ hội phản kích nào. Trong cuộc sống, anh lạnh lùng lý trí, sắp xếp mọi việc đều vô cùng có trật tự, nhiều lúc anh cảm thấy mình là người sống theo lý trí nhiều hơn tình cảm. Nhưng không biết vì sao, anh đột nhiên lại thấy ghét sự lý trí đó của mình.
Thỉnh thoảng kích động một chút thì sao chứ?
“Thế này đi, tôi cho cô vay, ba vạn có đủ không?”
“Không, không cần đâu, Giám đốc Thịnh.” Đàm Tĩnh hoảng hốt nhìn anh, “Xin lỗi, làm phiền anh rồi, lẽ ra tôi không nên đến đây.”
“Cô có thể trích một phần lương để trả tôi dần dần.” Anh nói, “Trẻ con bị bệnh là việc đáng lo nhất, mà giờ lại cần nhập viện gấp. Tôi cho cô vay, coi như cứu một mạng người, cũng như cô đã cứu tôi trong thang máy vậy.”
“Tôi sợ tôi không trả được.” Đây là sự thật, sau thời gian thử việc liệu cô có được ở lại công ty không vẫn là dấu hỏi lớn. Với mức lương hiện giờ, để trả ba vạn tệ cô cũng phải không ăn không uống gần một năm. Huống hồ bệnh của Tôn Bình giống như cái hang không đáy, cô làm sao dành dụm được tiền cơ chứ?
Nợ Tôn Chí Quân đã là bất đắc dĩ, là việc sai lầm nhất cô từng làm. Giờ lại nợ thêm Thịnh Phương Đình, cô sẽ càng không biết phải làm sao mới được.
“Với sự chăm chỉ của cô, tôi tin cô sẽ trả được.” Thịnh Phương Đình đã quen ra quyết định, “Cứ thế đi, nước đã đến chân rồi, cô còn chần chừ cái gì? Cho con nhập viện trước đã, cô còn do dự thì chỉ khổ con thôi.”
Câu nói cuối cùng khiến nước mắt Đàm Tĩnh suýt trào ra. Nếu cô còn do dự thì không phải con chịu khổ mà là sắp mất mạng. Là một người mẹ, cô không có bất cứ sự lựa chọn nào nữa. Thịnh Phương Đình nói: “Đi nào, tôi cùng cô đi nộp tiền đặt cọc, tôi biết ở đây có thể dùng thẻ tín dụng.”
Nhiếp Vũ Thịnh lại đi thăm Tôn Bình, anh cố thuyết phục bản thân rằng, ở địa vị một bác sĩ, chỉ cần làm hết sức là được. Nhưng bóng lưng của Đàm Tĩnh lúc ra đi thật sự khiến anh không sao chịu nổi. Lưỡng lự một chút, cuối cùng anh gọi cho Chủ nhiệm Phương. Hôm nay Chủ nhiệm Phương có một ca phẫu thuật đặc biệt, còn chưa ra khỏi phòng mổ đã nghe nói Nhiếp Vũ Thịnh gọi, biết anh nếu không phải chuyện cực kỳ quan trọng thì sẽ không gọi cho mình, tay ông vẫn cầm dao mổ, bèn bảo y tá giơ điện thoại áp vào tai mình, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Chủ nhiệm Phương, bệnh nhân đầu tiên của hạng mục CM hôm nay phát bệnh nhập viện rồi. Người nhà bệnh nhân vẫn chưa xác định có nhận trợ cấp không. Cháu thấy tình hình của bệnh nhân không tốt, có lẽ không thể đợi được nữa. Tổ chức từ thiện có chương trình trợ giúp cho bệnh nhân tim bẩm sinh nhưng đối tượng lại là người ở nông thôn...”
“Nhiếp Vũ Thịnh, tôi dung túng cậu quá rồi phải không?” Chủ nhiệm Phương tức giận gầm lên, “Não cậu úng nước rồi hả? Rõ ràng biết không phù hợp điều kiện mà còn gọi tôi như có chuyện gấp lắm! Tôi đã quá dung túng cậu rồi! Bệnh nhân đó có quan hệ gì với cậu? Đến nỗi vì một chuyện bé bằng hạt đậu như thế mà phải gọi vào phòng mổ? Tôi cho cậu hay, ra khỏi đây tôi sẽ tính sổ với cậu!”
Cô y tá cầm điện thoại bị dọa cho chớp mắt liên hồi, cô chưa bao giờ thấy Chủ nhiệm Phương nổi giận đến thế, đặc biệt là với bác sĩ Nhiếp. Chủ nhiệm Phương nghiêng đầu, tỏ ý bảo cô ngắt máy, rồi tiếp tục chuyên tâm mổ.
Nhiếp Vũ Thịnh bị mắng một trận té tát, lúc này mới nhớ hôm nay Chủ nhiệm Phương có ca mổ đặc biệt, cú điện thoại này đúng là đã gọi không đúng lúc. Bác sĩ Lý ở bên cạnh cũng nghe thấy tiếng của Chủ nhiệm Phương trong điện thoại, bèn nhìn Nhiếp Vũ Thịnh với ánh mắt đồng cảm, “Anh cũng thật là, bận quá lú lẫn rồi à?” Nhiếp Vũ Thịnh cười khổ, không phải anh bận đến lú lẫn, mà lúc nào cũng vậy, hễ gặp Đàm Tĩnh là anh lại lú lẫn.
Nhưng ngay lập tức, anh lại bận tối mắt. Xe cấp cứu chở tới một đứa trẻ mới mười tuổi, chơi ở công trường nơi bố làm việc, trượt chân ngã xuống hố xi măng cốt thép chưa khô, bị bốn sợi thép đâm vào người, làm tổn thương nhiều bộ phận nội tạng. Khoa Ngoại hội chẩn, mở ra thì thấy một sợi thép chọc ngay phía dưới tim. Một chủ nhiệm khoa Tim đang làm phẫu thuật đặc biệt, một chủ nhiệm khác đang đi họp ở tỉnh khác, một chủ nhiệm đang học bồi dưỡng ở nước ngoài, còn một chủ nhiệm nữa lại cũng đang trong phòng mổ. Chủ nhiệm khoa Ngoại không nghĩ nhiều, liền hỏi ngay: “Nhiếp Vũ Thịnh đâu, vừa rồi không thấy cậu ấy trong phòng Cấp cứu, mau gọi đến phẫu thuật tim đi.”
Ngoài mấy vị đức cao vọng trọng, trong lớp trẻ, người có kỹ thuật mổ tim giỏi nhất có lẽ chỉ có Nhiếp Vũ Thịnh. Trong phòng mổ, chỉ riêng người phụ trách của mỗi khoa đã có đến bốn năm người, Nhiếp Vũ Thịnh được gọi đến, lập tức chăm chú nghĩ cách rút sợi sắt ra. Vị trí của sợi sắt đó rất hiểm, chỉ cần động nhẹ là có thể tổn thương đến tim. Anh phối hợp với bác sĩ phụ trách lồng ngực, cẩn trọng từng bước rút sợi sắt ra. Đến khi xử lý xong vết thương phía dưới tim cho bệnh nhân, anh mới nhận ra toàn thân mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Những người còn lại vẫn đang bận rộn, khi anh ra khỏi bàn mổ, chủ nhiệm Hàn khoa Ngoại Gan mật cũng xử lý xong một sợi sắt cắm trong gan. Chủ nhiệm Hàn cùng anh ra ngoài cởi găng rửa tay, hỏi: “Sao hôm nay cậu không đi thăm bố?”
“Chiều nay phòng Cấp cứu nhiều việc, tôi bận tối mắt.”
Lúc này anh mới thấy đói, bụng lép kẹp, ngẩng lên nhìn đồng hồ thấy đã bảy giờ.
“Bên ngoài có phóng viên, chúng ta ra cửa sau.”
Ngoài cửa, phóng viên của mấy kênh truyền hình đã kéo đến. Khi đứa trẻ kia được cứu lên thì họ đã đến rồi, còn đi theo cả đoạn đường đến tận bệnh viện. Vết thương nghiêm trọng như vậy khiến ai cũng vô cùng lo lắng. Nhân viên hành chính của bệnh viện ra ứng phó với phóng viên, nói hiện giờ vẫn đang làm phẫu thuật, tình hình không lạc quan lắm. Người nhà đứa trẻ đó khóc đến khản cả tiếng, các phương tiện truyền thông lập tức kêu gọi đóng góp, vì chi phí thực hiện ca phẫu thuật này người nhà đứa trẻ căn bản không thể trả được.
Chủ nhiệm Hàn lắc đầu thở dài. Nhiếp Vũ Thịnh cũng thở dài, hằng ngày ở bệnh viện, những việc như thế này xảy ra quá nhiều, đến mức người ta không còn cảm giác gì nữa. Vì thế Chủ nhiệm Phương mới bảo đấy là chuyện nhỏ như hạt đậu. Những người nằm trong phòng Cấp cứu có ai là không nguy hiểm đến tính mạng? Nhiều nhất một ngày Nhiếp Vũ Thịnh phải mổ năm ca thì sống ba, chết hai. Người nhà bệnh nhân được cứu khóc ròng, người nhà bệnh nhân không qua khỏi cũng khóc ròng. Nhưng anh có thể làm gì chứ? Anh đâu phải thần tiên, chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi.
Anh đi thang máy xuống tầng dưới thì nhận được điện thoại của bác sĩ báo Tôn Bình đã nhập viện. Vì Tôn Bình là bệnh nhân của anh nên họ gọi đến hỏi xem anh có dặn dò gì không. Nhiếp Vũ Thịnh thoáng sững người, Đàm Tĩnh rốt cuộc cũng kiếm được tiền rồi, người phụ nữ này quả là giỏi giang hơn anh tưởng. Anh liền nói: “Để tôi đến xem tình hình của bệnh nhân.”
“Giường số 39.”
Phàm những giường có số đuôi “9” đều là giường bổ sung, bệnh viện quanh năm chật ních người, không bao giờ sắp xếp hết được những ca xếp hàng chờ mổ, đến nỗi phải kê thêm giường cho bệnh nhân ngoài hành lang. Năm ngoái bệnh viện đã xây thêm một tòa nhà nhưng vẫn không đủ.
Nhiếp Vũ Thịnh cảm thấy rất mệt mỏi, đứng liền ba tiếng bên bàn mổ, cơm tối chưa kịp ăn, còn phải gặp Đàm Tĩnh.
Anh cảm thấy gặp Đàm Tĩnh còn tổn hao tâm lực hơn bất cứ ca mổ phức tạp nào. Mỗi lần nhìn thấy cô, anh lại ước giá như mình chưa từng quen biết cô.
Điều khiến Nhiếp Vũ Thịnh bất ngờ là, trong phòng bệnh ngoài Đàm Tĩnh và Vương Vũ Linh ra, còn có Thịnh Phương Đình. Nhiếp Vũ Thịnh nhớ người này là đồng nghiệp bị xuất huyết dạ dày của Thư Cầm, chính anh đã tìm người để sắp xếp cho anh ta nhập viện. Thịnh Phương Đình vẫn mặc quần áo bệnh nhân, thấy Nhiếp Vũ Thịnh, anh ta khách sáo nói: “Bác sĩ Nhiếp, tôi còn chưa cảm ơn anh!”
Anh đành bắt tay Thịnh Phương Đình, Thịnh Phương Đình nghe nói anh là bác sĩ điều trị chính cho Tôn Bình, lập tức quay sang bảo Đàm Tĩnh: “Bác sĩ Nhiếp rất giỏi, cô yên tâm.”
Đàm Tĩnh không lên tiếng, Nhiếp Vũ Thịnh cúi người nhìn bản điện tâm đồ trên thiết bị, lại quay sang hỏi y tá mấy câu, chưa kịp viết dặn dò thì nghe có tiếng giày cao gót. Rồi có người đẩy cửa ra, một giọng nói ngọt ngào vang lên: “Bác sĩ Nhiếp, bạn gái anh đến đưa cơm cho anh này.”
Thư Cầm cầm hộp bánh chẻo, mỉm cười đứng sau cô y tá đẩy cửa vào, vừa nhìn rõ những người có mặt trong phòng, cô bất giác ngẩn người. Thịnh Phương Đình bèn lên tiếng chào trước: “Giám đốc Thư!”
“Giám đốc Thịnh!” Cô nhìn Thịnh Phương Đình mặc quần áo bệnh nhân, rồi lại nhìn vẻ mặt tiều tụy của Đàm Tĩnh, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Con trai Đàm Tĩnh nhập viện rồi, tôi qua thăm.” Thịnh Phương Đình nói ngắn gọn.
“Ồ!” Thư Cầm quan tâm hỏi, “Cháu bị sao vậy? Có nghiêm trọng không?”
“Chúng ta đừng chen chúc ở đây nữa.” Nhiếp Vũ Thịnh bảo Thư Cầm, “Em đợi anh ở văn phòng.”
Anh không thích Thư Cầm và Đàm Tĩnh cùng đứng trong một căn phòng, đặc biệt là ở trước mặt anh, nó khiến anh có cảm giác như mình phản bội gì đó vậy. Rõ ràng anh và Đàm Tĩnh đã kết thúc từ lâu, rõ ràng Thư Cầm cũng không phải loại người nhỏ nhen. Nhưng anh vẫn cảm thấy không nên để hai người phụ nữ này đứng cạnh nhau, đặc biệt là trước mặt anh.
“Giám đốc Thịnh cũng tới văn phòng tôi ngồi một lát đi.”
“Thôi, tôi phải về phòng đây, lát nữa y tá sẽ đến đo nhiệt độ và huyết áp.”
Thư Cầm theo anh đến văn phòng, Thịnh Phương Đình cũng về phòng. Trước khi đi Nhiếp Vũ Thịnh liếc thấy Đàm Tĩnh đã bình tĩnh hơn nhiều, cũng không còn tuyệt vọng như hồi chiều nữa. Cô lặng lẽ ngồi cạnh giường, chăm chú vuốt cánh tay đang truyền dịch, để thứ chất lỏng lạnh lẽo kia được ấm hơn. Anh thầm nhủ, rốt cuộc mình đang nghĩ gì vậy? Tại sao một việc đã kết thúc, đã rõ ràng, anh lại khiến nó trở nên rối loạn thế này?
Thư Cầm không nhận ra anh có gì khác lạ, với cô, Nhiếp Vũ Thịnh lúc nào cũng như vậy, uể oải, ngại nói chuyện. Hơn nữa lúc đến cô còn nghe nói anh vừa xong một ca mổ quan trọng. Phóng viên vẫn chưa đi, đứa trẻ bị ngã ở công trường vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.
Bánh chẻo vẫn còn nóng, cô ngồi xuống nhìn anh ăn, rõ ràng anh chẳng có hứng ăn uống, nhưng vẫn chau mày, cắn từng miếng ăn như uống thuốc. Khi ăn ở nhà ăn, nếu không hợp khẩu vị, anh vẫn ép mình ăn như vậy. Anh cần nạp thêm năng lượng, ca phẫu thuật buổi chiều đã khiến anh tiêu hao sạch thể lực.
“Chúng ta quyên chút tiền cho đứa trẻ ấy đi.” Đột nhiên Thư Cầm nói, khiến Nhiếp Vũ Thịnh suýt nữa cắn phải lưỡi, anh ngẩng lên nhìn cô, hỏi: “Sao bỗng nhiên em lại muốn quyên tiền?”
“Đứa trẻ ấy rất đáng thương, mới từng ấy tuổi đã phải chịu khổ như vậy.” Thư Cầm động lòng trắc ẩn, “Anh ở bệnh viện mãi thành ra máu lạnh rồi.”
Không phải anh máu lạnh, chỉ là anh... đố kỵ.
Nhiếp Vũ Thịnh bỗng cảm thấy miếng bánh chẻo nghẹn lại nơi cổ, miễn cưỡng cũng không sao nuốt nổi nữa. Anh nói: “Em muốn cho thì cho, dù sao anh cũng sẽ không cho cô ta tiền nữa đâu.”
“Cho nữa?” Thư Cầm ngạc nhiên hỏi, “Anh từng cho người ấy tiền rồi sao?”
Nhiếp Vũ Thịnh ngậm miệng lại, nhận ra mình lỡ lời. Anh đã quá mệt rồi, tinh thần không được tỉnh táo, không quản được miệng, cũng không quản được cảm xúc nữa. Khi nhìn thấy Thịnh Phương Đình, anh đã nhạy cảm nhận ra điều gì đó. Thịnh Phương Đình là cấp trên của Đàm Tĩnh, lần trước Đàm Tĩnh đưa anh ta vào viện, giờ Tôn Bình nhập viện, anh ta lại từ phòng bệnh qua thăm. Anh cứ có cảm giác quan hệ giữa Đàm Tĩnh và Thịnh Phương Đình đã vượt quá giới hạn cấp trên cấp dưới thông thường. Chắc chắn giữa họ có gì đó, tuy anh không muốn nghĩ quá nhiều về Đàm Tĩnh, nhưng anh đố kỵ.
Anh đố kỵ người đó có thể quang minh chính đại đứng cùng cô, có thể công khai, thoải mái quan tâm đến cô.
“Bốn sợi thép, em nghe mà rùng cả mình. Bây giờ đám trẻ có bố mẹ đi làm ăn xa thật đáng thương, khó khăn lắm nghỉ hè mới được đến chỗ bố mẹ, vậy mà không phải chết đuối thì lại gặp chuyện thế này. Vừa rồi y tá còn nói với em, ngoài tim ra, gan, phổi, lá lách của thằng bé cũng bị thương, gân đứt xương gãy... Một đứa trẻ mà phải chịu khổ như vậy, thật đáng thương! Bất kể anh có góp tiền hay không, em cũng đưa hai nghìn tệ cho mẹ của cậu bé ấy. Nhìn cô ấy khóc thật đáng thương.”
Nhiếp Vũ Thịnh bấy giờ mới biết mình hiểu nhầm, vội hỏi: “Em muốn nói là quyên tiền cho đứa bé bị ngã à?”
“Đương nhiên rồi.” Thư Cầm không hiểu, “Anh tưởng em cho ai chứ?”
“Không có gì.” Anh gắp một cái bánh chẻo để lấp liếm, buồn bực cắn một miếng, rõ ràng là đồ ăn tươi ngon, nhưng anh chỉ cảm thấy cổ họng đau buốt, nuốt xuống một cách khó khăn.
Ăn xong bánh chẻo, Nhiếp Vũ Thịnh chào các đồng nghiệp trực đêm rồi cùng Thư Cầm đến phòng bệnh gan thăm bố mình. Phòng bệnh khoa Gan ở tòa nhà khác, khi họ đi xuống, vừa hay gặp Vương Vũ Linh đang đi lên. Vũ Linh vẫn nhận ra Nhiếp Vũ Thịnh, lên tiếng chào: “Bác sĩ Nhiếp.”
Nhiếp Vũ Thịnh gật đầu, thấy Vương Vũ Linh tay cầm hộp cơm, hẳn là ra mua cơm cho Đàm Tĩnh, chẳng trách lúc nãy không thấy cô trong phòng bệnh. Biết cơm hộp bên ngoài bệnh viện vừa đắt vừa không ngon, anh nói: “Phía sau phòng khám bệnh có nhà ăn, tám tệ một suất trứng xốt cà chua.”
Vương Vũ Linh không ngờ anh lại chủ động nói với mình điều này, vội vàng cảm ơn. Cô cứ cảm thấy có gì đó khác lạ, mãi tới khi vào phòng, nhìn thấy Đàm Tĩnh mới sực hiểu ra khác lạ ở đâu. Vừa đưa hộp cơm cho Đàm Tĩnh, cô vừa nói: “Này, vừa rồi tớ gặp bác sĩ Nhiếp, có chuyện này lạ lắm.”
Đàm Tĩnh chẳng còn lòng dạ nào mà ăn uống, cô đón lấy hộp cơm, cầm đũa lên, nhưng chỉ khều khều được mấy hột cơm. Vương Vũ Linh lại kể tiếp: “Anh ta nói với tớ phía sau phòng khám bệnh có nhà ăn, tám tệ một suất trứng xốt cà chua. Này, Đàm Tĩnh, sao anh ta biết tớ muốn mua trứng xốt cà chua? Lúc chán ăn, cậu chỉ nuốt được có trứng xốt cà chua, cậu nói xem có phải anh ta rất thần kỳ không? Ngay việc tớ muốn mua gì anh ta cũng biết...”
Đàm Tĩnh làm như không nghe, chỉ cầm đũa lùa cơm vào miệng, ăn mà chẳng thấy vị gì. Bên cạnh, Vương Vũ Linh vẫn thao thao nói chuyện gì đó. Anh vẫn nhớ mỗi khi gặp chuyện, cô chỉ ăn được mỗi trứng xốt cà chua, thói quen này là do mẹ cô tạo nên. Hồi nhỏ mỗi khi cô ốm, mẹ lại làm trứng xốt cà chua trộn với cơm, ăn hơi chua chua, dễ nuốt. Về sau mỗi khi không ngon miệng, chẳng ăn được gì, cô chỉ có thể ăn trứng xốt cà chua. Dạo mang thai cô bị nghén rất nặng, mấy tháng cuối hay bị nôn, nôn rồi ăn, ăn rồi lại nôn, bữa nào cũng trứng xốt cà chua.
“Đang nghĩ gì vậy?” Cuối cùng Vương Vũ Linh cũng nhận ra cô đang thất thần.
“Không có gì, tớ chẳng ăn nổi nữa đâu, chỉ muốn ôm Bình Bình một cái thôi.”
“Cậu đừng lo quá! Giờ đã nằm viện rồi, giám đốc lại cho cậu vay tiền...”
“Phí phẫu thuật vẫn chưa biết đào đâu ra...” Đàm Tĩnh chau mày, cô thở dài chua xót: “Có lúc tớ nghĩ, đưa nó đến với thế giới này rốt cuộc là đúng hay sai?”
“Phỉ phui cái mồm, cậu đang nghĩ linh tinh cái gì vậy? Bệnh của Bình Bình không phải do cậu, có ai không mong con cái mình sống bình yên chứ...”
Vì thế cô mới đặt tên con là Bình, Bình trong bình an. Thằng bé vừa sinh ra đã bị chẩn đoán mắc bệnh tim bẩm sinh, nên tâm nguyện lớn nhất, cũng như duy nhất của cô, là mong sao con lớn lên một cách bình yên.
Thư Cầm cũng cảm thấy Nhiếp Vũ Thịnh rất lạ, anh vốn ít nói, hiếm khi chủ động nói chuyện với người lạ. Ngay cả khi ở bên người bạn lâu năm là cô đây, lúc nào cũng là cô nói nhiều hơn. Cô không quen Vương Vũ Linh, cứ nghĩ rằng đó là người nhà của bệnh nhân nào đó. Nhiếp Vũ Thịnh nói chuyện với Vương Vũ Linh cô cũng không lấy làm lạ, người nhà bệnh nhân khách sáo chào hỏi anh, anh thường sẽ khách sáo đáp lại. Nhưng nói đến trứng xốt cà chua thì thật sự không giống phong cách của anh rồi.
Ra khỏi tòa nhà, Thư Cầm không kìm được hỏi: “Nếu em không nhớ nhầm thì anh chưa bao giờ ăn trứng xốt cà chua, hơn nữa còn rất ghét xốt cà chua.”
Nhiếp Vũ Thịnh nhìn cô: “Em muốn nói gì thì nói đi.”
“Làm sao anh biết người vừa rồi mua trứng xốt cà chua?”
“Anh nhìn thấy qua hộp cơm cô ấy cầm, có màu đỏ, màu vàng, đương nhiên là trứng xốt cà chua.”
Thư Cầm nhất thời nghẹn họng, đành nói: “Không ngờ năng lực quan sát của anh lại nhạy bén như vậy.”
“Bọn anh là bác sĩ ngoại khoa, thường thường khi mổ ra, trong vòng vài giây phải tìm thấy mạch máu, đó không phải nhạy bén mà là bản năng nghề nghiệp.”
Thư Cầm không nói gì thêm, nhưng Nhiếp Vũ Thịnh cảm thấy mình thật đáng xấu hổ. Bao nhiêu năm qua rồi, vậy mà anh vẫn nhớ thói quen của Đàm Tĩnh. Anh chưa bao giờ mua trứng xốt cà chua ở nhà ăn nhưng lại buột miệng nói cho Vương Vũ Linh biết giá. Có lẽ mỗi lần nhìn, không phải anh nhìn mà như không thấy, mà là hết sức không muốn nhớ, nhưng lại không thể quên được giá của nó.