Katey dừng lại bởi người đàn bà đã một lần làm Judith thành một đống lộn xộn dưới một tấm chăn trên sàn nhà.Đây không phải một vấn đề được lựa chọn.Chiếc xe ngựa của người phụ nữ đó gần làm họ trật khỏi đường trong lúc bà ta cố sức để khiến họ tấp vào lề đường.Sau khi bà ta trèo xuống khỏi chiếc ghế lái xe từ trên chiếc xe ngựa của bà ta và đứng cạnh chiếc xe của họ, vẻ ngòai lộn xộn do gió thổi và cái nhìn hoãng dại, như đang tìm kiếm yêu cầu tham chiến vậy.
“Tôi nghĩ là không,”Katey căm phẫn nói với người phụ nữ qua cửa sổ mà họ đang để mở.
“Bà gần như khiến chúng tôi bị tai nạn!Nếu bà cố gắng để cướp của chúng tôi, tôi cảnh báo bà , tôi có một khẩu súng lục trong tay ngay lúc này.”
Nàng không thực sự có một khẩu súng lục, nhưng nàng nên có một khẩu, và giờ nàng đã xác định rõ rằng sẽ mua một khẩu ở thị trấn kế tiếp mà họ đến.
Mặc dù vậy Nàng đã nắm chặt tay cầm của cánh cửa,phòng trường hợp người đàn bà điên khùng này cố gắng để giật mạnh nó mở ra.Nhưng người đàn bà tỏ vẻ tin rằng nàng có một khẩu súng lục và nhanh chóng mất đi việc sẵn sàng chiến đấu của mình.Bà ta bắt đầu khóc lóc rên rỉ về một đứa con gái vô ơn, ngang bướng, nói dối với mái tóc màu đồng và đôi mắt xanh nhất, kẻ đã chạy trốn khỏi nhà.
Và như để chắc chắn nghi ngờ đứa trẻ nếu họ giúp đỡ nó chạy trốn, bà ta thêm vào, “Con bé làm nên những câu chuyện kí quái.Tôi không bao giờ biết khi nào thì tin con bé.Cô có từng nhìn thấy con bé chưa?”
Katey chỉ vừa mới đến từ Scotland nên cô nhận ra đủ dễ dàng trọng âm của người đàn bà.Và sau đó cô đã cười về điều có thể đúng rằng chính mẹ cô có lẽ sẽ nói điều giống như thế về cô nhiều hơn một lần.
Grace còn thì thầm ở đằng sau cô nữa ,”Nghe như cô vậy, phải không?”
Katey, vẫn còn quá tức giận để mà buồn cười, nên nàng đã phớt lờ cô hầu của mình đi.Rõ ràng, điều đó không nảy ra trong ý nghĩ của người phụ nữ là nếu họ có đứa trẻ, họ sẽ biết rằng người phụ nữ này đang nói dối về việc là mẹ của cô bé, đơn giản bởi vì trọng âm của đứa trẻ tối thiểu không có một chút nào là của người Scotland.
Trong một cố gắng để chọ họ thoát ra thà sớm hơn còn hơn là muộn , Grace đã thò chiếc mũi của cô ra ngoài cửa sổ và nói với người phụ nữ,”Chúng tôi không gặp bất cứ đứa trẻ nào cả, nhưng chúc may mắn với việc tìm kiếm của mình.”Sau đó cô hét lên với lái xe,”Ông Davis, đi tiếp thôi.”Nhưng một vài dặm sau đó, Grace lại nhìn ra ngoài cửa sổ và nói,”Tôi không nên ở ngoài .Bà ta nhận ra tôi.”
“Từ đâu cơ?”
“Ở quán trọ.Chúng tôi đã đi qua nhau trên hành lang tối qua.Tôi đi xuống dưới tầng để tìm xem nếu tôi có thể tìm thấy vài thứ để ăn từ nhà bếp.Tôi không muốn quấy nhiễu giấc ngủ của cô để lấy đồ ăn trong cái giỏ, trong trường hợp cô đã ngủ rồi.Tôi có thể thấy một chút ngờ vực trong mắt bà ta quay trở lại khi tôi nói với bà ta.Bà ta nhận ra tôi đã ở cùng trong một nhà trọ như bà ta tối qua.Và bà ta không đi xa đâu.”
Katey cau mày và nghiêng người qua để liếc ra ngoài cửa sổ, sau đó thở hổn hển,”Thật là thảm họa, giờ bà ta đang đi theo chúng ta ư?Đây là ra khỏi bàn tay, phải không?”
Grace nhún vai, sau đó cười toe tóe.”Tôi không lo lắng về điều đó.Bà ta chỉ có một mình.Nếu người đàn ông cô nói đang đi cùng với bà ta, ông ta đang làm tốt việc ẩn mình trong cỗ xe của họ.Và chúng ta có Ông Davis đi cùng.Cô trả cho ông ta đủ để ông ta có thể di chuyển vũ khí của ông ta để chăm sóc bất cứ rắc rối kiểu đó.Bà ta có thể là gì chứ?”
“Tôi không trông mong ông Davis sẽ giúp đỡ,”Katey nói khi cô ngồi trở lại dựa vào ghế.”Ông ấy đã cảnh báo tôi khi tôi thuê ông ấy và cỗ xe của ông ấy rằng nếu tôi muốn một người bảo vệ, tôi nên trả một ít.Ông ta không phải kiểu dũng cảm.Ông ta không thích ngủ với cái rương, nhưng tôi tự hỏi nhiều hơn một lần là nếu ông ấy thực sự cố gắng để ngăn bất cứ ai khỏi chiếm giữ chúng.”
“Việc ông ấy ngủ gần chúng ta đã đủ ngăn bất cứ ai đánh hơi xung quanh rồi.”
“Tôi cho rằng vậy, nhưng tôi sẽ muồn chắc chắn rằng chúng ta có một người bảo vệ thực sự trước khi chúng ta đi qua Continent.Đó là vấn đề, tôi nghĩ rằng tôi sẽ mua cho chúng ta một cỗ xe ngựa trước khi chúng ta đặt chân lên thuyền để đến Pháp.”
Grace cười khúc khích.”Tôi vui vì cô đang giàu có.”
Katey hơi đỏ mặt.Điều đó đã mang lại cho nàng vài lần để sử dụng đến sự giàu có.Gia đình nàng sống đủ thoải mái, nhưng việc làm chủ một cửa hàng trong ngôi làng nhỏ nhất định không khiến họ giàu có.Mẹ của nàng chưa bao giờ đề cập đến khoản thừa kế mà bà đã nhận được từ cha bà, người đã qua đời sớm sau khi bà dời khỏi nước Anh, trước khi ông có một thay đổi trong việc đẩy bà ra khỏi di chúc.Bà không mong đợi tiền của ông và không muốn nó, nên bà chưa bao giờ chạm đến nó.
Katey chỉ phát hiện ra khoản thừa kế đó sau khi mẹ nàng mất.Nàng vẫn còn bị shock về cái chết của Adeline khi luật sự ở Danbury đến nói với nàng về số tiền lớn đó vẫn chưa được dùng đến từ nhiều năm nay.Chìm đắm trong sự đau buồn, Katey đơn giản là không quan tâm.Nhưng sau khi hàng xóm của nàng Bà Pellum nhận nuôi 2 đứa cháu gái khi cha mẹ chúng qua đời, và bà ấy bắt đầu liều lĩnh tìm kiếm vài người để hộ tống chúng đến Anh, nhận thấy bà ấy đã quá già để chăm sóc những đứa trẻ lần nữa, nhưng em gái bà ở Anh sẽ rất vui vì có chúng.
Và đó là khi Katey nhận ra rằng nàng không thể sống ở Gardener nữa.Nàng đã đồng ý hộ tống 2 đứa cháu 3 và 4 tuổi của bà Pellum đến Anh.Và từ khi Katey không có kể hoạch trở lại Gardener, nàng đã cho đi hầu hết những vật mà cô sở hữu, bao gồm cả cửa hàng và căn nhà.Ngoài ra quần áo của nàng, tất cả chúng chứa đầy một vài dấu ấn của mẹ nàng nàng đã mang đi cùng.
Nàng đã nói lời chào tạm biệt với tất cả.Và trong khi nàng yêu mến nhiều hàng xóm của nàng ở Gardener, nàng đã không đặc biệt gần gũi với bất cứ ai trong số họ.Nếu Grace, cô hầu của nàng, không đồng ý đi du lịch nước ngoài cùng nàng, nàng sẽ chỉ có một người ở Gardener, là người mà Katey sẽ nhớ khủng khiếp.
Judith không làm ngắt quãng khi cô bé lắng nghe họ, nhưng như một đứa trẻ sẽ làm, cô bé đã rút ra được một điều đáng lưu ý và hỏi,”Chị không ở lại Anh ư?”
“ơn chúa, không, đây chỉ là nơi bắt đầu chuyến đi quan trọng của bọn chị.Bọn chị sẽ đi thuyền đến Pháp tiếp theo đây, và nghĩ về điều đó, chị có lẽ nên chờ cho đến khi bọn chị mua một cái xe ngựa, bỏi bọn chị không có tàu để đi.”
“Đừng làm điều đó,”Judith nói.”Xe ngựa của Pháp rất dễ thương, nhưng chúng không thỏai mái .Nếu chị sẽ đi du lịch trên một quãng đường dài, chị sẽ muốn một cỗ xe của Anh.”
“Và làm thế nào mà em biết những điều như thế vậy, cô bé?”Grace hỏi với một tiếng cười khúc khích.
“Mẹ em đã dùng một chiếc và ở bên trong nó một tuần bà đã phát hiện ra nó không thoải mái và bà đã gửi nó cho Bác Jason đê bác ấy dùng như một sự trang hoàng cho một trong những khu vườn của Bác.Cha em đã cười và cười rất nhiều về điều đó, điều đó làm cho mẹ em hoàn toàn bực mình với ông.Đó là một nguyên nhân gây bất hòa với bà, bởi vì bà đã không dùng tiền của bà vào nó, vì cha em mua cho bà mọi thứ bà có thể muốn từ trước cho đến nay.”
“Nhưng tại sao ông ấy thích thú với việc bà ấy không giữ chiếc xe ngựa?”Katey hỏi.
“Điều đó đã được kết luận rằng đấy là một mảnh vườn đắt tiền mà ông phát hiện ra là rất vui!’
Katey mỉm cười với cô bé.”Well, Chị chắc chắn rằng không phải tất cả những cỗ xe ngựa của Pháp đều không thỏai mái như của mẹ em, nhưng cảm ơn em vì lời cảnh báo.”
Việc đề cập đến từ cảnh báo đã làm cho cô bé có ngay một cánh báo với chính mình.”NGười đàn bà đó có thể có vũ khí.”
Biểu lộ của Katey lại trở nên nghiêm trọng.”Chị biết.Nhưng chị sẽ có một loại vũ khí cho chính bản thân chị, ngay khi chúng ta đến thị trấn tiếp theo.Em có lẽ cũng rất đói rồi.Hãy hi vọng rằng”Kẻ bám theo”của chúng ta đi một con đường khác để chúng ta có thể dừng lạ để ăn sáng.”
Họ đã dừng lại ở thị trấn kế tiếp, và khi Katey quay trở lại cỗ xe ngựa với một khẩu súng lục nhỏ nhét bên trong túi xách của nàng, nàng đã biết họ vẫn đang bị theo dõi.
“bà ta nghĩ bà ta thông minh, rằng chúng ta không biết bà ta ở đây,”Grace nói khi Katey quay trở lại.”Nhưng bà ta dứt khoát đang giữ một con mắt theo chúng ta.”
Katey ngồi xuống ghế trước khi nàng nhìn qua con phố vào chiếc xe ngựa cũ kĩ với người phụ nữ đứng đằng sau nó, đang cố gắng để kín đáo khi bà ta lén nhìn xung quanh nó.”Chúng ta nên đối mặt với bà ta.”
“Đừng làm vậy!”Judith hốt hoảng nói.”Em không thể chịu được nếu chị bị thương bởi vì em.”
Katey suy nghĩ một lúc, sau đó nói,”Chị lo lắng rằng bà ta có thể ngăn chúng ta lại trên một con đường hoang vắng trên quốc lộ và làm nhiều hơn là sự liều lĩnh.”Katey không thực sự muốn phải dùng đến khẩu súng mới của cô.”Chị cũng hình dung ra một sự điên cuồng, nguy hiểm khi băng qua những con phố ở London khi chúng ta đến gần nhà em và bà ta liều mạng để ngăn chúng ta lại.”
“Tôi tưởng tượng được vài điều như thế,”Grace lẩm bẩm trong sự phẫn nộ.
Katey phớt lờ cô hầu của mình và tiếp tục,”Người đàn bà ngu ngốc đõ rõ ràng không tin chúng ta và chắc chắn rằng bọn chị có em và đang mang em quay trở lại với gia đình em.Nên cách dễ nhất cho chúng ta để thuyết phục bà ta rằng bà ta đã theo dấu sai bởi chúng ta không đi ngay đến London.”
“Cô muốn thuê một căn phòng trong một quán trọ và bà ta chờ bên ngoài ư?”Grace đoán.
“Đó là một ý tưởng, nhưng làm thế nào chúng ta đưa được Judith vào trong để làm điều đó khi mà người phụ nữ đó theo dõi chúng ta gần như thế này?Chúng ta cẩn đánh lừa bà ta đã, và chỉ có một cách để làm điều đó là thuyết phục rằng bà ta đã sai.Thị trấn này không đủ xa quốc lộ để bà ta nghĩ rằng chúng ta không hướng về London.Nhưng nếu nó có vẻ như chúng ta đang thoái lui-?”
”Phía Bắc ư?”Grace cắt ngang.
“Đúng vậy, có lẽ là thậm chí quay lại Northampton, bởi vì nó không xa đây.Tôi biết rằng đang đi ra khỏi đường của chúng ta, nhưng bà ta có thể suy nghĩ nhiều hơn rằng bà ta đang mất thời gian của mình và đưa cuộc tìm kiếm của bà theo hướng khác nếu bà ta thấy chúng ta đi theo hướng ngược lại với London.”
“Đó không phải là ý kiến tồi đâu,”Grace thừa nhận.
“Tôi biết,”Katey nói, hài lòng với chính mình.”Chúng ta có thể còn kiếm được một căn phòng ở một nhà trọ khác và có một bữa trưa tuyệt vời nữa trong khi chúng ta phải trải qua một vài giờ nữa, để chắc chắn rằng bà ta không ở xung quanh nữa.Tôi muốn dành thời gian để bà ta thoát khỏi con đường và chúng ta không chạy vào bà ta sau đó nữa.Và chúng ta sẽ vẫn có nhiều thời gian để đưa Judith về nhà trước sẩm tối.”
“Đó là điều rất ngạo mạn rằng bà ta không theo ngay sau chúng ta trong cả quãng đường quay trở lại Northampton.”
“Well,hãy khám phá.”
Họ thực hiện ngay kế hoạch mới, quay lại con đường mà họ đã đến.Grace vẫn giữ đôi mắt gần con đường phía sau họ. Điều đánh thất vọng rằng người đàn bà Scotland vẫn chưa từ bỏ.Bà ta vẫn theo sau, mặc dù với một khoảng cách lớn hơn.Và sau đã là một sự khuây khỏa khi nhìn thấy bà ta dừng một người cưỡi ngựa đang đi theo hướng giống họ lại.
Grace kéo rèm lại và ngồi trở lại ghế với một nụ cười.”Sự nghi ngờ đang nắm giữ bà ta.Điều đó như thể bà ta bắt đầu dừng những người khác lại để hỏi nếu họ nhìn thấy cô bé.Trước đó một lúc lâu chúng ta có thể còn thoát khỏi tầm nhìn của bà ta .”