Suy nghĩ hoảng sợ đầu tiên của Katey khi Boyd kéo nàng xuống dưới nhà là anh đang đưa nàng đến nhà giam.Anh lẩm bẩm vài điều về việc để cho nhà cầm quyền tìm hiều về mọi chuyện, rằng anh không thể tin vào bản năng của chính anh ở nơi mà nàng có dính líu đến.Vậy nên tất cả việc mà nàng có thể nghĩ là hét vào anh”Chờ đã!Chờ đã!”
Anh đã không.Và anh củng cố thêm định kiến về cô khi anh nói với người chủ quán trọ với đôi mắt mở to khi họ đi qua người đàn ông đó,”Tôi đã bắt được cô ta lẻn vào phòng của tôi.Tôi đã ngạc nhiên khi tìm thấy tên trộm trong một thị trấn xinh đẹp như thế này.”
Katey thở hổn hển với lời buộc tội đó, nhưng Boyd không dừng lại nên nàng không thể để người chủ quán trọ biết rằng ai là kẻ có tội thực sự ở đây.Anh kéo thẳng nàng ra khỏi cửa, và đến đúng chỗ ngựa của anh.
Anh quẳng nàng lên yên ngựa mà không có một chút nhẹ nhàng nào.Với việc tay anh rời khỏi nàng một lúc, nàng bắt đầu trượt khỏi ngựa sang phía bên kia, nhưng Boyd đã trèo lên ngay phía sau nàng quá nhanh.Bây giờ với cánh tay Boyd ở 2 bên nàng khi anh kéo dây cương, nàng cảm thấy như là nàng đang bị giam giữ.Một cảm giác sâu sắc của cơn giận dữ đè lên nàng.Bướng bỉnh, độc đoán, nghĩ- là – anh-ta –biết- tất –cả thật đê tiện!Nàng hét lên với chính mình.Và nàng đã nghĩ là nàng thích anh ta!Quá nhiều!Nhiều lần trong chuyến du lịch với anh, nàng đã bị cám dỗ nói với anh sự thật, rằng nàng thực sự chưa kết hôn.Ha!nàng đã đúng khi giữ im lặng.
Nhưng nàng không thể giữ nó bây giờ.”Anh nên hoàn thành điều mà anh đã bắt đầu,”nàng hét vào anh.”Thay vào việc giam giữ tôi chống lại ý muốn của tôi.Và đừng ngạc nhiên nếu như anh kết thúc trong ngục, ngài cao và to lớn ạ.Khi tôi hoàn thành xong việc nói với cảnh sát là anh đã bắt giữ tôi làm tù nhân trong căn phòng đó như thế nào, cư sử thô bạo với tôi, và sai lầm khi buộc tội tôi, chúng ta sẽ xem ai là người đang cười.”
“Vậy thì tôi đoán thì thật là một chuyện tốt khi mà chúng ta không đang đi đến nơi nào cả.”
Anh nghe như có vẻ thích thú, như thế anh chắc chắn những lời de dọa của nàng là những cố gắng tuyệt vọng để làm sống lại những lời nói dối của nàng.Nhưng nếu nàng chú ý thay vì mắng nhiếc anh,nàng sẽ để ý thấy rằng anh đã phi ngựa nước đại ra khỏi thị trấn và chậm dần xuống thành những bước đi ít mệt mỏi hơn. Nàng cau mày, nhìn chằm chằm vào con đường quen thuộc phía trước mặt.
“Vậy thì anh đang đưa tôi đi đâu thế?”
“Tới London.Như ý của cô,”anh nhắc nàng.
Nàng thở hổn hển.”Tôi chưa bao giờ nói là chúng ta nên đi đến London, tôi nói là chúng ta nên đi tìm Judith!”
“Và cô bé sẽ ở nhà.Tôi đã cảnh báo cô là Jeremy sẽ không phí thêm chút thời gian nào để mang cô bé quay trở về với bố mẹ cô bé.Họ sẽ ỏ London một lúc lâu trước khi chúng ta bắt kịp họ.”
“Chúa tôi, tôi không tin là anh đang mang lại sự lăng mạ quá mức như vậy!”nàng kêu lên.”Tất cả những gì anh cần làm là nghe tôi.”
“Tôi đã vậy,”anh nói, lại kêu lên tức giận,”Nhưng tất cả những gì cô nói là tự nhận mình là một người vô tội khi mà tôi đã bắt quả tang cô!Điều đó không có tác dụng đâu, em yêu.Vậy đâu là sự thực?Cô đã chia tay với Cameron, phải không?Cô đã đưa Judith đi mà không nói gì với hắn ta?Cô không đánh nhau với hắn đấy chứ?Quyết định là giữ lại tất cả khoảng tiền đó cho bản thân cô?”
Katey nhìn chằm chằm hoài nghi trước khi cô nghe thấy những lời buộc tội mới đó, đây là điều rất ngớ ngẩn mà chúng không đáng trả lời.”Nếu anh dùng cái đầu của mình để hiểu điều được cho rằng là đúng, “nàng đáp trả, “Anh sẽ thấy tức cười làm sao với tất cả những luận điệu đó.”
Anh dựa vào lưng cô nói,”Tôi không thể nghĩ rõ ràng được khi cô đang ở trong khoảng cách chạm vào được, khi mà điều duy nhất đang ở trong tâm trí tôi là mang cô đến chiếc giường gần nhất, nên tôi không dám tin vào những lời nói của cô, Katey Tyler.Tôi xin lỗi.”
Nàng đột ngột hít vào.Nó không chỉ là do những lời nói đó của anh đã ảnh hưởng tới nàng.Nó cũng là do lồng ngực của anh đã ép chặt vào nàng, cánh tay anh thắt chặt 2 bên người nàng, và hơi thở của anh áp vào tai nàng.Cơn rùng mình chạy xuyên qua cơ thể nàng không dính dáng gì đến cơn gió mùa thu mát mẻ đang thổi vào mặt nàng.
Phải mất vài phút để nàng có thể kiểm soát sự ham mê của chính mình và tích tụ đủ can đảm để chỉ ra,”Anh không gọi điều này là khoảng cách của sự động chạm chứ?”
“Cô đã chú ý đến điều đó, phải không?”anh cười khúc khích.”Nhưng không có một chiếc giường nào gần đây cả , nên tôi nghĩ là tôi cần khiểm soát sự kiềm chế của bản thân đủ lâu để giao cô cho nhà Malory.Cha của Judith có thể sắp xếp chuyện này và tính nên làm gì…với…cô.”
Đó không chỉ là cách anh cố gắng để không kết thúc lời tuyên bố.Nàng cũng cảm thấy anh cứng lại, như thể anh nhận ra vài điều mà anh nên nghĩ đến sớm hơn.Dĩ nhiên anh đã tự thừa nhận rằng anh đã không nghĩ được rõ ràng…
“Cái gì cơ?”nàng hỏi khi nàng liếc ra sau nhìn anh.”Anh đã bỏ qua vài điều thích hợp à?Như là anh đã không đúng khi mang tôi đến bất cứ đâu?!”
Thay vì trả lời nàng, ánh mắt anh bị đóng lại phía trên miệng nàng.”Cô có lẽ là muốn giữ cho đôi môi cô ở ngoài tầm nhìn của tôi, Katey.Quả thực là vậy đó.Trừ khi-?”
“Tôi chấp nhận điều đó!”nàng kêu lên, và quay đầu nàng lại nhìn ra xung quanh.
Cơn gió lạnh lẽo lại quất vào mặt nàng do đang đi với tốc độ nhanh như của anh.Nhưng những đám mây ở trên đầu đang sẫm lại?Trời sắp mưa rồi, nàng chắc chắn vậy, và anh đang mang họ chạy đua một cách điên cuồng xuống đường quốc lộ trên lưng một con ngựa!
“Điều này thật ngu xuẩn,”nàng càu nhàu,”Tôi sẽ đến London, nhưng tôi không đi đến trên lưng ngựa!Tôi yêu cầu anh đem tôi quay trở lại với cỗ xe ngựa của tôi và người lái xe.Và cô hầu gái của tôi chắc đang điên lên vì lo lắng khi mà cô ấy không tìm thấy tôi.Và quần áo của tôi!Tôi không ăn mặc như thế này để đi xa!”
“Cô có thể giữ im lặng được không?”
“Anh có từng lắng nghe bất cứ điều gì tôi nói với anh chưa?”nàng phản bác lại.”Tôi không ăn mặc như thế này để cưỡi ngựa.Váy của tôi-“
“Hãy nhét nó vào bên dưới chân cô,”anh đề nghị.Nhưng anh cũng áp gần hơn vào nàng, cúi xuống vai nàng để nhìn điều mà nàng đang phàn nàn.”Bắp chân thật đẹp.Tôi có một cảm giác rằng chúng sẽ vậy.”
“Hãy giữ ánh mắt của mình lại!”nàng cáu kỉnh, xấu hổ, và nhún vai để anh tránh xa khỏi nàng.
“Tôi đang cố gắng đây!”
Chúa tôi, nàng gần như đã cười.Nếu nàng không quá giận dữ với anh, nàng có lẽ sẽ vậy. Đây chính là kẻ lêu lổng lạ lùng mà anh đang trở thành.Ham muốn này của anh đã hiện diện trên chuyến du lịch, nhưng trong khi nàng đã biết về nó, cả 2 hai bọn họ đều giả vờ là nó không tồn tại.Nàng cho rằng tình trạng hôn nhân đã như một vật cản vững chắc giúp nó hoàn thành được điều đó.Vật cản đó đã xụp đổ ngày hôm nay và anh hoàn toàn trở lên quá trơ trẽn.
Nàng nhét váy của nàng chặt lại bên dưới, sát vào bên trong bắt chân, nhưng điều đó không chống chọi lại được với cơn gió.”Tôi vẫn lạnh,”nàng phàn nàn.”Tôi đang chặn hầu hết cơn gió này cho anh, nên anh không cảm thấy sự mát mẻ nó đem lại như thế nào.Tôi cần áo khoác của tôi.Không, tôi cần xe ngựa của tôi!Tuyệt đối không có lí do gì tiến hành chuyến đi phải theo cách này khi mà tôi có một cỗ xe hoàn toàn tốt 10 phút trước đây.”
“Không được,”anh đơn giản nói.
“Tại sao vậy?!”nàng rên rỉ.
“Bởi vì tôi sẽ không để cô ra khỏi tầm mắt của mình.Cô thực sự nghĩ rằng tôi tin người lái xe của cô sẽ mang chúng ta đến nơi mà tôi bảo anh ta đến ư?Vài người sẽ được gửi quay trở lại để giải quyết những đồng phạm còn lại cô đúng lúc.”
Nàng cắn răng lại.”Hãy để ý đến lời nói của tôi, trời sắp mưa rồi.Hãy nhìn lên bầu trời nếu anh không tin tôi.”
Anh phát ra một tiếng cười ngắn.”Khi nào mà bầu trời không trông như vậy ở đầy nước này chứ?”
“Anh đang nói là trời sẽ không mưa ư?”
“Tôi nghi ngờ điều đó đấy.Trời trông như vậy vào mọi buổi sáng và trời vẫn chưa mưa được đâu.”
“Tôi vẫn lạnh.”
Anh tì ngực mình vào nàng lần nữa để nói một gợi ý,”Well, cô có thể quay mặt lại với tôi.Tôi đảm bảo rằng sẽ làm cô ấm lên nhanh hơn.Hoặc cô có thể mặc áo khoác của tôi vào.”
“Tôi sẽ lấy cái áo khoác.”
Nàng nghe thấy anh thở dài khi anh lại lùi ra xa khỏi nàng.Một lúc sau, áo khoác của anh che lấy bờ vai nàng.Katey không cảm ơn anh, nhưng nàng nhanh chóng mặc nó vào.Mặc dù, nàng ước nó không có mùi như anh.Điều đó khiến việc này dường như là nàng đang bị bao vậy bởi hơi ấm của anh vậy.Vài phút im lặng trôi qua khi nàng rúc sâu vào trong hơi ấm đó.Đôi chân nàng đang nghỉ ngơi ở trên anh với việc nàng đang ngồi ở phía trước anh trên yên ngựa.2 cánh tay anh ở 2 bên nàng cũng đang ôm nàng chặt hơn, cho đến khi nó cảm thấy như thể là anh quả thực là đang giữ nàng trong tay.Anh ấy, anh ấy, anh ấy.Chúa ơi!Nàng cần nghĩ về vài điều khác!
“Anh đã không nói cho tôi biết điều gì khi dừng lại một lúc trước, khi mà anh đề cập đến nhà Malory,”nàng nói.
“Điều sẽ xảy ra là cô không cần sợ hãi bất cứ cảnh sát nào cả, em yêu.Mặc dù, cô sẽ đủ sợ Anthony Malory.”
Nàng đảo tròn mắt.Anh thực sự tin là nàng có tội, trong khi nàng chắc chắn là nàng đã không làm gì để mà phải sợ cha của Judith cả.Boyd sẽ là người phải giải thích cho sai lầm của anh,và nàng sẽ thích thú với điều đó.Nhưng nó có vẻ ngạo mạn nếu Judith sẽ nghĩ để đề cập đến một chút vai trò của Katey trong chuyến phiêu lưu này, và nếu cô bé không , nếu Katey được phép để nói chuyện với đứa bé đầu tiên trước khi…trước khi gi?
“Đây không phải lần đầu tiên anh ám chỉ rằng gia đình Malory rất đánh sợ.Vậy họ là ai?”
“Là một trong những gia đình quyền lực nhất trong khu vực này, và là gia đình rất giàu có.Một người bị đau và cô làm đau tất cả họ(một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ).Nhưng cha của Judith, well, ngài ấy đã đánh chồng của cô, Geordie,rất ác liệt tôi nghi ngờ rằng hắn ta từng nhìn thấy điều gì giống như vậy.Ngài ấy đã rất lo lắng và ngài ấy sẽ tiến về phía trước trước khi ngài ấy hỏi gì.”
Katey cứng người lại.”Tôi đã nói với anh , tôi không biết người đàn ông tên Geordie này.Và Judy quá ngọt ngào để có một người cha như người mà anh đang miêu tả, nên hãy dừng việc cố gắng để làm tôi sợ lại đi.”
Nàng cảm thấy anh nhún vai khi anh đáp,”Đừng nói là tôi không cảnh báo cô.Anthony có thể không đặt tay lên người cô.Tôi không có ý ám chỉ chuyện đó.Sau cùng,cô là một phụ nữ.Nhưng ngài ấy có thể chắc chắn khiến cô dành phần đời còn lại của cô phía sau chấn song sắt.Thực tế, suy nghĩ đầu tiên của tôi khi tôi phát hiện ra cô đã lún sâu trong chuyện này như thế nào là tôi định giải thoát cô.”
Nàng quyết định anh là người có khiếu hài hước trước khi hỏi.”Tôi cho rằng anh muốn nói là khỏi nhà tù?”
“Đúng vậy.Thay vào đó tôi có thể đưa cô ra khỏi đất nước này.Điều đó vẫn là một sự lựa chọn.Hãy nghĩ cô có thể xoay sở như thế nào để thuyết phục tôi làm điều này?”
Nàng khụt khịt mũi.Nàng nên biết là anh không đáng sợ, rằng suy nghĩ của anh đã mang đến một khuynh hướng nhục dục.”Điều đó không đáng là một câu trả lời.”
“Khi hết ngày, cô sẽ nghĩ khác.”
“Khi hết ngày,”nàng nhìn giận dữ ra phía sau,”anh sẽ quỳ gối xuống để cầu xin tôi tha thứ, nó sẽ sớm đến thôi, tôi hứa với anh đấy.Thực tế, nếu tôi lại nhìn thấy anh sau ngày hôm nay, anh sẽ may mắn nếu tôi không bắn anh.Anh, thưa ngài, là..là…một con lừa bướng bỉnh!”
Nàng nghe thấy anh cười khúc khích.”Nhưng cô cũng giống tôi, phải không, em yêu?”
“Oh!” nàng sẽ không nói lời nào khác nữa với anh.Người đàn ông đánh ghê tởm.Nhưng anh sẽ phải xin lỗi!Trời bắt đầu mưa.Rơi những giọt mưa lớn.Nàng đã cười trong cả 2 phút, cho đến khi nàng đã khá ướt.
“Giờ nhìn xem anh đã làm gì này!”nàng nói đầy vẻ tố cáo.
“Xin lỗi, những tôi không đầu hàng với trận mưa này.”
“Tôi đang đông cứng!”
“Cô không có gì là thuộc kiểu đó cả,”anh nói, những cánh tay anh thắt chặt lại xung quanh nàng hơn một chút.”Tôi sẽ chết vì cóng và đó sẽ là do lỗi của anh.Tôi đã nói với anh là tôi sẽ đến London.Chúng ta có thể đi trên chiếc xe ngựa ấm áp và xinh đẹp của tôi!Nhưng,không ,anh không thể biết phải trái với chuyện này, phải không?”
Nàng hắt hơi để chỉ ra.Đó không phải là một cái hắt hơi giả vờ, nhưng đó không phải là tiếng thở dài thực sự rằng nàng đang bị nhiễm lạnh.Những giọt mưa tụ lại trên đỉnh mũi nàng,khiến cái hắt hơi của nàng thoát ra ngoài.
Nhưng điều đó đủ để khiến anh hỏi,”Tôi không cho rằng cô biết bất cứ cái chòi nào gần đây?”
Nàng chớp mắt.Anh đang biết lẽ phải?Hơi muộn một chút, những vẫn…
“Ngẫu nhiên là, có một thị trấn nhỏ cách đây 10 phút .Anh chỉ là đã đi qua chỗ đó.Quay lại đi.Có một nhà trọ nhỏ ở đó.”
Anh quay lại.Nó làm anh mất ít hơn 5 phút trên lưng ngựa để tiến tới thị trấn mà nàng đã dừng ở đó sáng nay, nhưng sau đó anh thúc ngựa để phi một nước đại nữa đưa họ ra khỏi cơn mưa nhanh hơn.
Nàng chỉ quán trọ khi họ ở giữa thị trấn trong trường hợp anh không chú ý đến nó.Anh đưa họ lao vun vút thẳng vào bên trong, bỏ nàng phía trước lò sưởi ở căn phòng chung để bắt đầu làm ấm, trong lúc anh thuê một căn phòng nơi mà họ có thể chờ cho cơn bão đi qua.
Nàng không thực sự lạnh.Cơn mưa có thể đã mang lại một chút lạnh lẽo trong không khí, nhưng thời tiết vẫn chưa gần đến mức lạnh giá .Nàng chỉ đang cố gắng để khiến cho Boyd cảm thấy có lỗi, không phải là nàng nghĩ anh có thể hối hận.Chưa, nhưng anh sẽ vậy khi mà anh cuối cùng cũng phát hiện ra sai lầm khổng lồ mà anh đã mắc phải.
Nàng theo dõi anh trong khi nàng giữ tay trên lò sưởi.Không may, anh cũng đang để mắt đến nàng.Nàng thở dài.Không thể luồn ra bên ngoài cánh cửa mà không gây ra sự chú ý nào đến cho anh cả.
Giờ nàng cũng nghĩ đến việc tạo ra một một cuộc cãi cọ để họ ở quanh những người khác.Mặc dù, một cảnh sát sẽ được gọi đến có thể khiến mọi chuyện đi quá xa.Không có người hầu của nàng ở đây để xác minh lại câu chuyện, Boyd có thể được tin vào thay vì nàng, và sau cùng nàng có thể sẽ kết thúc ở trong xà lim.Nàng quyết định sẽ không mạo hiểm theo cách đó.Ngoài ra, nàng thích quay trở lại Northampton hơn,để lấy lại đồ dùng và những người hầu của nàng, và để một chuyến phiêu lưu lố bịch lại phía sau nàng.
“Đến đây, “anh nói, đưa cánh tay ra để hộ tống nàng lên cầu thang.”Nếu cơn mưa này không ngớt trong vòng một giờ, tôi sẽ xem liệu tôi có thể tìm được một cỗ xe ngựa thuê để thực hiện nốt phần còn lại của chuyến đi này hay không.”
Nhượng bộ ư?Vậy là anh có thể làm?Nhưng anh nên nghĩ về những cỗ xe ngựa bốn bánh trước khi anh phi ngựa thẳng ra khỏi thị trấn Northampton lớn hơn nơi này nhiều.Anh không chắc có thể tìm thấy một chiếc cho thuê ở đây.Nhưng nàng không đề cập đến điều đó.Bất cứ điều gì có thể khiến họ tách rời khỏi nhau đủ lâu để cho nàng trốn thoát, nàng sẽ đồng ý với nó.
Đến đó là kết thúc, nàng nói ngay khi anh dẫn nàng vào trong phòng,”Tôi đang chết đói.”
Anh phớt lờ nàng và đi thẳng đến lò sưởi đốt nó lên.Nàng ước rằng anh đã quên là nàng nói là nàng đang đóng băng.Anh quá thật thà!
Thật bực mình, nàng nói,”Anh có nghe tôi nói không ?Tôi đang chết đói?”
Anh liếc nhìn nàng qua vai.”Thật ư?”
“Đúng, là thật đó.Tôi đã không ăn gì từ hôm qua,”nàng nói dối, nhưng để phương án trở nên tốt hơn nàng thêm vào,”Người hầu của tôi đang đi kiếm thức ăn về cho chúng tôi khi anh xông vào trong phòng.”
Anh vẫn nhóm lửa trước khi anh đúng lên, phủi bụi khỏi tay, và nói,”Đúng rồi, tôi sẽ xem có tìm được chút thức ăn nào để đem lên không và có lẽ là một bồn tắm nước nóng nữa.Hãy hong khô người trong lúc tôi đi, nhưng tránh xa khỏi chiếc giường chết tiệt đó.Rõ chưa?”
“Tôi không nói là tôi mệt,”nàng nói một cách châm biếm.
Anh nhìn chằm chằm vào nàng cho đến khi một màu đỏ ửng xuất hiện trên mặt nàng.Nàng biết anh muốn nói gì.
Anh đã đề cập đến nàng và những chiếc giường theo một cách như vậy làm cho nàng không bao giờ quên là anh muốn nàng nhiều như thế nào để đưa nàng vào trong một chiếc giường như vậy.
“Chúng ta đều hiểu,”nàng gượng gạo nói.
Anh luồn một tay vào trong mái tóc ẩm ướt của mình và liếc nhìn về phía chiếc giường thoải mái.”Đây có lẽ là một ý tưởng tồi,”anh nói trong một tiếng nửa như rên rỉ.”Chúng ta nên chờ cơn bão qua ở dưới nhà.Chúng ta cũng có thể mang thức ăn xuống đó.”
Điều đó không giúp nàng tránh xa khỏi anh!”Anh chờ ở dưới nhà,”nàng nhanh chóng nói.”Tôi sẽ lấy chiếc bồn tắm nước nóng mà anh đã đề cập đến.Thực vậy.Điều đó có lẽ sẽ giữ tôi khỏi bị cảm lạnh.”
Anh nhìn chằm chằm vào nàng một lúc lâu trước khi anh gật đầu và rời khỏi phòng, đóng cánh cửa lại phía sau anh.Nàng ngay lập tức nghe thấy tiếng cạch của chìa khóa và nghiến răng bực tức.Well, không nghi ngờ gì anh ta đã rất sẵn lòng đồng ý.Anh ta biết một cách khốn khiếp là anh ta sẽ khóa nàng ở bên trong!
Nhưng Katey không phí thời gian để xem xét đến những sự lựa chọn khác.Căn phòng có 2 cửa sổ đều nhìn ra phố, và con phố thì không người bởi vì trời mưa.Một trong 2 chiếc cửa sổ hướng thẳng lên mái nhà ở phía trước quán trọ.Và nó sẽ không xa một cú trượt xuống nếu nàng đu lên mái nhà đó.
10 phút sau Boyd đứng ở cái cửa sổ mà Katey đã để mở trong lúc nàng trốn thoát.Mặc dù anh đã quăng một đồng xu cho một trong những người làm việc trong quán trọ ở tầng dưới để đưa ngựa của anh vào chuồng, anh có thể nhìn thấy bên ngoài cửa sổ rằng con ngựa không ở nơi anh đã để nó lại và có một cảm giác trước tiên là Katey đã mang nó đi.Nó chỉ có vậy.
Ngay khi anh rời khỏi phòng và dáng bộ của Katye, anh đã bắt đầu nghi ngờ về chuyện nàng có dính líu đến việc bắt cóc Judith.Điều đó chỉ là không đúng khi gán cho nàng cái nhãn là một tội phạm.Nàng đối xử tốt với động vật, vì chúa!Và với suy nghĩ đó anh bắt đầu nghĩ anh đã muốn nàng có tội.Sau đó, cuối cùng thì,anh có thể đưa nàng ra khỏi tâm trí mình, với sự quan tâm không có đáng của anh, và với một phụ nữ đã kết hôn, nàng đã ở trong tâm trí anh quá lâu.
Nhưng dù giờ anh đang bào chữa cho nàng và nàng thực sự có tội hay đã phạm tội, anh sẽ không đuổi theo sau nàng.Judith giờ đã an toàn.Và anh không thể chịu đựng được ý nghĩ Katey Tyler ở trong nhà giam.