Edit: Doãn Tiểu Phong
Beta: Doãn Thiên
Sau đêm đó, quan hệ của Nguyễn Chanh và Ninh Quân có đột phá lớn. Hai người trở nên tốt hơn, ít nhất là tâm lý của Nguyễn Chanh đã buông bỏ khúc mắc đối với anh.
Lúc Nguyễn Chanh đưa ảnh đã chỉnh sửa xong cho anh. Thái độ Ninh Quân khác thường hỏi cô, "Em cảm thấy tấm nào đẹp?"
"Đều đẹp cả." Nguyễn Chanh trả lời.
Ninh Quân nhẹ nhàng cười một tiếng: "Anh đi trước họp, sau đó sẽ liên lạc với em sau."
Tại sao lại có cảm giác giống như bạn trai đang báo cáo với bạn gái mình vậy nhỉ?
Buổi tối, Ninh Quân có bữa tiệc. Đối tác có ấn tượng rất tốt với anh, từ đầu đến cuối vẫn luôn nói chuyện với anh, nên không thể tránh khỏi việc uống nhiều rượu.
Tất nhiên là không thể lái xe được.
Bữa tiệc kết thúc, từng người lần lượt rời đi.
"Ninh Quân, để tôi đưa cậu về." Nữ đồng nghiệp mong đợi nhìn anh.
Ninh Quân lắc đầu, "Cảm ơn. Có người tới đón tôi rồi." Anh nhìn đồng hồ trên tay một chút: "Rất nhanh thôi."
Nữ đồng nghiệp cười hỏi: "Ai vậy?" Đã trễ thế này, ai sẽ tới đón anh đây. Ninh Quân cũng rất không thích làm phiền người khác.
Hai mươi phút trước, Ninh Quân gọi cho Nguyễn Chanh một cú điện thoại: "Anh đang ở khách sạn gần đường XX, có thuận tiện tới đón tớ không? Anh uống quá nhiều rồi, không lái xe được."
Nguyễn Chanh tặc lưỡi, "Cậu không còn bạn bè nào khác sao?"
"Không có." Anh lầm bầm một câu: "Trừ em ra, không còn ai cả."
Nguyễn Chanh cắn răng: "Không rảnh."
Ninh Quân uống rất nhiều. Anh ngồi trong phòng, dường như ngay cả một chút nóng nảy cũng không có.
Nhân viên phục vụ hỏi: "Thưa anh, có cần gọi tài xế tới không ạ?"
Khoé miệng Ninh Quân cười nhẹ, anh không có say tới vậy. Ở đại sảnh xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, cô đang nhìn xung quanh, hàng lông mày nhíu lại, lộ ra sự lo lắng mơ hồ.
Anh bỗng nhiên cười một tiếng.
Nguyễn Chanh vừa muốn hỏi tiếp tân thì thấy được Ninh Quân.
Người kia dựa vào cột La Mã ở đại sảnh, có lẽ là do say nên tư thế cởi mở hơn nhiều so với hôm chụp ảnh.
Cô cất bước đi tới. Ánh mắt Ninh Quân ngập nước, xem ra là uống khá nhiều: "Cậu sao rồi?"
Ninh Quân giả choáng một chút, Nguyễn Chanh nhanh chóng đưa tay ra đỡ anh. Mặc dù dáng người anh cân đối, nhưng người đàn ông này cao 1 mét tám mấy, trọng lượng cũng coi như khá nặng: "Này, cậu tự đứng dậy đi."
Ninh Quân: "Không phải em nói không đến sao?" Anh nhìn cô chăm chú.
Nguyễn Chanh lười phải nói chuyện với người say rượu, cô đỡ anh ra cửa: "Đưa chìa khóa xe cho tớ."
Ninh Quân: "Trong túi." Anh lục lọi một hồi nhưng vẫn chưa tìm ra.
Nguyễn Chanh: "Túi nào?" Cô nhìn anh một chút, nắm tay lại, luồn vào túi quần anh. Quần của anh đều đươc đặt may riêng, không rộng cũng không quá bó sát người, càng làm nổi bật dáng người hoàn mỹ của anh.
Nguyễn Chanh chỉ cảm thấy tay mình nóng hầm hập. Cô không dám đảo mắt đi nơi khác: "Cậu đừng nhúc nhích nữa!"
Ninh Quân ủy khuất: "Em sờ anh!"
Nguyễn Chanh nghiến răng nghiến lợi: "Tớ đang tìm chìa khóa xe. Thôi được, tớ sẽ kêu phục vụ đến."
Ninh Quân: "Anh không nhúc nhích nữa."
Lúc này cũng biết nghe lời rồi. Rốt cuộc Nguyễn Chanh cũng lấy được chìa khóa xe ra.
Sau khi đưa Ninh Quân lên xe, thắt chặt dây an toàn lại, cô hỏi: "Nhà cậu ở đâu?"
"Đường XX, công viên Thiên Lan, toà nhà 2 phòng 1901." Anh thuần thục khai ra địa chỉ.
Nguyễn Chanh lẩm bẩm một câu, "Không say mà."
Ninh Quân nhắm mắt lại, không nói gì.
Nguyễn Chanh mở bản đồ, rất nhanh đã tới đường cao tốc, cả đoạn đường đi đều rất thuận lợi.
Ninh Quân giật giật áo sơ mi.
"Sao vậy?" Nguyễn Chanh cảm nhận được động tĩnh của anh.
"Khó chịu."
Nguyễn Chanh: "Buồn nôn hả?" Ba cô mỗi lần uống nhiều rượu, khi trở về nhà liền ôm bồn cầu.
Ninh Quân: "Em lái xe đi, không cần để ý đến anh."
Nguyễn Chanh đành phải tăng tốc, trong lòng lại nghĩ đến nghề tài chính này cũng không dễ dàng chút nào.
Cuối cùng cũng đến nhà của Ninh Quân, coi như anh đã tỉnh táo, nhận được đường về nhà.
Nguyễn Chanh đưa anh lên nhà.
"Cậu ngồi xuống đây trước đi." Cô đỡ anh lên ghế sa lon.
Nguyễn Chanh đánh giá cách bài trí trong nhà. Trong nhà rất sạch sẽ, được bài trí theo phong cách kiểu Mỹ: "Thời gian không còn sớm nữa, tớ đi về trước đây."
"Nguyễn Chanh ——" Ninh Quân gọi tên của cô, giọng nói khàn khàn.
Nguyễn Chanh đứng ở đằng kia.
"Giúp anh lấy chai nước, ngay trong phòng bếp ấy."
Nguyễn Chanh hít sâu một hơi. Người này tại sao lại thản nhiên chỉ huy cô như thế nhỉ? Nhưng cô vẫn đi vào cầm một chai nước khoáng.
Ninh Quân uống nửa bình nước, sắc mặt anh đã khá hơn nhiều.
Nguyễn Chanh nghiêm nghị nói: "Tớ đi đây. Lần sau cậu vẫn nên gọi cho người nhà thì hơn."
Ninh Quân: "Nguyễn Chanh, em đã từng hỏi qua Tống Hề vì sao lúc trước cô ấy lại không đưa quyển sách kia cho em bao giờ chưa?"
Nguyễn Chanh đứng im ở đó.
"Em chưa từng hỏi! Là không dám hay là không muốn?"
Nguyễn Chanh chỉ cảm thấy miệng khô khốc.
"Anh không chỉ đưa cho em một quyển sách, mà còn có một bức thư." Ninh Quân nói ra từng chữ.
Ánh đèn treo trong phòng khách sáng rực, Nguyễn Chanh nhìn sắc mặt của anh, đau đớn, bất lực. Cô đắng chát hỏi: "Bên trong lá thư đó viết cái gì?"
Ninh Quân bỗng nhiên cười một tiếng. Anh từng bước một đi về phía cô: "Em muốn biết sao?"
Nguyễn Chanh bặm khóe miệng.
Ninh Quân khẽ cúi đầu xuống: "Thanh xuân đã bỏ qua coi như là tiếc nuối, anh hi vọng loại tiếc nuối này từ giờ trở đi có thể đền bù lại."
"Ninh Quân —— "
Ninh Quân ôm lấy mặt của cô: "Nguyễn Chanh, đối với chuyện tình cảm anh có chút chậm chạp. Nhưng mà anh cũng không phải loại tuỳ tiện để cho người ta sờ túi mình!"
Nguyễn Chanh: "...." Cô vừa muốn mở miệng, anh đã hôn xuống.
Nụ hôn này mang theo rất nhiều cảm xúc, gấp gáp, mãnh liệt. Mới đầu anh dường như là muốn trừng phạt, anh cắn môi của cô, Nguyễn Chanh bị đau hừ lên vài tiếng.
Về sau, lúc Nguyễn Chanh hướng dẫn nhiếp ảnh gia mới các kỹ thuật, đã từng nói qua, những bức ảnh có hương vị khác biệt, người trẻ tuổi chụp ảnh muốn tạo ra nụ hôn đầu tiên đậm hương vị thì phải khiến cho người ta xem thôi cũng đã cảm thấy ngọt.
Lúc Ninh Quân nhìn thấy đoạn văn này đã hỏi cô: "Nụ hôn đầu tiên của em có cảm xúc gì?"
Nguyễn Chanh tức giận trả lời: "Toàn mùi rượu."
Anh mút lấy môi của cô, đầu lưỡi bắt đầu tấn công, nghịch ngợm quấn lấy cô.
Trái tim Nguyễn Chanh đều nhảy hết xuống miệng.
Lòng bàn tay của anh đặt ở hông cô. Dù cách một lớp quần áo nhưng Nguyễn Chanh vẫn mơ hồ có thể cảm thấy thứ nóng như nhiệt độ của sắt thép kia. Cô cảm thấy hô hấp khó khăn, liền đưa tay vỗ vỗ anh.
Môi Ninh Quân dời đi: "Đồ ngốc! Phải thở đi chứ!"
Mặt Nguyễn Chanh ửng hồng, "Em không phải người có kinh nghiệm."
Ninh Quân cười nhạo, ghé sát vào bên tai của cô, lẩm bẩm: "Anh cũng là lần đầu tiên."
Nguyễn Chanh trợn trừng mắt: "Sao có thể?"
Ninh Quân đen mặt, "Em xem anh là ai?" Vẻ mặt cực kỳ ủy khuất.
Lời đều đã nói, hôn cũng đã hôn, Ninh Quân liền quấn lấy Nguyễn Chanh.
Trước kia Ninh Quân không nói nhiều như vậy, sao bây giờ lại lắm lời thế nhỉ? Anh hỏi chuyện mấy năm nay cô ở nước ngoài ra sao, Nguyễn Chanh phát hiện mỗi lần cô nhắc tới Cố Dịch, sắc mặt Ninh Quân đều không tốt lắm, cho nên về sau lúc nói chuyện, cô đều tận lực tránh hai chữ Cố Dịch đi.
"Chanh Chanh ——" Ninh Quân ôm ấy cô, "Anh nhớ em, thật sự rất nhớ em."
Nói một câu buồn nôn như vậy, Nguyễn Chanh còn có chút không kịp thích ứng kịp.
"Vậy còn anh? Mấy năm anh ở thành phố B có tốt không?"
Sắc mặt Ninh Quân sáng lên một cái: "Cứ như vậy thôi." Kỳ thật anh cũng không vui: "Chẳng qua em đã trở về nên không giống vậy nữa."
Hai người ôm lấy nhau, ngay cả một chút bối rối Ninh Quân cũng đều không có. Nhưng Nguyễn Chanh lại không được như thế.
"Em phải trở về rồi, sáng ngày mai còn có công việc nữa." Cô cầm điện thoại di động lên xem, đã 2 giờ sáng rồi.
"Trở về cũng là ở khách sạn, vậy cứ ở đây với anh đi."
Nguyễn Chanh trừng mắt liếc anh một cái.
"Anh sẽ ngủ ở phòng khách."
Nguyễn Chanh đẩy anh ra: "Không được."
Vẻ mặt Ninh Quân đau khổ: "Chúng ta kết hôn đi."
Nguyễn Chanh dở khóc dở cười, "Anh định kết hôn chớp nhoáng sao?"
Ninh Quân nhíu mày, "Chúng ta quen biết bao lâu rồi? Nguyễn Chanh, anh muốn ở bên em."
Vì vô cùng thiếu thốn cảm giác an toàn nên cuối cùng Ninh Quân vẫn không để Nguyễn Chanh đi. Anh cắn tai cô, cam đoan: "Anh sẽ không động vào em."
Nguyễn Chanh: "Ninh tiên sinh, anh dùng 4 vạn liền theo đuổi được một người bạn gái, thật sự là quá dễ dàng cho anh rồi."
Ninh Quân đưa cho cô đồ dùng vệ sinh mới: "Lấy áo sơ mi của anh làm áo ngủ đi."
Nguyễn Chanh: "..." Cô cào cào tóc, "Nhà anh có dây chun không? Em muốn buộc tóc."
Ninh Quân trầm mặc, sắc mặt ảm đạm không rõ.
"Chắc là không có rồi." Trong nhà môt người đàn ông sao có thể có được.
Ninh Quân giật giật khóe môi, "Em chờ một chút."
Nguyễn Chanh: "...." Có thật sao?
Cô đi theo Ninh Quân vào phòng ngủ, chỉ thấy Ninh Quân mở một cái hộp ra, thấy cái hộp kia có vẻ là cất đồ quan trọng.
Ninh Quân chậm rãi từ bên trong lấy ra một sợi dây màu đen.
Ninh Quân nhẹ nhàng kéo nó một chút: "Vẫn còn dùng được."
Ánh mắt Nguyễn Chanh nhìn chằm chằm vào sợ dây kia: "Đây là...." Nếu như nhớ không nhầm, cô nhớ rõ cái dây này giống cái lúc trước Đường Nhụy dùng y như đúc.
Ninh Quân đưa cho cô: "Thời gian không còn sớm nữa, nhanh đi tắm đi."
Nguyễn Chanh nhìn anh: "Đây là bạn gái cũ của anh bỏ lại à?"
Ninh Quân: "...."
Khoé miệng Nguyễn Chanh ngập tràn ý cười: "Thì ra là sớm như vậy nha, anh đã sớm có ý đồ với em rồi phải không?" Cô nghĩ kỹ lại một chút, "Ở công viên vừa thấy đã yêu hả?"
Mặt Ninh Quân căng thẳng, anh đi ra ngoài.
Nguyễn Chanh cười hì hì một tiếng, tính toán, người này có thể giấu hay thật.
Cô nhanh chóng đi tắm rồi hong khô quần áo. Trong thời gian chờ đợi, cô dần dần tỉnh táo lại.
Mấy ngày nay cảm giác giống như đang nằm mơ vậy.
Xa cách đã nhiều năm, ngay trong đêm nay, bọn họ lại trở thành người yêu.
"Thùng thùng", trên cửa vang lên hai tiếng.
"Em xong chưa?" Ninh Quân ở ngoài cửa.
"Sắp xong rồi." Nguyễn Chanh nhìn thoáng qua, chờ quần lót hong khô xong, cô tranh thủ mặc vào.
Lúc đi ra, cô mặc áo sơ mi của Ninh Quân. Áo sơ mi dài, vừa đủ che khuất mông của cô.
Ninh Quân liếc một cái: "Ga giường anh đã đổi sạch sẽ, em ngủ sớm một chút đi."
Nam nữ xa lạ sống chung một phòng luôn luôn xấu hổ, nhất là khi bọn họ vừa mới trở thành người yêu.
Nguyễn Chanh liên tục gật đầu, cô rất buồn ngủ.
Trở về phòng, cô tắt đèn, nằm xuống: "Ngủ ngon."
Ninh Quân ở khách phòng, như thế nào cũng ngủ không được. Hai mươi phút sau, anh đi vào phòng ngủ, "Chanh Chanh ——" Anh gọi tên cô.
Nguyễn Chanh ngủ không sâu, nghe thấy giọng của anh, rất nhanh liền tỉnh dậy: "Sao vậy?"
"Anh không ngủ được."
Nguyễn Chanh: "...."
"Anh vào nhé."
Ninh Quân đi tới, vô tội nhìn qua cô.
Nguyễn Chanh dịch người qua bên cạnh một chút.
Hai người không nói lời nào.
Ninh Quân nằm xuống, giường lớn nhẹ nhàng lún xuống.
Trong đêm tối, mọi vật đều trở nên yên tĩnh.
Nguyễn Chanh nghiêng người, đưa lưng về phía anh.
Ninh Quân kéo chăn: "Em buồn ngủ lắm sao?"
Nguyễn Chanh "á" một tiếng.
Ninh Quân nhìn gáy cô, anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc của cô: "Sợi dây đó là mua lúc cùng bọn em đi vào tiệm văn phòng phẩm. Quả chanh ở phía trên rất hợp với em."
Nguyễn Chanh: "Vậy sao lúc ấy anh không đưa cho em?"
Ninh Quân: "Lúc chuẩn bị tặng cho em, anh phát hiện Đường Nhụy cũng có một cái như vậy."
Nguyễn Chanh rầu rĩ nói: "Em cho là anh đưa sợi dây đó cho Đường Nhụy."
Ninh Quân: "Làm sao lại như vậy được?"
"Tại sao lại không? Lúc ấy quan hệ của hai người rất tốt, anh và Đường Nhụy thường xuyên cùng nhau nghiên cứu đề tài thảo luận. Rất nhiều người đều cảm thấy hai người đang ở bên nhau. Về sau, anh còn học chung đại học trên thành phố với cô ấy, bọn họ đều nói Đường Nhụy vì anh nên mới chuyển đến đây."
Hơi thở Ninh Quân thay đổi, anh nhích về phía trước, dựa vào cô: "Không có chuyện này. Anh và Đường Nhụy chỉ là bạn học, mấy năm nay có gặp qua mấy lần, hơn nữa ở đại học cô ấy cũng có bạn trai."
Nguyễn Chanh không nói chuyện: "Đêm đó họp lớp cô ấy ở trên xe của anh." Lúc nhìn thấy màn này, tâm của cô đã chết lặng. Thì ra vào thời niên thiếu, có vài tình cảm về sau lớn lên mới có thể hiểu rõ được.
"Vậy sao em không nghĩ kỹ xem, vì sao anh lại giúp em làm bài tập? Nói như vậy, không phải anh tốt với em hơn sao?" Giọng Ninh Quân lập tức thay đổi.
Nguyễn Chanh cũng phiền muộn: "Làm sao em biết được! Em không phải người trưởng thành sớm!" Mà vào năm nhất, cô nghĩ rằng mọi người đều có quan hệ tốt. Cô cảm thấy chỉ mình anh là rất nhàm chán, ba mẹ không ở bên cạnh, cũng không có bạn bè, anh luôn cô độc một mình.
Ninh Quân từng chút từng chút tới gần, người cũng dán lên cô, cánh tay không biết từ lúc nào đã vòng quanh cô.
Nguyễn Chanh phát hiện ra, cô nói: "Em nóng mà!"
Ninh Quân không chịu buông tay, "Anh hạ nhiệt độ máy lạnh xuống một chút."
Nguyễn Chanh đẩy anh một chút, "Là người anh quá nóng!"
"Tại vì anh uống rượu, bình thường không nóng như vậy." Ninh Quân bất đắc dĩ: "Nguyễn Chanh, mấy năm nay em có nghĩ tới anh không?"
"Không có! Mỗi ngày em đều bận rộn học tập thì làm gì thời gian!"
Im lặng trong mấy giây, đột nhiên cô cảm thấy có cái gì không đúng.
Ninh Quân đã xoay người, tay chống lên người cô, ánh mắt của anh đỏ rực, nhìn chằm chằm cô.
- --
Beta: thật sự mình chỉnh sửa mấy đoạn hôn hít này trong vô cảm....
Thương bạn beta...