Trao đổi
Lão đại phu rất nhanh đã được đưa đến, Tư Đồ Bích cho cung nhân lui hết, tự mình ngồi bên giường nhìn lão đại phu vẻ mặt trầm tư bắt mạch cho Quân Thụy. Qua hơn nữa ngày đại phu mơi buông tay ra, không đợi lão mở miệng Tư Đồ Bích đã vội vàng hỏi: “Thế nào?”
Lão đại phu không nói chuyện chỉ kinh hoảng đứng dậy lui về phía sau hai bước, trực tiếp quỳ phệch duống, có lẽ nếu nói là “nằm úp sấp” sẽ chuẩn xác hơn một ít. Tuy rằng lão không nói chuyện thế nhưng lòng của Tư Đồ Bích cũng đã nguội đi phân nửa, sau khi đứng dậy chỉ cảm thấy chân mềm nhũn lại lảo đảo ngồi xuống, hai tay nắm chặt, kềm chế sự kích động của mình nhẹ giọng hỏi: “Quả thực… là trúng độc?”
“Đại đương gia, tiểu nhân trong còn có hơn mười miệng ăn, thỉnh đại đương gia tha cho tiểu nhân đi…” Lão giả trước giờ vẫn luôn cười tủm tỉm hòa ái dễ gần, hôm nay cư nhiên lại dùng tư thế hèn kém như vậy cầu xin Tư Đồ Bích, khiến y không khỏi rét run cả người.
“Trẫm trúng laoị độc gì?” Quân Thụy ở một bên nhẹ nhàng mở miệng. Hắn thật ra rất bình tĩnh, hoàn toàn không có một điểm hoảng loạn, thậm chí còn đưa tay trấn an bàn tay đan run rẩy của Tư Đồ Bích.
“Bệ hạ… thảo dân… thảo dân…” Lão đại phu lắp bắp co rúm thành một đoàn. Chuyện tranh đấu trong Hoàng gia vốn đã có không ít phức tạp vi diệu, mà những việc Hoàng đế trúng độc như thế này, người biết được tất cả đều dữ nhiều lành ít, cũng khó trách lão đại phu này run sợ.
“Nói đi, trẫm miễn tội chết cho ngươi.” Quân Thụy thấp giọng nói, lại khẽ vuốt bàn tay của Tư Đồ Bích. Từ lúc lão đại phu quỳ mọp xuống sắc mặt của y đã trở nên tối sầm, tái nhợt, ngay cả hô hâp cũng rối loạn khiến Quân Thụy không khỏi đau lòng. Nói tiếp cũng thấy buồn cười, hiện tại chính là thời điểm lien quan đến sống chết của hắn, hắn dĩ nhiên một chút cũng không lo lắng, chỉ cảm thấy trong lòng thất lạc cùng bất đắc dĩ. Quân Thụy là một đế vương từng trải sa trường, không biết hắn đã bao nhiêu lần dao qua quỷ môn quan, đối với việc sinh tử xem như cũng nhìn thấu, nhưng Tư Đồ Bích thật ra lại là quan tâm tắc loạn, hiện tại vẫn không ngớt run rẩy.
“Bệ hạ, mạch tượng của người quả thật có triệu chứng trúng độc, thế nhưng có vẻ như cũng không đơn thuần chỉ là một loại mà là rất phức tạp. Thảo dân… thảo dân…”
“Thế bá1 cũng không biết rốt cuộc là cái gì, đúng không?” Tư Đồ Bích cố gắng dùng ngữ điệu bình tĩnh hỏi.
“Đại đương gia thứ tội…” Lão đại phu cúi đầu sợ hãi rụt rè địa nói, “Độc tính phức tạp, chỉ trong phút chốc lão cũng không thể kết luận được…”
“Được rồi, thế bá trước cứ suy nghĩ một chút.” Tư Đồ Bích thở dài, nhắm mắt lại trầm ngâm một hồi, phất tay nói, “Thế bá lui xuống đi, không có lệnh của ta không được rời khỏi tẩm cung này nửa bước. Khi nào chất độc trên người bệ hạ được giải xong lúc ấy thế bá hẵng xuất cung.”
“Dạ…” Lão đại phu mặt như đưa đám lui xuống. Lão không mất mạng đã là vạn hạnh, nào dám lại yêu cầu điều gì.
Sau khi lão đại phu thối lui, Tư Đồ Bích và Quân Thụy hai người cứ trầm mặc ngồi trong tẩm điện nhìn nhau không nói, hai người giống như có một loại ăn ý gì đó, chỉ yên lặng nắm chặt tay nhau. Lòng bàn tay của Quân Thụy cực nóng, thỉnh thoảng lại bóp nhẹ bàn tay của Tư Đồ Bích như là đang an ủi, ánh mắt của Tư Đồ Bích lại vì thế mà chậm rãi đỏ lên, rốt cục gian nan mở miệng nói với Quân Thụy: “Thụy ca, ta… ta sẽ không để ngươi chết…”
“Ừ.” Quân Thụy nở nụ cười, đem đối phương ôm chặt vào lòng. Ngoại trừ lúc ý loạn tình mê, Tư Đồ Bích chưa bao giờ thoải mái gọi hắn tiếng “Thụy ca” này, thế nhưng trước mặt Quân Thái lại rất dễ dàng gọi “Thái ca”, thực sự khiến Quân Thụy ăn dấm không ít, chằng ngờ đến một tiếng “Thụy ca” này lại được thốt ra trong tình huống như vậy.
Tinh lực của Quân Thụy dù sao cũng không quá sung mãn, chỉ chốc lát sau đã mệt đến thiếp đi, Tư Đồ Bích vì hắn chỉnh chăn lại một chút rồi mới chậm rãi đứng dậy, thấp giọng phân phó Trương Đình Hải đang đứng bên cạnh chăm sóc người kia xong thì rón rén ra cửa. Sắc trời hiện tại đã hơi tối, từng cơn gió mát thổi ngang qua người, Tư Đồ Bích nhìn đám cung nhân đông đảo đang quỳ trong viện đang bị bọn thị vệ mang đao giám sát, hàn quang từ lưỡi đao không ngừng lấp lóe dưới ánh sang cuối ngày khiến Tư Đồ Bích cảm thấy có chút vựng huyễn, y hít sâu một hơi cố gắng lấy lại thăng bằng, lại gọi tổng quản thị vệ Kim Thiện đến phân phó bọn họ tăng mạnh tuần tra cùng với chặt chẽ giám sát cửa lớn tẩm cung, sau đó liền bảo bọn họ tản đi. Long thể của Hoàng đế xảy ra sơ xuất, đám người bọn họ thế nào cũng không tránh khỏi liên quan, vì vậy cho dù lượng công việc đột nhiên tăng lên cũng chẳng ai dám phàn nàn tiếng nào, chỉ có thể không ngừng cầu khẩn trong lòng, hy vọng vận rủi ngàn vạn lần đừng rơi xuống đầu mình.
“Ta… xuất cung một chuyến…” Tư Đồ Bích nhẹ giọng nói với Kim Thiện, “Ta đi… tìm thêm biện pháp…”
“Đại nhân…” Kim Thiện vươn tay đỡ lấy thân hình đang lung lay của Tư Đồ Bích, thần sắc của y hiện giờ thật sự khiến cho người ta không khỏi lo lắng. Kim Thiện lần đầu tiên nhận thức Tư Đồ Bích là lúc bọn họ cùng gặp nạn ở Cảnh Nguyên, đã cùng trải qua sinh tử cho nên gã đối với vị đại nhân thoạt nhìn vô cùng nhu nhược này đặc biệt rất có hảo cảm, tâm tư của vị đại nhân này kín đáo, ý nghĩ lại linh hoạt, nhất định sẽ có biện pháp giải quyết, chỉ là trạng thái của y hiện tại thật sự không khiến người bớt lo mà.
“Ta… ta không sao…” Tư Đồ Bích vịn lấy cánh tay của Kim Thiện mỉm cười lắc đầu. Thật ra khi y nghe được kết quả chẩn trị, toàn bộ sức lực trong người giống như đều bị rút đi hết sạch, thế nhưng hiện tại là lúc Quân Thụy đang cần y, y nào có rỗi rãnh để sinh bệnh? Sinh mạng người kia đang nằm trong tay mình, tuyệt đối không được xảy ra sai lầm.
Tư Đồ Bích thất hồn lạc phách xuất cung, y thật sự cũng không biết mình nên đi đâu, tùy ý để mã xa rong ruổi trên đường xá Nghê Đô. Qua thật lâu tản mạn, thẳng đến khi chợ đêm cũng đã tan hết, trên đường gần như không thấy một bóng người qua lại Tư Đồ Bích mới chậm rãi bình tĩnh lại phân phó mã phu hồi phủ, trong lòng y đã có quyết định.
Lúc mã xa về đến Tư Đồ phủ, Tư Đồ Bích nhanh chóng chạy đến thư phòng viết một phong thư, lại lệnh cho Cam Đường cấp tốc dùng phi cáp đưa tin cho Tư Đồ Cẩn đang ở Tây Bắc, mong muốn cậu có thể trở về một chuyến, nếu như có thể, tốt nhất cũng mời Thánh y về kinh thành. Tư Đồ Bích thật sự đã không còn biện pháp nào tốt hơn, chỉ có thể cầu xin Tư Đồ Cẩn giúp đỡ, lão đại phu lúc nãy gọi vào cung đã là người có y thuật cao nhất y có thể điều động được, chất độc ngay cả lão cũng không thể xác định được thì chỉ còn trông chờ vào Thái ca mà thôi. Tư Đồ Bích biết rõ tâm tư của Tư Đồ Cẩn, lúc này lại phải cẩu xin cậu đi cứu tình địch của mình, thật sự là quá buồn cười, thế nhưng hiện giờ y còn phương pháp nào nữa đâu?
Bàn tay của Tư Đồ Bích vẫn còn run rẫy, dù y đã cố trấn định cầm bút viết chữ, thế nhưng sau khi hoàn tất lá thư này mắt của y đều đã hoa lên, tứ chi mềm nhũn, mà lúc này bầu trời đã bắt đầu hửng sáng, chỉ có một phong thư, thế nhưng lại khiến vị danh sĩ tài hoa nhất nhì Đại Thích viết tròn cả một đêm.
Tư Đồ Bích tự tay cột thư vào chân bồ câu, sau đó ra sân thả niềm hy vọng đó bay đi, lúc màu lông xám trắng của chim nhỏ mất hút vào nền trời trái tim của Tư Đồ Bích tựa hồ cũng theo đó mà lạc mất, trong ngực không ngừng nảy lên từng cơn đau dữ dội, giống như hậu quả của việc trái tim chạy thoát ra ngoài.
“Sưu!” Một bóng đen to lớn chẳng biết từ đâu xuất hiện, dùng tốc độ cực nhanh bay ra tiếp cận con phi cáp kia, Tư Đồ Bích vẫn còn chưa kịp phản ứng đã thấy được bồ câu đột ngột rơi xuống, từ độ cao trăm thước rơi thẳng xuống nền đất trong viện, phân thân toái cốt2! Tư Đồ Bích ngẩng đầu tập trung nhìn kỹ, nguyên lai bóng đen kia chính là một con chim ưng hung hãn, nó cứ liệng vài vòng ở trên trời, không ngừng phát ra tiếng kêu thê lương.
“Là ai!” Tư Đồ Bích kêu to. Y chưa từng thất thố như vậy, quả thực giống như đã sắp điên rồi, tức giận đến mức thần kinh tác loạn. Y vội vàng chạy đến bên cạnh thi thể bồ câu, từ trong đám huyết nhục kia tìm ra lá thư cầu cứu, sau đó vội hô to hộ viện dùng cung tiễn bắn con hung điểu kia xuống.
“Ai nha, đây là có chuyện gì?” Trong lúc mọi người còn đang luống cuống, ngoài cử đột nhiên truyền đến một thanh âm nhàn nhã lười biếng, trong ngữ điệu tựa hồ còn mang theo tiếu ý khiến cho mọi người không khỏi nghiêng đầu nhìn lại. Lúc này Tư Đồ Bích cũng đã hơi bình tĩnh lại, cũng quay đầu nhìn về phía cửa, vừa nhìn thì bản thân y cũng phát ra tiếng cười trào phúng.
“Tín Vương gia, như thế nào mới sáng sớm lại có nhã hứng đến hàn xá dạo chơi? Lúc nãy cũng không nghe được hạ nhân tiếng vào bẩm báo một tiếng, đúng là thất lễ quá rồi!” Tư Đồ Bích lạnh lùng nói. Cũng không biết y là đang nói hạ nhân của mình thất lễ hay đang chỉ trích Quân Trạch thất lễ, bất quá giọng nói kia biểu tình kia thật sự là lạnh đến tột cùng.
“Nga, là tiểu vương sốt ruột xông thằng vào đây.” Quân Trạch cười hì hì đi tới, cà lơ phất phơ nói, “Tiểu vương vốn là muốn đi Nam sơn luyện chim, bất quá con chim ưng mới mua này lại quá ngang bướng, cư nhiên lại xổng mất! Thật sự quá đáng ghét mà!”
“Tín vương thật có nhã hứng!” Tư Đồ Bích lạnh như băng nói, một chút cũng không cho gã sắc mặt tốt.
“Ai, xem ngươi kìa! Tiểu vương bây giờ chính là đến để bồi tội.” Quân Trạch ha ha cười đi tới, vô cùng thân thiết vỗ vỗ vai Tư Đồ Bích, cười nói, “Vừa rồi chim ưng của ta hình như có làm bị thương một con bồ câu nhỏ, hình như đó là phi cáp truyền thư được thả từ trong Tư Đồ phủ, cũng không biết có phải của ngươi không? A Bích, nếu thật là của ngươi thì lỗi của ta đúng là quá lớn rồi.
Tư Đồ Bích cười lạnh một tiếng không nói chuyện, ánh mắt rơi xuống một đám huyết nhục mơ hồ trong viện, Quân Trạch cũng men theo đường nhìn liếc qua, nhìn thấy thứ đó liền lien tục kêu lên: “Ây da! A Bích tiểu mỹ nhân, ta thật không phải cố ý, ngươi cũng đừng tức giận, ta sẽ bồi thường con bồ câu khác cho ngươi. “
“Bồi thường?” Tư Đồ Bích châm chọc địa nhìn gã không nói thêm gì, thế nhưng trong lòng đã ngẫm nghĩ được mấy phen. Phi cáp vừa bay ra ngoài liền cứ thế chết trước mặt mình, cho dù mình thật sự thành công chuyển thư ra ngoài thì liệu Cẩn nhi có thể bình an quay về hay không? Liệu cũng có thể giống như phi cáp này bị người uy hiếp, thậm chí ngay cả mạng cũng không giữ được? Chẳng lẽ Tư Đồ Bích y lại phải trơ mắt nhìn thân nhân của mình lao vào nguy hiểm.
“Vương gia” Thanh âm của Tư Đồ Bích đột nhiên chậm lại, “Nếu Vương gia thật sự có ý bồi thường cho A Bích, như vậy sao chúng ta không vào nhà từ từ nói chuyện? “
Lần nói chuyện này diễn ra phi thường không thuận lợi, bởi vì trong lòng cả hai đều mang tâm tư riêng nên ngôn ngữ cho dù thoạt nhìn vân đạm phong khinh, thế nhưng thực tế chính là giương chung bạt kiếm. Cả hai đều hết sức cẩn thận, nội dung câu chuyện vừa nghe giống như đang nhàn thoại việc nhà, thế nhưng thực tế lại mượn cơ hội này thăm dò tâm tư đối phương. Tư Đồ Bích đã thức trắng một đêm, tinh lực vốn đã không đông đảo, hơn nữa vừa rồi tâm tình kích động, một ít bệnh vặt cũng theo đó mà tái phát, khó chịu đến mức gần như ngất xỉu, thế nhưng hiện tại y còn phải đối phó với Quân Trạch, muốn từ ngôn ngữ của gã dò ra một chút manh mối. Bất quá cứ nói chuyện như vậy càng lâu Tư Đồ Bích càng lực bất tòng tâm, về sau gần như ngay cả bộ dạng của Quân Trạch cũng không thể nhìn rõ.
“A Bích, sắc mặt của ngươi không tốt lắm, lẽ nào Tam hoàng huynh lại tác cầu vô độ rồi? Ha ha ha ha… Thật sự là rất không biết thương hương tiếc ngọc mà… Ha ha ha…” Quân Trạch miệng không cân nhắc cười to, đến mức khiến màng nhĩ của Tư Đồ Bích bị chấn động, trước mắt cũng biến thành màu đen.
“Tín Vương gia, lời này của ngươi nếu bị Hoàng thượng nghe được sợ rằng không tránh khỏi phiền hà đâu.” Tư Đồ Bích miễn cưỡng cười cười, thấp giọng nói, “Ta đột nhiên nhớ tới còn có chút việc chưa làm, người ở đây chờ ta một chút, ta sẽ quay về ngay.” Nói xong Tư Đồ Bích liền vội vả đi ra cửa, tay chân của y hiện tại đã hoàn toàn mất khống chế, đi đường giống như đang dẫm trên mây, trong mắt cũng là một mảnh trắng xóa, chỉ có thể mờ mịt hướng về phía cửa mà được đi. Quân Trạch lại la lên một tiếng, đột nhiên đứng chặng trước người Tư Đồ Bích: “Ta nói này A Bích, chúng ta không phải còn chư nói nên bồi thường cho ngươi như thế nào sao? Vội vàng đi dâu chứ? Ngươi nghìn vạn lần đừng vì chuyện này đi tìm hoàng huynh của ta đấy, ta chính là rất sợ hắn ỷ thế hiếp người, mắng ta cả ngày không làm việc đàng hoàng đâu, ha ha ha…”
“Nghe Vương gia nói kìa…” Tư Đồ Bích yếu ớt trả lời, tiếng cười của Quân Trạch phảng phất như trực tiếp chạm vào màng nhĩ, khiến trong đầu y bị chấn ong ong một mảnh. Tư Đồ Bích lung lay bước qua một bên, nghiêng người muốn tránh khỏi Quân Trạch, trong lúc đang cố gắng tránh né, y cơ hồ nghe được Quân Trạch cười lạnh nói ra một câu. “Lẽ nào ngươi không muốn nghe điều kiện trao đổi của ta một chút sao?” Thế nhưng lúc này đại não của Tư Đồ Bích đã trở nên chậm chạp, hoàn toàn không thể tiếp thu suy nghĩ, chỉ có thể cắn răng bước về phía cửa xôn ra ngoài. Y vừa chạy đến góc ngoặt nơi hành lang đã thấy Cam Đường đứng chờ sẵn, Cam Đường vừa nhìn thấy y đã vội vã tiến lên đỡ lấy thân ảnh lảo đảo kia, nghe Tư Đồ Bích thều thào phân phó: “Kim Thiện tổng quản… đang ở ngay bên ngoài… mau gọi… gọi bọn họ… gia… gia tăng… đề phòng… không thể thả…”
Câu nói kế tiếp Tư Đồ Bích đã không còn khí lực thốt ra, ý thức trôi đi nhanh hơn y dự đoán không ít, cho dù trong lòng Tư Đồ Bích vẫn vô cùng lo lắng, muuốn đem hết những bày bố trong lòng giao phó cho người khác đi làm, thế nhưng đã là thân bất do kỷ, ý thức cứ không ngừng theo vực sâu không đáy kia trượt xuống….
——————————–
1/ Thế bá: cách gọi kính trọng một người nam lớn tuổi không thân thích với mình.
2/ Phân thân toái cốt: thịt lìa xương gãy. Kiểu chết không toàn thây ấy.
Published by: ổ mèo lười
đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười
Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận