Uyển Tranh
Quả nhiên, ngày thứ hai sau khi Tư Đồ Bích trình chiết tử liền được Hoàng đế lưu lại trong cung. Ở ngự thư phòng Quân Thụy muốn y một lần, sau khi mặc lại quần áo xong Quân Thụy nằm nghiêng trên nhuyễn tháp tâm tình cực tốt nhìn vẻ mặt mờ mịt của Tư Đồ Bích. Mỗi lần xong việc Tư Đồ Bích đều có một biểu tình mờ mịt luống cuống kỳ lạ, biểu tình đó khiến hắn luôn cảm thấy đối phương có loại cảm giác rất yếu đuối, rất hồn nhiên, chỉ bất quá từ trong xương tủy tính cách của Tư Đồ Bích không hề có bốn chữ này, hết thảy đều là giả tạo.
“Bệ hạ, Vinh quý nhân nên bái tế theo quy cách nào?” Tư Đồ Bích vẫn duy trì tư thế nằm ngữa, ánh mắt như trước dừng lại ở xà nhà cao chót vót phía trên. Mới vừa rồi y còn nhỏ tiếng rên rỉ khiến Quân Thụy cho rằng người dưới thân tựa hồ đang rất hưởng thụ, thế nhưng vừa mới làm xong đã lập tức hỏi công việc như thế này quả thực vô cùng sát phong cảnh, làm cho tâm tình tốt đẹp của Quân Thụy cũng thoắt chốc biến mất.
“Hưởng thụ quy cách Thái hậu.” Quân Thụy lạnh giọng đáp, “Viết một bản tế văn thật tốt cho trẫm, khen ngợi phẩm đức cao thượng của Vinh quý nhân, sau đó đặt ra một thụy hiệu1 thích hợp.”
“Tuân mệnh, bệ hạ.” Tư Đồ Bích hỏi thêm, “Như vậy không biết bệ hạ muốn để ai viết tế văn?”
“Đương nhiên là ngươi, Tư Đồ ái khanh, ngươi là Thái thường tự thiếu khanh, có danh nghĩ cũng có thực tài, trừ ngươi ra liệu sẽ có ai viết tốt hơn được sao?”
“Bệ hạ quá khen. Bất quá mấy ngày gần đây thần thật sự công sự quấn thân, sợ rằng không có thời gian.”
“Ái khanh, ngươi là đang cò kè mặc cả với trẫm sao?” Quân Thụy tức giận nâng cằm của Tư Đồ Bích lên ép buộc y nhìn mình, “Ngươi vẫn thật lớn gan, ngươi có biết từ trước đến nay chỉ có mình ngươi dám ăn nói với trẫm như thế.”
“Đó chính là vinh dự của thần.” Tư Đồ Bích cực kỳ phối hợp cười rộ lên, trong ánh mắt đều là ánh sáng dịu dàng, “Thần tại triều đường vì bệ hạ cúc cung tận tụy, sau khi hạ triều còn phải thỏa mãn nhu cầu khác của người, bệ hạ nói thử một chút, người như thần có coi là bận rộn không??”
“Quả nhiên là bận rộn mà.” Quân Thụy dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua khuôn măt của Tư Đồ Bích, làn da trắng mịn trơn mềm khiến Quân Thụy có chút cảm giác yêu thích không muốn buông tay.
“Chính là như vậy, cho nên muốn thần trong thời gian cấp bách như vậy viết tế văn cho Vinh quý nhân thật sự là một việc vô cùng tiêu hao tâm lực, vì thế bệ hạ có nên hay không thưởng cho vi thần một chút gì đó?”
“Muốn thưởng?” Quân Thụy trừng mắt dở khóc dở cười nói, “Tư Đồ Bích a Tư Đồ Bích, mỗi lần ngươi đều phải muốn được thưởng, trẫm thực sự đã quá cưng chìu ngươi rồi, nếu bị đám ngôn quan2 kia biết được ngươi sẽ gặp rắc rối không nhỏ đâu.”
“Thần không them để ý đến mấy kẻ đó, hơn nữa đây toàn là những lời thân mật lúc trên giường, trừ phi do đích thân bệ hạ nói với ngôn quan, nếu không bọn hắn làm sao biết được” Tư Đồ Bích làm bộ vô tội nói.
“Vậy ngươi nói thử xem, ngươi muốn cái gì?” Quân Thụy tâm tình vui vẻ liền tiến đến hôn lên đôi môi giảo hoạt của Tư Đồ Bích, lại còn chưa thấy thỏa mãn mà ma sát thêm lên môi y.
“Thần muốn, gặp mặt gia tỷ Tư Đồ Uyển Tranh một lần.”
———————————
Hạm Phương Trai chính là nơi được bố trí cho các tú nữ vượt qua đợt tuyển chọn vừa rồi ở, nói là cung điện kỳ thực cũng chỉ là ba tòa tiểu lâu hai tầng được xây theo kiểu tứ hợp viện, mỗi tú nữ được phân cho một gian phòng, không được sự cho phép liền không thể tùy tiện tiếp đãi khách khứa. Hôm nay, bên ngoài Hạm Phương trai xuất hiện một cỗ kiệu nhỏ, Trương Đình Hải sau khi bước vào liền trực tiếp tiến đến sân trong, dùng âm thanh kéo dài lớn tiếng thông truyền: “Các vị tiểu thư nhanh chóng vào phòng nghỉ ngơi, không được phép bước nửa bước ra khỏi cửa!” Trương Đình Hải bây giờ là hồng nhân bên người Hoàng đế, bọn thái giám, cung nữ trong viện nào có ai dám làm trái ý gã, vì vậy gã vừa nói dứt lời, các vị tiểu thư đang ở bên ngoài đều bị bọn họ thỉnh về phòng nghỉ ngơi, chỉ mất một hồi công phu ngay cả cửa sổ của các gian phòng cũng đều được đóng kín. Trong nhất thời cả Hạm Phương Trai đều lặng ngắt như tờ, cả âm thanh cây kim rơi xuống đất cũng tựa hồ có thể nghe được rõ ràng.
Trương Đình Hải sau khi xác nhận trong viện không còn người nhàn rỗi nào nữa mới xoay người đến bên cạnh chiếc kiệu nhỏ kia, cười hì hì nói: “Tư Đồ đại nhân, xin mời.”
“Ừ, làm phiền công công.” Tư Đồ Bích thấp giọng nói, một tên tiểu thái giám đứng bên cạnh vội vã xốc lên màn kiệu, đưa một tay lên giúp y bước ra. Tư Đồ Bích ngẩng đầu nhìn tấm biển đề tên Hạm Phương trai lạnh lùng mỉm cười, rồi theo sự dẫn đường của Trương Đình Hải mà bước vào bên trong viện. Gian phòng cuối cùng bên trái ở lầu hai chính là nơi được bố trí cho Tư Đồ Uyển Tranh, vị trí này vô cùng yên tĩnh, lúc Tư Đồ Bích đẩy cửa bước vào liền thấy một thân ảnh hồng nhạt ngồi bên cạnh án thư đọc sách, y không khỏi mỉm cười nhẹ giọng gọi: “Uyển Tranh tỷ.”
Tư Đồ Uyển Tranh ngẩn người, bàn tay lật sách ngừng lại, có chút không dám tin quay đầu, lúc thấy Tư Đồ Bích thì mắt không khỏi mở to, dùng giọng điệu không dám tin kêu lên: “A Bích? Tiểu thập?”
“Là ta, Uyển Tranh tỷ.” Tư Đồ Bích cười cười đóng cửa lại, đi tới cầm tay nàng thân mật nói, “Uyển Tranh tỷ, đã lâu không gặp.”
“Thật là ngươi!” Tư Đồ Uyển Tranh thảng thốt kêu lên, thế nhưng lập tức thấp giọng, thông minh như nàng, vừa nghĩ đến hoàn cảnh vừa rồi liền biết lần này Tư Đồ Bích đến đây nhất định đã được hoàng đế đồng ý, chỉ là không tiện để lộ thân phận mà thôi —— dù sao trong Hoàng cung quy củ rất nhiều, làm sao có thể dễ dàng để cho nam nhân bước vào nơi ở của tần phi tương lai?
Tư Đồ Uyển Tranh đứng lên, vẫn giống như lúc ở nhà thân thiết ôm lấy Tư Đồ Bích, sau đó hơi nắm bờ vai của y nhìn kỹ một chút, cau mày nói: “Lúc tết đã rất gầy rồi, hiện tại làm sao lại gầy thêm thế này?”
“Gần đây bận việc.” Tư Đồ Bích cười nhìn nàng nàng. Tư Đồ Uyển Tranh vốn rất xinh đẹp, lại thêm tính cách hào sảng dứt khoát khiến nàng thật giống bông hoa tường vi đỏ rực nhiệt tình, làm cho những người bên cạnh nàng đều cảm thấy thân thiết, ấm áp. Tư Đồ Bích thực sự không đành lòng nhìn nàng vướn vào những đấu tranh hiểm ác đáng sợ trong chốn hậu cung
“Tìm tỷ tỷ ta có chuyện gì? Tiểu tử này, ngươi không biết trong cung quy củ sâm nghiêm thế nào sao? Còn không sợ bị người nắm cá? Một mình cũng dám xông vào khuê phòng nữ nhân.” Tư Đồ Uyển Tranh vỗ vỗ đầu Tư Đồ Bích, lời nói có ý trách móc nhưng nụ cười rạng rỡ trên môi lại không giấu đi đâu được. Bọn họ cũng biết được đạo lý tai vách mạch rừng, bởi vậy lời nói, hành động đều vô cùng cẩn thận, ngay cả thanh âm cũng ép đến cực thấp.
“Đệ có ý chỉ của bệ hạ, ai còn dám nói cái gì.” Tư Đồ Bích cũng cười. Thế nhưng lời nói này đã có ý khác: Nếu bệ hạ đã đồng ý để ta đến đây, như vậy cũng có nghĩa người bệ hạ sủng ái nhất là ta. Vì vậy những phi tử được tiến cung lần này chỉ sợ sẽ không được sủng ái.. Lời nói ẩn chứa hàm ý này của Tư Đồ Bích đương nhiên Uyển Tranh có thể lý giải, hiểu được lo lắng của y, thế nhưng không ngờ Tư Đồ Uyển Tranh chỉ là cười cười, nhẹ giọng nói: “Năm trước phụ thân đã nghe phía ngoài đồn đãi, nói bệ hạ chuyên sủng ngươi, lúc đó phụ thân tức giận rất lớn, còn muốn gặp ngươi hỏi cho ra lẽ. Thế nhưng dịp tết vừa rồi cũng không hỏi han được gì, không nghĩ đến bây giờ ngươi lại thừa nhận với tỷ.”
Tư Đồ Bích miễn cưỡng bảo trì nụ cười trên mặt, lạnh nhạt nói: “Tỷ tỷ thấy thế nào?”
“Vô luận bây giờ hay tiền triều, xưa nay không thiếu Đế vương có sở tích đoạn tụ phân đào3, chưa kể đến hiện tại cũng thịnh hành nam phong, nào có chuyện gì là không được đâu.” Tư Đồ Uyển Tranh thờ ơ khoát khoát tay.
“Thế nhưng, tỷ tỷ lần này tiến cung để tuyển phi, tỷ chẳng lẽ không quan tâm việc hai tỷ đệ ta cùng hầu hạ Hoàng đế sao?” Tư Đồ Bích sắc bén nói ra sự thực, yên lặng nhìn Uyển Tranh chậm rãi dùng ánh mắt cổ quái nhìn y như nhìn một người hoàn toàn xa lạ. Y bất giác muốn nhắm mắt, không muốn trông thấy biểu tình ghê tởm của đối phương.
“A Bích, đệ thực sự nghĩ như vậy sao?” Tư Đồ Uyển Tranh thở dài, thanh âm vẫn ôn nhu như trước.
“Nghĩ như vậy là sao?”
“Đệ thật muốn hầu hạ hắn sao?”
“Tỷ tỷ…”
“A Bích, đó là quyết định của ta.” Uyển Tranh thở dài nói, “Phụ thân đã đồng ý rồi, ngươi đừng để ý quá nhiều.”
“Thế nhưng…” Tư Đồ Bích còn muốn nói điều gì, thế nhưng Uyển Tranh lắc đầu, ngón tay đặt ở trên môi của y, nhẹ giọng thuyết, “Không có thế nhưng. A Bích, đệ chính là quá nặng tâm tư nên mới gầy đến như vậy. Đừng quan tâm nhiều việc quá, cẩn thận thân thể của mình.”
“Tỷ tỷ, phụ thân cho tỷ ‘thuốc’ rồi sao?” Tư Đồ Bích cười khổ hỏi nàng.
“Còn không có. Đợi đến khi được chọn đại khái cũng sẽ đưa đến thôi.” Tư Đồ Uyển Tranh hời hợt nói.
“Những người thuộc Tư Đồ gia một khi có quan hệ đến Hoàng thất đều phải phục dụng loại thuốc kia. Tỷ cũng biết… thuốc kia, thật sự có thể khiến người ta sống không bằng chết, tỷ cần phải hiểu rõ.” Tư Đồ Bích khó khăn nói, “Từng tháng đều trông chờ trong nhà đưa giải dược đến, giống như nha phiến có thể khống chế một người, khiến y không dám làm trái ý nguyện của Tư Đồ gia. Nếu có người cố ý làm chậm thời gian đưa thuốc đến, đó không phải chỉ là ăn ít một viên, đoạn thời gian đó thật sự khiến người ta thống khổ.”
“Ta biết.” Tư Đồ Uyển Tranh nhẹ giọng nói, “Năm đó Chân cô cô cũng phải dùng loại thuốc kia, tỷ tỷ đã có giác ngộ này từ lâu rồi.”
“Tỷ đây là vì cái gì…”
“Vì cái gì?” Tư Đồ Uyển Tranh hoảng hốt lặp lại, đột nhiên lại cười đến run rẩy cả người, “Bất quá là để thực hiện một lý tưởng mà thôi…”
“Lý tưởng? Tỷ tỷ, nếu đã dùng loại thuốc kia, còn nói lý tưởng gì nữa chứ…”
“Tư Đồ đại nhân, thời gian không còn sớm. Quay về đi.” Tư Đồ Uyển Tranh không muốn tiếp tục đề tài này, hơn nữa cũng đã nghe được tiếng ho khan của thái giám canh cửa, nhắc nhở bọn họ đã đến lúc phải về. Tư Đồ Uyển Tranh buông tay Tư Đồ Bích, xoay người không nhìn y nữa, khoát tay áo làm một tư thế tiễn khách. Tư Đồ Bích bất giác cảm thấy bi thương vô tận, nhìn thân ảnh của nàng thêm một chút rồi chậm rãi đi ra ngoài.
“Nha phiến?” Quân Thụy kinh ngạc nhìn Trương Đình Hải. Trương Đình Hải đến đây bẩm báo về cuộc nói chuyện của Tư Đồ Bích và Tư Đồ Uyển Tranh, không nghĩ đến tâm đề phòng của hai người kia lại nặng đến thế, Trương Đình Hải chỉ nghe được một vài từ loáng thoáng.
“Đúng vậy bệ hạ, còn có cái gì cùng hầu hạ một người các loại.” Trương Đình Hải tiểu tâm dực dực nói. Bọn họ quả thực không nghe được gì nhiều, chỉ có một vài từ ngữ đơn lẻ, hoàn toàn không thể xâu chuỗi được thành một câu có nghĩa.. Thế nhưng gã nhớ được bọn họ hình như có nói câu “hầu hạ Hoàng thượng” liền vội vã thêm mắm thêm muối, nịnh nọt nói: “Hình như Tư Đồ đại nhân còn nói phải hầu hạ Hoàng thượng thật tốt nữa…”
“Vậy sao?” Quân Thụy không quá tin tưởng, nhưng rõ ràng tâm tình đã tốt hơn rất nhiều, hắn phất tay cho Trương Đình Hải luy ra ngoài, chỉ là gã vừa đi được mấy bước Quân Thụy đã gọi ngược trở về, mỉm cười phân phó: “Truyền ý chỉ của trẫm, ban thưởng cho Tư Đồ Bích một gian phủ đệ, lập tức khởi công, trước khi phủ đệ được xây xong cứ để y ở lại trong cung là được rồi.”
“Bệ hạ… như vậy …” Trương Đình Hải ấp úng địa nhìn Đế vương trẻ tuổi ở trên, để đại thần ở lại trong cung là chuyện trước nay chưa từng có, thật sự là không hợp lễ pháp mà.
“Như vậy cái gì chứ, còn không nhanh đi truyền chỉ!” Quân Thụy nhẹ nhàng đạp hắn một cước, cười mắng.
————————————————
1/ Thụy hiệu: Phong hào sau khi chết của các thành viên trong Hoàng gia.
Thụy hiệu bắt đầu được sử dụng từ nhà Chu, thụy hiệu có lịch sử 800 năm lâu dài hơn miếu hiệu. Thời Tam Hoàng Ngũ Đế đến nhà Hạ, nhà Thương chưa có phép đặt thụy hiệu. Vì thụy hiệu được đặt cho những người quá cố, nó thường được đặt bởi người kế vị của người chết. Phép đặt thụy hiệu thường do người sau căn cứ vào hành trạng của người trước để đặt cho một hay nhiều chữ phù hợp.
Một số vua chúa không có thụy hiệu, có thể vì người kế vị không chịu hay chưa có cơ hội đặt tên. Các vua có nhiều võ công thường được đặt thụy là Vũ Đế (Hán Vũ Đế, Tấn Vũ Đế…), Vũ Vương (Chu Vũ Vương, Sở Vũ Vương), Vũ Công (Tấn Vũ Công, Trịnh Vũ Công)…; các vua nổi về giáo hóa được tôn là Văn Đế (Tùy Văn Đế,Hán Văn Đế), Văn Vương (Chu Văn Vương, Sở Văn Vương), Văn Công (Trịnh Văn Công, Tống Văn Công…). Vua độc ác thường được gọi là Lệ Vương, Lệ Công (Chu Lệ Vương, Mẫn Lệ công – thụy hiệu của vua quỷ Lê Uy Mục khi mới mất, sau này Lê Chiêu Tông đổi là Uy Mục); vua ngu tối thì đặt thụy là U vương, U công (Chu U Vương, Trần U Công…)
Thời Chu, các vua chúa thường có thụy hiệu ngắn 1-2 chữ, như Thành Vương, Uy Vương, Tuyên Huệ công, Hoàn Huệ Vương… Nhưng từ thời nhà Hán, các thụy hiệu được đặt dài với nhiều chữ và do đó người sau khó nhớ hơn. Đường Cao Tổ Lý Uyên được tôn thụy hiệu là Thần Nghiêu Đại Thánh Đại Quang Hiếu hoàng đế,Trần Thái Tông được tôn thụy hiệu là Thống Thiên Ngự Cực Long Công Hậu Đức Hiền Công Hựu Thuận Thánh Văn Thần Vũ Nguyên Hiếu hoàng đế,…
Ở Nhật Bản từ thời kỳ Minh Trị, vua chỉ đặt một niên hiệu, sau khi qua đời niên hiệu này cũng trở thành thụy hiệu của ông. Chẳng như vua Mutsuhito, đặt niên hiệu là Minh Trị, sau khi qua đời năm 1912 ông được tôn thụy hiệu là Minh Trị Thiên hoàng.
2/ Ngôn quan: Hay còn gọi là gián quan, thường có nhiệm vụ khuyên răn, can gián những quyết định của vua, có chút giống tham mưu nhưng thường chỉ để ý đến lễ tiết cổ hủ. Đây là chức vị rất vinh quang cũng rất nguy hiểm, vinh quang vì có thể ảnh hưởng đến quyết định của Hoàng đế, còn nguy hiểm là vì khi Hoàng đế tức giận thì mấy anh ngôn quan thường là người đầu tiên bị lôi ra hành quyết mà.
3/ Đoạn tụ phân đào: Hai điển cố nổi tiếng chỉ tình yêu đồng tính nam. Xem thêm tại đây
Published by: ổ mèo lười
đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười
Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận