Nịnh Thần Truyện Full

Chương 18

Vô tình

Mắt thấy hai người mâu thuẫn càng ngày càng gay gắt, Quân Tiễn vội vàng kéo kéo ống tay áo của Quân Thụy. Phải biết rằng mỗi lần Quân Thụy nổi giận đều vô cùng lợi hại khiến Quân Tiễn thực sự rất sợ hãi, bất quá cũng đã rất lâu rồi cậu không nhìn thấy ca ca phát hỏa, lần cuối cùng cũng đã là thật nhiều năm trước đây. Là người trong Hoàng gia, mỗi người đều phải học được cách che giấu bản tâm của mình, qua nhiều năm như vậy Quân Thụy đã luyện ra được bản lãnh sóng gió không sờn, hiện tại cư nhiên lại có thể vì một Tư Đồ Bích nho nhỏ mà nổi trận lôi đình như thế, không biết phải nói là vạn hạnh hay là bất hạnh đây.

Quân Thụy cố gắng nén lại cơn giận chỉ là cười lạnh nói môt câu: “Tư Đồ Bích, ngươi giỏi lắm!” Nói xong thì hai người đều không tiếp tục nhìn mặt đối phương thêm nửa, dưới mái hiên chỉ còn âm thanh nước mưa tí tách rơi. Mưa càng lúc càng lớn, tiếng giọt nước vỗ trên mái hiên tạo ra thanh âm thanh thúy, nước mưa men theo mái hiên chảy thành từng dòng nhỏ. Quân Thụy dùng thân thể của mình che mưa cho Quân Tiễn, thế nhưng cách này cơ hồ cũng sắp không xong, bởi vì y phục sau lung của y đều đã ướt đẫm cả rồi, đường đường thiên tử của vương triều Đại Thích lại có ngày lưu lạc đến mức này thật sự khiến người không nỡ nhìn thẳng.

“Tam gia, nô tài đã phái người quay về gọi mã xa, rất nhanh sẽ có người đến đón.” Một thị vệ trông có vẻ là thủ lĩnh khom người trước mặt Quân Thụy nhỏ giọng bẩm báo.

“Tam gia, người rời nhà cũng xa như vậy rồi, trên đường lại có không ít người, chờ mã xa đến đây chúng ta đều ướt sũng hết cả.” Tư Đồ Bích nhỏ giọng nói.

“Chẳng lẽ ngươi có biện pháp tốt hơn?” Quân Thụy khinh miệt hỏi.

“Ta xác thực có biện pháp tốt.” Tư Đồ Bích hơi xích lại gần hắn, dùng ngữ điệu đùa cợt lên tiếng, “Trong hý kịch chẳng phải cũng thường diễn thế này sao? Đại hiệp gặp rủi ro, ngã vào cửa một gia đình nào đó, tiểu thư trong lúc vô tình cứu giúp, sau đó lại là một đoạn giai thoại. . . . . .”

“Ngươi vẫn còn có tâm tư nói đùa!” Quân Thụy hừ một tiếng, dùng khóe mắt liếc nhẹ bả vai đang lạnh run của Tư Đồ Bích.

“Ai nói ta đang đùa giỡn?” Tư Đồ Bích giống như là sợ lạnh nên lại xích lại gần thêm một chút, cũng có thể y chỉ đơn thuần muốn đứng gọn vào trong để khỏi bị nước mưa tạt đến, “Đây vốn chính là biện pháp tốt nhất rồi. Tam gia, nếu không ngài cứ cố diễn một chút vai đại hiệp gặp nạn này đi, biết đâu mở cửa nghênh đón lại có thể là một mỹ nam tử nữa đấy!”

Quân Thụy cũng lười để ý đến, cứ tùy tiện để y nói đến thao thao bất tuyệt, chỉ là đến khi Tư Đồ Bích cố gắng đứng xích vào thêm một chút đến mức gần như dựa hẳn vào trên người hắn, thì có chút không kiên nhẫn lấy khủy tay chọc chọc đối phương, nhẹ giọng mắng: “Đừng nói mê sảng nữa được không?”

“Ngươi vẫn còn chưa tin sao . . . . .” Tư Đồ Bích bị hắn chọc đến lung lay, sau khi đứn vững rồi vẫn tiếp tục nhẹ giọng nói, “Như thế nào lại có thể không tin chứ. . . . . . Câu chuyện này thật sự rất. . . . . . Cảm động. . . . . .”


Tư Đồ Bích đứt quãng nói xong câu đó thì thân thể đang tựa vào cánh cửa cũng chậm rãi trượt xuống, người phản ứng trước tiên chính là Cam Đường, gã tiểu tư nho nhỏ như gã nãy giờ đứng trước Hoàng đế vẫn còn có chút run sợ nên thủy chung không dám nói lời nào, chỉ ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tư Đồ Bích yên lặng cúi đầu nhìn chằm chằm xuống chân mình. Tuy gã đã sớm phát hiện công tử nhà mình cả người lạnh đến phát run, nhưng vừa rồi màn đấu võ mồm giữa công tử và Hoàng đế lại khiến gã sợ hãi đến quên cả trởi đất.

“Công tử. . . . . .” Cam Đường ném gói thức ăn trong tay xuống muốn ôm lấy Tư Đồ Bích, thế nhưng bởi vì gã cũng chẳng mấy cường tráng nên chỉ có thể nâng y dựa vào góc tường, tránh cho y ngã xuống bị thương.

Tư Đồ Bích còn miễn cưỡng có chút ý thức, ánh mắt mơ hồ nhìn thấy Quân Thụy vẻ mặt nghiêm trọng đang ngồi trước mặt mình, yếu ớt nói: “Bệ hạ. . . . . . Người làm sao lại không tin . . . . . Thật sự. . . . . .”

Câu nói kế tiếp Quân Thụy không thể nghe được rõ ràng bởi vì Tư Đồ Bích đã ngã sấp lên người của hắn, nhiệt độ trên người dù cách một lớp quần áo cũng đã nóng đến mức khiến hắn giật mình. Quân Thụy âm thầm lắc đầu, xoay người một phen ôm lấy y đi đến bên cạnh cánh cửa kia, dùng chân đạp mạnh một phát, gọi lớn vào bên trong: “Làm phiền mở cửa cho bọn ta, có người đột phát bệnh cấp tính, xin chủ nhân để chúng ta đi vào trú mưa một chốc!”

———————————————

Tư Đồ Bích đã nằm mộng một giấc mộng thật dài, trong mộng y đơn độc lê bước trong sa mạc vô cùng nóng bức, phía trước loáng thoáng có thể thấy được thân ảnh của mẫu thân và Quân Thái, y vội vàng muốn tiến nhanh về phía trước nhưng dưới chân đều toàn là cát lún nóng bỏng, bước xuống một bước liền cơ hồ không nhấc chân lên được, thậm chí y muốn giữa được thăng bằng cũng đã rất khó khan. Y xiêu vẹo ngã bệt xuống mặt cát, mỗi địa phương trên thân thể đều nóng đến khó thể chịu đựng, mỗi khớp xương đều đang kêu gào đau nhức bức người. Chỉ là mẫu thân cùng Quân Thái đều đang thản nhiên bước về phía trước, hai người họ căn bản không hề chú ý đến y đang giãy dụa ở phía sau, cái cảm giác đơn độc bị bỏ rơi đó khiến Tư Đồ Bích gần như muốn điên cuồng la hét.

Không lâu sau đó có môt nam nhân cưỡi ngựa đang tiến gần đến đây, thân ảnh của người nọ giữa nhiệt độ không khí nóng rực này thật giống như ảo ảnh quỷ dị không ngừng lắc lư, không thể nhìn rõ. Tư Đồ Bích dùng tay che ở trước mắt, cẩn thận nhìn kỹ người đang tiến đến nhưng không hiểu làm sao nhìn thế nào cũng không rõ, duy chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được thân thể cao lớn cùng vòm ngực dày rộng của đối phương.

Người nọ chậm rãi nọ đến gần, vẫn ngồi trên lưng ngựa vênh váo nhìn y, ánh mắt tràn đầy tình tự bỡn cợt, Tư Đồ Bích ngẩng đầu híp mắt nhìn hắn, đánh giá nam tử đang từ trên cao nhìn xuống chính mình. Khuôn mặt anh tuấn, đôi mày thâm thúy, làn mi đen sậm, làn da thuần một màu tiểu mạch khỏe mạnh rõ ràng minh xác xuất thân nhiều năm quân lữ của người trước mặt

ngồi trên lưng ngựa vênh váo tự đắc địa nhìn thấy hắn, trên mặt tràn đầy đùa cợt đích biểu tình. Tư Đồ Bích híp mắt ngẩng đầu nhìn hắn, xem này nhìn xuống chính mình đích nam tử, anh tuấn đích khuôn mặt, thâm thúy đích mặt mày, đen đặc đích lông mi, làn da là nhỏ mạch mầu đích, đó là nhiều năm quân lữ cuộc sống căn cứ chính xác minh. Người nam nhân đang đứng trước mặt y lúc này có diện mạo thực nghiêm túc, thực uy nghiêm, nhưng ở trước mặt đệ đệ lại thực ôn nhu khoan dung, đây chính là vị hoàng đế trước sau bất nhất luôn thích dày vò y —— Quân Thụy.

“. . . . . .” Tư Đồ Bích nhẹ giọng gọi hắn. Hiềm rằng gió quá lớn, ngay cả chính bản thân y cũng không nghe rõ đến tột cùng đã gọi những gì, chỉ thấy tiếu ý trào phúng trên mặt y càng lúc càng đậm, lạnh lùng nhìn về phía này rồi nghênh ngang thúc ngựa mà đi.

————————————————–

Thời điểm Tư Đồ Bích tỉnh lại trời cũng đã sắp sang, xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ duy có âm thanh hạt mưa rơi xuống tí tách trên bệ cửa sổ biếng nhác mà lặng lẽ. Trong chốc lát Tư Đồ Bích thoáng cảm thấy hoảng hốt, y nương theo ánh sáng của ngọn nến đang được thắp trên thư trác gần đó mà nhìn một vòng xung quanh, ánh sáng ngọn nến cũng không thật sự quá tốt khiến y phí hết một phen tâm sức cũng không nhận ra được gì, hốt nhiên một bóng người giữa ánh nến chập chờn lay động chậm rãi tiến đến.

Tư Đồ Bích xoay người nhìn về phía bóng dáng mơ hồ kia, y nhìn thấy được Quân Thụy đang tà tà tựa vào ngọa tháp bên cạnh cửa sổ, trước mặt là một cái bàn nhỏ chất đầy tấu chương vẫn chưa được phê duyệt, hắn cứ thế ngồi trước ngọn nến chăm chú đọc tấu chương, thỉnh thoảng còn dùng cây bút trên tay phê vài nét lên bản tấu.

Tư Đồ Bích thở dài, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, chúng ta là bị Thanh Mặc quán đuổi ra ngoài sao?”

Quân Thụy buông tấu chương nhìn qua, cười nói: “Làm sao ngươi biết được??”

“Thanh Mặc quán chủ cũng là một người kiệt ngạo, vi thần vừa bắt vừa giết người của hắn, hắn khẳng định sẽ không hoan nghênh vi thần rồi.”

“Đúng vậy. Vốn đã vào đến nơi, nhưng lại nhanh chóng bị đuổi ngược trở ra, dù bọn thị vệ có nói thế nào cũng không chịu mở cửa. Trẫm còn nghe được Thanh Mặc quán chủ ở bên trong chửi bậy, nói cho dù là Thiên Vương lão tử đến đây cũng sẽ không mở cửa.” Quân Thụy ý cười càng sâu, nhìn chằm chằm Tư Đồ Bích nói, “Thanh Mặc quán chủ còn nói, nếu Tư Đồ đại nhân còn dám đến, nhất định phải dùng chổi quét ra ngoài, nói được thì làm được.”

“A. . . . . . Thanh Mặc quán chủ kia quả nhiên là một người có cá tính.” Tư Đồ Bích cũng cười, giống như chuyện Hoàng đế đang nói hoàn toàn không phải là chuyện của y mà chỉ là một cố sự xa xôi không quan hệ gì cả.

“Tư Đồ Bích, ngươi thật sự đã bắt người của hắn sao?” Quân Thụy nói.

“A. . . . . .” Tư Đồ Bích vừa cười cười, “Chuyện này còn không phải là vì để hoàn thành nhiệm vụ bệ hạ giao phó sao?”

“Chính là, muốn hoàn thành việc Trẫm giao phó cũng còn rất nhiều cách, ngươi lại chọn ngay phương thức cực đoan nhất.”

“Nếu không như thế, Trương Thái sư làm sao lại có thể rơi đài nhanh chóng vậy? Bệ hạ, đó là chiêu rút củi dưới đáy nồi. Loại văn nhân giốn như Trương Thái sư vốn là nhát gan lại háo sắc, còn không biết xấu hổ mà ở nơi nơi trưng ra bảng hiệu phong độ nho nhã, dùng tội danh như thế sửa trị lão là hữu hiệu nhất. Thậm chí còn không cần nghĩ đủ biện pháp tra ra những bằng chứng lão ăn hối lộ trái pháp luật, chỉ cần dùng thi thể của hai thiếu niên bị hành hạ đến chết là đã đủ phá hoại toàn bộ tôn nghiêm của lão.” Tư Đồ Bích nghiêm túc nói.

“Ngươi đã hại chết hai thiếu niên vô tội.” Quân Thụy bình luận.

“Đúng vậy” Tư Đồ Bích dừng lại một chút, rồi có chút đăm chiêu lên tiếng, “Chính là những người hy sinh vì mưu đồ chính trị cho đến nay vốn đâu chỉ một hai người, nhất tướng công thành vạn cốt khô không phải là chuyện người đã quen nhìn rồi sao?”

Tư Đồ Bích nghiêng đầu nhìn Hoàng đế, dùng ánh mắt không hề sợ hãi mà thốt ra từng chữ: “Bệ hạ, ngài có dám nói ra, ngài vì chuyện xưng đế đã hy sinh bao nhiêu nhân mạng?”

“Trẫm cảm thấy chúng ta không giống như đang thảo luận chuyện nhân mạng mà đang thảo luận xem hôm nay ăn gì. Tư Đồ Bích, vì cái gì người có thể dem nhân mạng nói đến nhẹ nhàng bâng quơ như thế?” Quân Thụy nhìn thẳng đối phương, dùng một đôi mắt như muốn nhìn xuyên qua người đối diện để nhìn y.

“Bệ hạ, vi thần và ngài đều cùng là một loại người, nhân mạng đối với bọn ta thì tính là gì? Ngài không phải cũng đã dùng hơn bốn trăm nhân mạng của Tư Đồ gia đến áp chế vi thần sao? Nếu vi thần làm người mất hứng, người chỉ cần mở miêng nói một câu, cao thấp mấy tram nhân khẩu kia của Tư Đồ gia liền ‘răng rắc’ một tiếng, đầu rơi xuống đất.”

Tư Đồ Bích nói xong, không khí giữa hai người lại lâm vào trầm mặc, khắp cả không gian chỉ còn nghe thấy tiếng mưa rơi hợp cùng với sự lay đông của ánh nến, thật sự rất dụ người thèm ngủ. Tư Đồ Bích nhắm mắt lại nằm nghỉ thêm trong chốc lát, sau đó lại chậm rãi mở miệng nói: “Bệ hạ, ngài có thích ai không?”

“Vì sao lại hỏi như vậy?” Quân Thụy có chút đề phòng, hai người vừa rồi con đang thảo luận chính trị cùng nhân mạng, thế nào thoắt cái lại nói đến tình ái rồi.

“Mấy hôm trước chúng đại thần đều rất nhiệt tình đề nghị bệ hạ tuyển phi, cho nên vi thần rất muốn hỏi một câu, bệ hạ đã có người trong lòng hay chưa?”

“Có thì thế nào, không có lại thế nào?”

“Nếu bệ hạ thực sự đã có người trong lòng, như vậy có phải ngài nên tuyển nàng làm phi hay không? Nàng có thể chấp nhận hậu cung ba nghìn giai lệ sau này của ngài hay không? Vi thần thật sự cảm thấy, nếu thật long thích một người hẳn là nên toàn tâm toàn ý đối xử thật tốt với nàng, chứ không phải để nàng phải sống cùng một đoàn thê thiếp khác, khiến nàng thời thời khắc khắc phải trải qua cùng hứng chịu cảm xúc ghen tỵ oán hận.” Tư Đồ Bích chậm rãi nói, ánh mắt của y thủy chung vẫn nhìn thằng vào sa trường màu minh hoàng trên đầu mình. Đây là long sàng của thiên tử, nếu Hoàng đế thật sự tuyển phi, không biết về sau sẽ còn có bao nhiêu nam nữ có thể nằm ở nơi này cùng hắn vu sơn tầm nhạc1.

“Trẫm tuyển phi, không phải vì thích hay không thích, mà là cần hay không cần.” Quân Thụy nói, “Chỉ cần đám phi tử này, thậm chí là Hoàng hậu có thể ở trong hậu cung thành thành thật thật là được.” “

“Bệ hạ thật sự là một người vô tình.” Tư Đồ Bích hoảng hốt nói.


“Vô tình sao?” Quân Thụy hỏi lại, sau đó đột nhiên cười rộ lên, “Những lời này từ trong miệng ngươi nói ra thật sự có chút khiến người ta buồn cười! Tư Đồ Bích, chẳng lẽ ngươi thực sự cho là Trẫm không biết gì sao? Lúc người còn ở bên Quân Thái đã giúp hắn giết bao nhiêu người như thế nào, còn có ẩn tình khi ngươi làm chủ thẩm xét xử Trương Thái sư, những việc đó Trẫm đều biết rất rõ rang. Tư Đồ Bích, ngươi hiện tại nói ta vô tình? Rốt cuộc là ta vô tình hay là ngươi vô tình?”

————————————-

1/ Vu sơn tầm nhạc: Chỉ chuyện mây mưa chăn gối. Tích từ, đất Cao Đường, bên cạnh đầm Vân Mộng có hai ngọn núi là Vu Sơn và Vu Giáp thuộc tỉnh Hồ Bắc nước Tàu. Đời Chiến Quốc, vua Sở Tương Vương thường đến du ngoạn. Một hôm, nhà vua đến đấy, say sưa ngắm cảnh, một lúc mệt mỏi mới nằm ngủ dưới chân núi Vu Sơn.

Trong lúc mơ màng giấc điệp, vua Sở mộng thấy thiếu nữ tuyệt sắc, mặt hoa, da phấn, duyên dáng thướt tha đến bên mình, rồi cùng nhà vua chung chăn gối vô cùng thỏa thích.

Sau khi cùng giai nhân ân ái mặn nồng, vua Sở hỏi:

– Chẳng hay ái khanh ở đâu đến đây để quả nhân duyên may gặp gỡ?

Giai nhân mỉm miệng cười duyên, thưa:

– Muôn tâu thánh thượng! Thiếp là thần nữ núi Vu Sơn qua chơi đất Cao Đường, vốn cùng nhà vua có tiền duyên, nay được gặp gỡ thật là phỉ nguyền mong ước. Ở thiên cung, thiếp có nhiệm vụ buổi sớm làm mây, buổi chiều làm mưa ở Dương Đài.

Nói xong, đoạn biến mất. Nhà vua chợt tỉnh dậy, cảm thấy mùi hương như còn thoang thoảng đâu đây. Mộng đẹp vơ vẩn trong trí não, nhà vua thấy luyến tiếc vô cùng. Sau sai người lập miếu thờ (tức miếu Vu Sơn thần nữ) gọi là miếu Triên Viên.

Published by: ổ mèo lười

đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười

Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận